Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 183




Editor: Tương Ly

Ánh mắt bễ nghễ lạnh lùng quét qua tất cả mọi người ở đây, Dạ Thất Thất từ từ thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi xuống phần đoạn chân tay đã bị cụt còn lại của La Bình, đáy mắt lóe qua tia chế giễu lạnh lẽo.

Nàng vốn không muốn tàn nhẫn như thế, ai kêu nàng ta tự tìm đường chết!

Cúi đầu, trông thấy máu ở ngực đã từ từ đọng lại, máu tươi hồng đến chói mắt không giống thường ngày như vậy, máu ở ngực Dạ Thất Thất mang theo một cỗ tà khí màu tím đen.

Đột nhiên, trong đầu Dạ Thất Thất một mảnh mê muội, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

Độc này, rất bá đạo!

Trong nội tâm Dạ Thất Thất âm thầm khiếp sợ, không nghĩ tới thể chất của nàng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn loại độc này trong thời gian ngắn ngủi như thế, nếu không phải thể chất nàng đặc thù, chỉ sợ trong nháy mắt trúng độc, sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, trở thành thịt cá trên thớt của người khác, mặc người chém giết.

"Thất Thất..."

"Nữ nhân!"

Đường Nhu, tiểu phá hài Long Dục cùng Viên Viên Viên phát giác được Dạ Thất Thất không thích hợp, thân hình nhanh như tia chớp xông lên đấu thú đài, đỡ nàng.

"Thất Thất, ngươi như thế nào? Không sao chứ!" Đường Nhu một cái tay liền đỡ lấy Dạ Thất Thất, trong nháy mắt giúp nàng giảm đi rất lớn khí lực.

"Ta trúng độc, bây giờ mau dẫn ta rời khỏi đây đi." Dạ Thất Thất cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, nàng cảm giác giờ phút này tình huống của mình không tốt, nếu lại ra tay, độc tính một khi xâm nhập vào trong, muốn áp chế thậm chí triệt để thanh trừ, sẽ rất phiền toái.

"Trúng độc?" Đám người Đường Nhu sững sờ, nghe nàng trúng độc, lúc này ôm nàng dậy liền xuống dưới đấu thú đài.

Nhưng, đã trễ!

"Dạ Thất Thất, thấy ta đến đây ngươi liền muốn chạy trốn sao? Thù giết cha, không đội trời chung, hôm nay, ta muốn làm ngươi nợ máu phải trả bằng máu!" Một đạo thanh âm nam tử đầy hận ý từ bên kia đấu thú đài truyền đến, mọi người chỉ thấy một đạo bóng dáng màu lam từ trước mắt chợt lóe qua, đạo bóng dáng kia đã xuất hiện ở trước đám người Đường Nhu, hai mắt đầy hận thù, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất trong ngực Đường Nhu.

Lông mày Dạ Thất Thất cau lại, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp người này ở Học viện Xích Hỏa.

Đúng vậy, người đến không phải là người ngoài, đúng là người đã từng là vị hôn phu của "Dạ Thất Thất" - - Lăng Vân Tiêu.

"Đường Nhu, thả ta xuống." Lăng Vân Tiêu cùng nàng có thù giết cha, hiện tại chặn đường nàng, dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trước mắt như vậy, dứt khoát, nàng liền xem ý hắn đến tột cùng như thế nào?

Đường Nhu đỡ nàng đứng trên mặt đất, ba người như thần giữ nhà che chở nàng ở bên trong, nhìn chằm chằm chằm chằm Lăng Vân Tiêu, nhất là tiểu phá hài Long Dục, trong mắt hung quang không chút nào che dấu. Người xung quanh trông thấy hung quang trong mắt tiểu phá hài, ở trong lòng vì Lăng Vân Tiêu mà chảy một đống mồ hôi lạnh, hình ảnh trước tiểu phá hài mang theo đại lưỡi hái còn cao so với người hắn đuổi theo La Bình chém, bọn họ đều còn nhớ rất rõ ràng.

Tính tình tiểu phá hài này không theo một hướng nào cả, nói không chính xác sau một khắc liền mang theo đại lưỡi hái chém hắn, chuyện như vậy hoàn toàn có khả năng phát sinh. Nghĩ đến đây, mọi người tự giác yên lặng cách Lăng Vân Tiêu xa một chút.

"Lăng Vân Tiêu, ngươi muốn như thế nào?" Ánh mắt Dạ Thất Thất lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt như nước.

"Ta muốn như thế nào?" Ánh mắt Lăng Vân Tiêu điên cuồng trừng nhìn nàng, cười lạnh nói, "Ngươi giết cha ta, hại cả nhà Lăng gia ta bị diệt, hiện tại, ngươi hỏi ta muốn như thế nào? Ngươi nói, ta muốn như thế nào?"

Lăng Vân Tiêu điên cuồng cười to, nàng hại chính mình cửa nát nhà tan, thế nhưng còn điềm nhiên như không hỏi mình muốn như thế nào như thế? Hắn muốn cho nàng nếm thử thống khổ của hắn, hắn muốn nàng muốn sống không được, muốn chết không xong, sống không bằng chết...

"Cả nhà Lăng gia bị diệt?" Dạ Thất Thất sững sờ, chuyện này nàng thật không hiểu.

Chỉ là, Lăng Vân Tiêu đang yên đang lành tại sao lại ghi món nợ này lên người nàng?