Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 342




Editor: ChieuNinh

"Thất Thất, thời cơ chưa tới, nàng không thích hợp biết rõ chuyện này." Vừa mới dứt lời, Viêm Minh đã nhìn thấy sắc mặt Dạ Thất Thất nhanh chóng thay đổi, trong lòng hắn "thình thịch" nhảy một cái, ở trước khi nàng chưa nổi đóa vội vàng bổ sung cứu vãn: "Về chuyện này ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới biết một chút, không hiểu nhiều, nếu nàng không tin, ngày khác thuận tiện ta dẫn nàng đi gặp một người. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hết thảy những gì ta biết đều là từ trong miệng hắn mà biết được, nàng thấy hắn rồi thì rõ ràng mọi chuyện, được không?" Hai chữ cuối cùng, Viêm Minh mang theo vài phần ý tứ cầu khẩn.

Dạ Thất Thất hơi hếch mày, đây là hắn đang làm nũng sao?

"Không cho phép làm nũng, bán manh đáng xấu hổ!" Dạ Thất Thất trầm mặc một lát, đột nhiên nghiêm trang nhìn chằm chằm Viêm Minh toát ra một câu nói như vậy.

"Phốc!" Viêm Minh thiếu chút nữa phun ra một búng máu, là bị nàng sét đánh.

Làm nũng... Bán manh... Nàng xác định người nàng nói là mình sao?

Nghĩ tới Viêm Minh hắn đường đường cũng là Đế quân Minh giới, sát thần lục giới nghe tin đã sợ mất mật, hắn biết làm nũng? Sẽ bán manh? Nói đùa gì vậy?

Nếu như người nói lời nói này đổi lại là người ngoài, Viêm Minh tuyệt đối phất tay áo vung lên, đưa hắn đi Minh giới trải qua một trăm lẻ tám con đường cực hình, để cho hắn nếm thử cái gì gọi là họa từ ở miệng mà ra, cái gì gọi là sảng khoái không thể nói? Nhưng mà người nói chuyện là Dạ Thất Thất, vậy thì lại là chuyện khác.

"Các ngươi nghĩ kỹ xử lý hắn như thế nào chưa?" Lời nói xoay chuyển, Dạ Thất Thất hết sức nhanh nhẹn lướt qua đề tài mới vừa rồi, chỉ vào phân thân Đế Hào Thiên bị gặm ăn gần như chỉ còn lại bộ xương, nhưng còn sống không tắt thở, đang dùng cặp mắt hoàn hảo duy nhất tràn đầy oán hận trừng bọn họ nói.

Liền dễ dàng từ bỏ như thế sao?

Trong lòng Viêm Minh và Bạch Tử Tuyên dâng lên cảm giác kỳ quái, cái này hình như không giống như là tác phong làm việc của nàng nhỉ?

Thất Thất xưa nay chính là không đạt mục đích thề không bỏ qua, phàm là chuyện nàng muốn làm, muốn biết, không có ai có thể ngăn trở nàng, như thế nào lại chỉ bởi vì hai câu nói bọn họ liền buông tha đây?

Trong chuyện này, tất nhiên có lừa gạt!

"Việc đã đến nước này, giữ hắn cũng vô dụng, muội toàn quyền xử lý là được." Bạch Tử Tuyên hiểu rõ nhất tính cách người này có thù tất báo, trước mắt Thất Thất nhục nhã làm nhục hắn như thế, thù đã kết, nhiều lời vô ích.

"Nha…" Dạ Thất Thất đáp một tiếng, ánh mắt chuyển qua trên người Viêm Minh: "Chàng thì sao? Có đề nghị gì tốt không ngại nói một chút coi."

Ngoài mặt Dạ Thất Thất là vẻ lạnh nhạt không có gì, nhưng trong lòng đã sớm cười lật ra. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhất là lúc nhìn thấy mặt mũi hai người bọn họ tràn đầy hồ nghi, bộ dáng rối rắm muốn hỏi lại không biết mở miệng như thế nào, cười đến ruột nàng cũng thắt lại rồi.

Đương nhiên nàng sẽ không để cho bọn họ nhìn ra suy nghĩ giờ phút này trong nội tâm nàng, nếu không kế tiếp còn diễn thế nào nữa?

Bọn họ không nói, cũng đừng trách nàng dùng phương thức của mình đạt được chân tướng!

Lão Phong Tử sư phụ dặn dò, thời cơ chưa tới... Những thứ này đối Dạ Thất Thất mà nói, đều là lấy cớ, bọn họ dùng lấy cớ để ngăn trở nàng phát hiện chân tướng mà thôi.

Càng là như thế, nàng càng tin tưởng, chuyện này và quan hệ của nàng tuyệt đối không thể tầm thường.

"Người này không thể lưu, dám đả thương nàng, đáng chết!" Trong mắt lạnh như băng của Viêm Minh thoáng lướt qua sắc lạnh, lạnh lùng nói.

Đây coi là cái đề nghị gì?

Dạ Thất Thất trở mặt liếc mắt, hờn dỗi trừng Viêm Minh một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần khinh bỉ: "Đừng hở một tí là kêu đánh kêu giết, đây chính là một cái mạng, tại sao các ngươi có thể tàn nhẫn với hắn như vậy? Cho dù hắn không phải là người, cũng có được quyền tự do tính mạng của mình, ta quyết không cho phép các ngươi có kì thị chủng tộc, ta sẽ không trơ mắt nhìn xem các ngươi tạo thành huyết án ở trước mặt ta."

Những lời này, phải nói được gọi là chính nghĩa lẫm liệt, nói năng công chính hùng hồn.