Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 343




Editor: Tương Ly

Viêm Minh và Bạch Tử Tuyên quả thực trở thành ác nhân cuồng ma lừa nam gạt nữ đại gian đại ác, mà Dạ Thất Thất chính là tiên nữ trên chín tầng trời phái xuống cứu vớt lê dân bách tính thoát khỏi bể khổ, tâm địa thiện lương, thuần khiết không chỗ bẩn.

Nhưng, sự thật lại...

Bạch Tử Tuyên và Viêm Minh vụng trộm liếc mắt phân thân Đế Hào Thiên đã nhìn không ra bộ dáng, chỉ còn lại một bộ bộ xương máu tươi đầm đìa, không khỏi rùng mình một cái.

Nửa canh giờ trước, toàn thân phân thân người nọ vẫn là ngạo khí, khí thế phi phàm đứng đầu thiên giới; ngắn ngủi nửa canh giờ, hắn liền thành bộ dáng không ra người quỷ không ra quỷ, mà người khởi xướng lại là thiếu nữ trước mắt dùng lời nói chính nghĩa khiển trách bọn họ, nhìn vô cùng tinh khiết ngây thơ.

"Tốt, ngươi nói như thế nào liền như thế đó!" Viêm Minh đưa tay vuốt đầu Dạ Thất Thất, khóe miệng vẽ một độ cong tạo thành nụ cười tràn đầy nhu tình sủng ái.

"Đáng ghét, đừng động một chút là sờ đầu ta, coi chừng ta tức giận đánh ngươi đó!" Dạ Thất Thất nhíu lông mày lại khó chịu sự vuốt ve của Viêm Minh, giơ giơ quả đấm trắng nõn lên, cố làm ra vẻ hung ác uy hiếp nói.

"Tốt, tốt, tốt, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi." Thái độ sủng ái của Viêm Minh làm cho Dạ Thất Thất đắc ý ngửa đầu ra sau.

...

Bên kia, toàn thân phân thân của Đế Hào Thiên ngoại trừ đầu hoàn hảo ra, thịt trên người, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, tất cả đều bị cắn nuốt sạch sẽ, ngoại trừ trái tim vẫn đang cực kỳ chậm rãi đập từng nhịp, liền ngay cả xương cốt đều lưu lại dấu răng gặm nuốt không trọn vẹn, trên mặt đất và xương cốt tràn đầy máu tươi, thật nhỏ xương cốt chống đỡ đầu hoàn hảo, một màn kia, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kinh hãi!

"Đáng chết, các ngươi tất cả đều đáng chết - -" Tiếng gào thét mang theo vô tận hận ý.

Hai tròng mắt phân thân Đế Hào Thiên chảy máu, hung hăng trừng mắt ba người Dạ Thất Thất, giọng nói khàn khàn mang theo nồng đậm hận ý, gào thét!

"Ha ha..." Tình cảnh không thích hợp như thế, lại đột nhiên truyền ra như chuông bạc dễ nghe tiếng cười.

Chỉ thấy, Dạ Thất Thất một thân hồng y như lửa, hai đầu lông mày mang đầy phong thái tiêu sái làm càn, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp không sao tả xiết, tiếng cười như chuông bạc dễ nghe là từ trong miệng nàng truyền ra.

"Quả thực đáng chết, nhưng người đáng chết, lại là ngươi!" Khóe môi Dạ Thất Thất gợi lên ra nhất gương mặt tươi cười xán lạn, nói ra lời lại mang theo nhất cổ sát khí.

"Tiện nhân, ngươi là tiện nhân, trăm triệu năm trước ngươi hại ta một lần, hiện tại lại hại ta, thù này không báo, Đế Hào Thiên ta cùng ngươi thề chết không bỏ qua... A - - "

"Oanh - - "

Một tiếng vang thật lớn, phong vân biến đổi, không trung bổ hạ một đạo thiên lôi lớn, vừa vặn bổ trúng trên người Đế Hào Thiên.

Ngay sau đó, xương khô biến thành tro bụi.

"Cạc cạc cạc cạc - - "

Âm phong gào thét, âm khí tề tụ, rất nhiều âm hồn ùa lên, hồn phách phân thân Đế Hào Thiên bị thiên lôi đánh chưa tan hết liền bị rất nhiều âm hồn xé xác ăn không còn, mảnh vụn cũng không còn dư lại.

"Ngươi đã cùng ta thề không bỏ qua, ta vừa vặn cũng không muốn lưu tình?" Nhìn âm hồn của Đế Hào Thiên bị vô số âm hồn xé xác ăn không còn, khóe môi Dạ Thất Thất gợi lên tia cười lạnh khát máu.

Đối với kẻ địch, Dạ Thất Thất quyết không nương tay, thỉnh thoảng nàng máu lạnh đến mức ngay cả chính mình đều cảm thấy xa lạ.

Ngô, đầu... Đau quá!

Dạ Thất Thất cảm giác mình giống như quên đi gì đó, cố gắng suy nghĩ, lại làm cho đầu của mình đau đớn như bị kim đâm.

"Làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu hay không?" Thất Thất xảy ra dị trạng làm cho sự chú ý của Viêm Minh đưa tới trên người nàng, thấy nàng nhíu mày, hắn vội vàng quan tâm hỏi.