Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 334




Editor: ChieuNinh

"Ta chỉ là... nhớ chàng." Duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên tóc trước trán Viêm Minh, trong mắt mang theo vui vẻ hạnh phúc thỏa mãn.

Đúng vậy, nàng nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ...

Thời điểm chưa gặp hắn, tưởng niệm còn không có mãnh liệt như thế, khi hắn xuất hiện ở trước mắt, nàng mới phát hiện, sợi tình cảm này mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến gần như thay thế lý trí của nàng.

"Thất Thất, thực xin lỗi..."

Viêm Minh sít sao ôm nàng vào trong ngực, rất dùng sức, gần như muốn dung nhập vào xương tủy.

...

Bên cạnh, bạch y nam tử nhìn xem hai người ôm nhau, đáy mắt tóe ra hai luồng ánh sáng nóng rực, mơ hồ xen lẫn chút tâm tình phức tạp.

"Thất Thất, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên rời khỏi nàng, là ta không có bảo vệ được nàng..." Nhìn gương mặt Thất Thất tái nhợt lộ ra dáng tươi cười như vậy, tim Viêm Minh giống như đao cắt đau đến không muốn sống.

Dạ Thất Thất lắc đầu: "Không trách chàng, là chính mình quá yếu thôi."

Những lời này xuất từ đáy lòng, ở bí cảnh Dạ Thất Thất còn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế. Sau khi đi vào Xích Hỏa đại lục, đã xảy ra quá nhiều chuyện, một lần lại một lần quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, lần lượt mắt thấy bi kịch phát sinh lại vô lực ngăn cản thay đổi, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho Dạ Thất Thất cực kì thống khổ.

"Thất Thất..." Viêm Minh hết sức đau lòng thấy nàng như vậy, càng hận chính mình không có bảo vệ được nàng.

"Ta không sao, người này thực lực rất mạnh, chàng phải cẩn thận." Mặc dù biết Hoàng thực lực phi phàm, Dạ Thất Thất vẫn nhịn không được nhắc nhở hắn.

Bạch y nam tử này lai lịch thần bí, sâu không lường được, từ trong ngữ điệu của hắn Dạ Thất Thất suy đoán người này vô cùng có khả năng là lão quái vật còn giữ lại từ thời kỳ Bàn Cổ.

Nàng không muốn Hoàng bởi vì nàng mà bị thương.

"Tin tưởng ta, không có việc gì." Trên gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh thoáng lộ ra cười nhạt vẻ sủng ái, xoay người, dáng tươi cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy âm hàn.

"Không ai có thể tổn thương nàng, ngươi đáng chết - -" giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Viêm Minh phát ra, mang theo sát khí nồng đậm.

Trên mặt tuấn lãng của Bạch y nam tử lộ ra vài phần khinh miệt và khinh thường: "Ngươi còn tự cho là đúng như vậy, ngươi bây giờ, có gì tư cách nói lời nói này với ta đây?"

"Hừ!" Viêm Minh khinh thường hừ lạnh, trong mắt lạnh quét qua bạch y nam tử thoáng hiện vẻ lạnh lùng: "Chỉ là phân thân, cũng dám làm càn!"

Phân thân bị đâm thủng, mặt bạch y nam tử liền biến sắc, mắt lộ hung quang: "Ngươi muốn chết!" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Oanh ầm ầm- - "

Bầu trời quang đãng vang lên tiếng sấm, hai bóng dáng một đen một trắng trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"Ầm ầm..."

Tiếng sấm vang lên, cuồng phong gào thét, mắt thường đã hoàn toàn không thấy rõ hai bóng dáng kia.

Một lát sau, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên rơi xuống đất, đập phá mặt đất thành cái hố to.

"Phốc - -" bạch y nam tử té trên mặt đất, bộ dáng chật vật, khóe môi mang theo vết máu đỏ tươi, hai tròng mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Viêm Minh, thật giống như một con rắn độc: "Ngươi không giết được ta, giống như trăm triệu năm trước vậy."

Nói xong, bạch y nam tử cất tiếng cười to, trong tiếng cười tùy ý xen lẫn khiêu khích và chế giễu với Viêm Minh.

Bạch y, kịch chiến, trăm triệu năm trước...

Cảnh tượng này, rất quen thuộc!

Trong đầu Viêm Minh đột nhiên chợt lóe qua một vài hình ảnh hắn chưa bao giờ trải qua, lượng tin tức cường đại làm hắn có chút đau đầu, hơi hơi nhíu mày.

Đế Hào Thiên, người đứng đầu thiên giới thần bí nhất cường đại nhất lục giới, há có thể không lý do mà phát ngôn bừa bãi sao? Chẳng lẽ... Chuyện này có quan hệ với kiếp trước của mình?

Tiếng cười của Bạch y nam tử mới vừa rơi xuống, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng khác lạ, nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh tàn khốc lạnh như băng, gằn từng chữ nói: "Ngươi trốn không thoát, chết ở trong tay ta, là số mệnh của ngươi." Nói xong, hắn hướng về Dạ Thất Thất quỷ dị cười một tiếng.

"Muốn đi? Ngươi đã hỏi qua ta chưa?" Một giọng nói hơi trào phúng vang lên.

Nghe được giọng nói này, toàn thân bạch y nam tử cứng đờ, lúc xoay người nhìn thấy người tới, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi không chết?"