Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 335




Editor: ChieuNinh

Cách đó không xa, đồng dạng là một thân bạch y, Tam sư huynh Bạch Tử Tuyên tuấn lãng xuất trần từ từ đi tới.

Lời nói mới rồi, đó là phát ra từ trong miệng hắn.

Mà phân thân Đế Hào Thiên sau khi trông thấy Bạch Tử Tuyên, sắc mặt cũng đại biến, thậm chí lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Thật lâu không thấy... Lão Ngũ." Thân ảnh Bạch Tử Tuyên mới vừa vẫn còn ở khoảng cách rất xa, trong chớp mắt đã đến trước mặt đám người Dạ Thất Thất, cách phân thân Đế Hào Thiên chỉ vẻn vẹn có vài bước xa: "Nếu đã đến đây, không chào hỏi ôn lại chuyện cũ với ta sao? Lão Ngũ."

Lần thứ hai Bạch Tử Tuyên gọi phân thân Đế Hào Thiên là "Lão Ngũ", mỗi lần kêu một tiếng, sắc mặt phân thân liền kém hơn một phần, nắm chặt quả đấm, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó?

"Ta vẫn cho là ngươi đã chết rồi." Trầm mặc rất lâu, phân thân mới dám trực tiếp nhìn Bạch Tử Tuyên, giọng nói thâm trầm, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn nói ra.

Nghe vậy, Bạch Tử Tuyên nhún vai không sao cả, không có tim không có phổi cười nói: "Xin lỗi, làm cho ngươi thất vọng rồi."

"Nếu đã không chết, vì sao không quay về?" Phân thân Đế Hào Thiên giống như có lẽ đã chấp nhận xưng hô Lão Ngũ thế này, hắn cực lực muốn che giấu tâm tình của mình, nhưng không cách nào che giấu vẻ mặt cứng ngắc kia.

"Ngươi thấy ta giống ngốc tử sao?" Bạch Tử Tuyên ngắt lời hắn, trên mặt trào phúng càng đậm.

...

"Hoàng, người này đến tột cùng thì có thân phận như thế nào? Hình như Tam sư huynh và hắn là quen biết cũ."

Một bên, Dạ Thất Thất lưu ý đến, khóe mắt Tam sư huynh lạnh lùng, hiển nhiên đã thật sự nổi giận, e sợ cho Tam sư huynh thua thiệt, con ngươi nàng đảo một vòng, truyền âm hướng Viêm Minh hỏi thăm thân phận bạch y nam tử là như thế nào?

Lông mày Viêm Minh cau lại, đáy mắt thoáng lóe qua vẻ phức tạp: "Yên tâm, vật này còn không có bản lãnh làm Tam sư huynh bị thương, sau đó nàng dựa theo ta lời nói mà đi làm, đừng hỏi vì cái gì,au khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ giải thích cho nàng."

Bạch Tử Tuyên xuất hiện, làm cho Viêm Minh đột nhiên có ý nghĩ.

Sở dĩ hắn liên tục bỏ mặc những người kia, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn có chỗ cố kỵ, nhưng mà bây giờ... là lúc hắn nên phản kích!

Mặc dù Dạ Thất Thất không hiểu Viêm Minh nói là ý tứ gì, ban đầu chần chờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

"Chỉ là phân thân cũng dám khiêu khích Bổn đế quân, chẳng lẽ là Bổn đế quân quá nhân từ, mới để cho bọn ngươi không để Bổn đế quân ở trong mắt hay sao?" Một tiếng quát lạnh lùng nén giận vang lên, bóng dáng Viêm Minh anh tuấn đi lên trước hai bước, đôi mắt thâm sâu lạnh như băng nhìn chằm chằm phân thân Đế Hào Thiên, khẽ nhếch khóe môi mang theo vẻ tà khí.

"Họa Địa Vi Lao, giáng xuống!"

Viêm Minh đột nhiên ra tay, vây khốn phân thân Đế Hào Thiên.

"Chút tài mọn, mất mặt xấu hổ." Phân thân Đế Hào Thiên chán ghét với Viêm Minh có nguồn gốc sâu ở sâu trong linh hồn, cho dù hắn biết được giờ phút này có Bạch Tử Tuyên ở tại đây thì mình không chiếm được nửa phân chỗ tốt, cũng không cách nào lá mặt lá trái với Viêm Minh.

Thân là phân thân đứng đầu một giới, thực lực bạch y nam tử tự nhiên là không như bình thường.

Nhưng mà, phân thân cuối cùng vẫn là phân thân, ngay cả thực lực vốn có của Đế Hào Thiên thì Viêm Minh cũng không để ở trong mắt, tất nhiên là có cơ sở.

...

Sau một nén nhang, thái độ mấy người đều có sự biến hóa.

"Viêm Minh, hôm nay ngươi nhục nhã ta như vậy, ngày khác ngươi nhất định sẽ hối hận." Thân là phân thân Đế HàoThiên, lại ngay cả kết giới Viêm Minh thiết lập cũng không thể mở ra, chuyện này đối bạch y nam tử mà nói, là nhục nhã lớn lao.

Nhìn người nghiến răng nghiến lợi mặt mũi tràn đầy hận ý nhìn mình lom lom, Viêm Minh khinh thường hừ lạnh.

"Buồn cười, quả thực buồn cười, thân là tù nhân, làm gì ngươi tự tin như thế? Chẳng lẽ không có người dạy ngươi, thân là tù nhân nên có thái độ của tù nhân sao?" Dạ Thất Thất mặt mũi tràn đầy trào phúng, khóe môi khẽ nhếch, đi lên trước nhìn bạch y nam tử bị nhốt ở trong kết giới, trong mắt mang theo mỉa mai cùng nhìn có chút hả hê: "Không bằng, ta đến dạy ngươi!"