Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 184




Editor: Tương Ly

"Đừng giả bộ bày ra bộ dạng cái gì cũng không biết, Dạ Thất Thất, ngươi nữ nhân ác độc tâm địa rắn rết, hôm nay, ta muốn vì cha ta báo thù, giết nữ nhân rắn rết ngươi!"

Đáy mắt Lăng Vân Tiêu lóe qua một đạo hàn quang, dự định thừa dịp ngươi bị thương, muốn mạng ngươi!

Thậm chí Dạ Thất Thất còn không kịp phản ứng, Lăng Vân Tiêu đã xuất thủ, một trường thương màu bạc, mang theo nồng đậm sát khí, bay đâm thẳng tới đến cổ họng nàng! 

"Hèn hạ!" Trong lòng Dạ Thất Thất tức giận mắng một tiếng, đẩy ra Đường Nhu che trước mặt nàng, đứng tới nghênh chiến.

Đường Nhu, không phải là đối thủ của Lăng Vân Tiêu!

Tu vi Lăng Vân Tiêu chỉ là địa giai trung kỳ, xa không bằng La Bình có tu vi địa giai đỉnh phong lại có sát chiêu lá bài tẩy khác, ở trong mắt mọi người xung quanh, Dạ Thất Thất có thể dễ dàng quyết đoán giết chết La Bình như thế, giết chết nam nhân này cũng không thành vấn đề.

Tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ, chờ Dạ Thất Thất đánh bại nam nhân này, chờ đến, xác thực Dạ Thất Thất bị đánh cho bị thương rơi xuống đất, trường thương màu bạc hướng về nàng mặt đâm tới...

"Keng!" Trong ánh chớp lửa, trước mặt Dạ Thất Thất ngang trời xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, cầm đầu thương, từ trong tay hắn bẻ gẫy, rớt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Chỉ thấy, một nam tử thân mặc cẩm bào màu đen, tóc đen như tơ, tuấn mỹ yêu nghiệt, giữa lông mày nồng đậm tức giận cùng sát khí, đứng ở phía trước Dạ Thất Thất, hai tròng mắt đỏ ngầu, khí thế sắc bén thế không thể đỡ.

"Phốc..."     

Dạ Thất Thất thân trúng kịch độc, lại mới vừa vọng động linh lực, độc xâm nhập vào phổi, giờ phút này trông thấy Viêm Minh, trong nội tâm xuất hiện một trận thoải mái, phun ra một ngụm máu màu tím.

"Đáng chết!" Viêm Minh thấp giọng chửi bới, cúi người xuống ôm nàng lên, ngón tay nhanh như tia chớp điểm vài cái ở trên người nàng, uy nàng uống một chai chất lỏng không biết tên ngọt ngọt, "Ai làm?"

Nhìn ngực Dạ Thất Thất đã đọng lại vết máu tím đen kia, cùng với khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, mặt Viêm Minh lạnh như băng, đáy lòng nổi lên một cỗ căm giận ngút trời!

Hắn sủng nàng ở trong lòng, không nỡ thương tổn một chút nào người lại có người dám thương?

Đến tột cùng là người nào dám lớn mật như thế? Viêm Minh nổi giận, đáy lòng dâng lên một cỗ xúc động muốn hủy diệt hết thảy.

"Người của ta, ngươi cũng xứng động?"

Giọng lạnh như băng tà mị, thật giống như hàn băng tới từ chỗ sâu địa ngục, âm lãnh thấu xương.

Trong nháy mắt mọi người cảm giác không khí xung quanh trở nên rét lạnh, một cỗ áp lực vô hình ùn ùn kéo tới đánh tới, trong nháy mắt mọi người có loại cảm giác sợ hãi sinh mạng bị uy hiếp.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, tay phải Viêm Minh nắm thành quyền, hung hăng một quyền đánh ra, thân thể Lăng Vân Tiêu giống như như diều đứt dây, bay ra ngoài rất xa.

"Nữ nhân của ta, người dám động, giết không tha!" Viêm Minh ngang ngược tuyên bố chủ quyền.

Một màn bóng dáng hắc sắc kia, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, giống như thiên thần đến, hai tròng mắt thâm thúy lạnh như băng, mang theo khí thế bễ nghễ không gì sánh kịp.

"Lăn ra đây!" Trong ngực ôm Dạ Thất Thất sắc mặt tái nhợt, Viêm Minh hướng về trong hư không quát lạnh nói.

"Không hổ đường đường là... A - -" trong hư không truyền đến thanh âm chưa nói xong, trong tay Viêm Minh đột nhiên lóe qua một đạo hắc quang, liền nghe thấy thanh âm kia truyền ra một đạo tiếng kêu thảm thiết.

Sau khi Dạ Thất Thất nhắm mắt điều tức xong, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của hắn, mặt của nàng, bị hắn ôm gần sát ở trước ngực, nhưng nàng lại không cảm giác được tim đập của hắn, mặt áp vào trước ngực hắn, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ.

"Khá hơn chút nào không?" Đỉnh đầu, truyền đến thanh âm hắn trầm thấp dễ nghe.

Dạ Thất Thất ngây ngốc một chút, theo phản xạ gật đầu, mang theo vài phần chất phác trả lời, "Ừm, khá hơn nhiều."

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Viêm Minh ôm nàng càng chặt hơn hai phần, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo vài phần nhu hòa nho nhỏ không thể thấy, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng hư không, trong nháy mắt hai mắt trở nên lạnh như băng, "Đi ra, hay là... Muốn chết!"

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy trong hư không đột nhiên tạo nên một vòng gợn sóng.

Giống như ném một cục đá vào mặt hồ, gợn sóng từ từ thành lớn, từ từ vặn vẹo.

Một lão nhân thân thể mập mạp như quả cầu, đỉnh đầu trọc một nửa, mặt mày hồng hào, tóc tai bù xù từ trong hư không "Rớt" đi ra, một thân áo vải màu xám tro, ngang hông còn buộc một cái hồ lô rượu, bộ dáng hình tượng thấy thế nào cũng không giống như cao thủ tu vi cao thâm.

Chỉ có người không chút nào thu hút như vậy, lại có thể trước mắt bao người ẩn thân hư không, không bị người phát hiện.

"Phó viện trưởng." Có người đột nhiên kinh hô.