Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 119




〖Irushia〗

Loài: Plague Dragon

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 29/75

HP: 182/293

MP: 41/213

Công: 266

Thủ: 191

Ma lực: 182

Tốc độ: 172

Hạng: B-

Kỹ năng đặc thù:

〖Vảy rồng: Cấp 5〗〖Thần Ngôn: Cấp 4〗〖Ngôn ngữ Glisha: Cấp 3〗

〖Bay: Cấp 5〗〖Bụi vảy rồng: Cấp 4〗〖Thuộc tính bóng tối: Cấp –〗

〖Ác long: Cấp –〗〖Hồi HP tự động: Cấp 3〗〖Nhận thức: Cấp 2〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lí: Cấp 4〗〖Kháng rơi: Cấp 5〗〖Kháng đói: Cấp 4〗

〖Kháng độc: Cấp 5〗〖Kháng cô đơn: Cấp 6〗〖Kháng ma thuật: Cấp 3〗

〖Kháng thuộc tính bóng tối: Cấp 3〗〖Kháng thuộc tính lửa: Cấp 2〗

〖Kháng sợ hãi: Cấp 2〗〖Kháng thiếu oxy: Cấp 3〗〖Kháng tê liệt: Cấp 2〗

Kỹ năng cơ bản:
〖Lăn: Cấp 6〗〖Kiểm tra trạng thái: Cấp 6〗〖Hơi thở thiêu đốt: Cấp 5〗

〖Huýt sáo: Cấp 1〗〖Nắm đấm Rồng: Cấp 3〗〖Hơi thở dịch bệnh: Cấp 3〗

〖Nanh độc: Cấp 3〗〖Móng vuốt tê liệt: Cấp 4〗〖Đuôi Rồng: Cấp 1〗

〖Hống: Cấp 2〗〖Sao rơi: Cấp 2〗〖Kẹp hạt dẻ: Cấp 3〗

〖Hóa nhân thuật: Cấp 4〗〖Kamaitachi: Cấp 2〗〖Thủ đề vũ: Cấp 3〗

Danh hiệu:

〖Con của vua rồng: Cấp –〗〖Trứng di động: Cấp –〗〖Kẻ vụng về: Cấp 4〗

〖Tên ngốc kì lạ: Cấp 1〗〖Chiến binh: Cấp 4〗〖Kẻ diệt tai hoạ: Cấp 3〗

〖Kẻ nói dối: Cấp 2〗〖Vua tránh né: Cấp 2〗〖Kẻ cứu vớt tâm hồn: Cấp 6〗

〖Anh hùng nhỏ bé: Cấp 5〗〖Con đường tà ác: Cấp 6〗〖Thảm hoạ: Cấp 5〗

〖Kẻ chạy trốn hèn nhát: Cấp 2〗〖Quý ngài đầu bếp: Cấp 4〗〖Vua hèn hạ: Cấp 4〗

〖Can đảm: Cấp 2〗〖Phàm ăn (Kẻ gϊếŧ khổng lồ): Cấp 1〗〖Thợ làm gốm: Cấp 4〗
〖Trùm băng đảng: Cấp 1〗〖Quyền can thiệp Laplace: Cấp 1〗

———————————————

Chà chà, chúng tăng có vẻ kha khá đấy.

Mặc dù vậy tôi cảm thấy rằng việc lên cấp ngày đang càng khó hơn so với trước đây.

Sau 46 cấp nữa thì tôi sẽ có thể tiến hóa phải không?

Có lẽ lúc ấy tôi sẽ có nhiều lựa chọn để tiến hóa hơn là chỉ một nhỉ?

Tôi vẫn thấy hơi sai sai khi chọn tiến hóa thành Plague Dragon…

Thôi thì, mọi chuyện cũng đã rồi.

Tôi cần phải tăng cấp cho〖Kẻ cứu vớt tâm hồn〗và〖Anh hùng nhỏ bé〗. Có vẻ như〖Kẻ cứu vớt tâm hồn〗chính là điều kiện tiên quyết để nhận được ma pháp chữa thương. Với điều này, tôi sẽ có thể nhờ thỏ banh dạy giúp kỹ năng〖Nghỉ ngơi〗.

HP thì không vấn đề gì, tuy nhiên MP hiện đã mất một lượng khá lớn.

Dĩ nhiên là vì tôi đã sử dụng〖Kamaitachi〗không biết bao nhiêu lần.
Trận chiến vừa rồi thực sự là một trận chiến sinh tử, tôi không hối hận gì về chuyện đó hết. Tuy nhiên tôi vẫn nên chú ý hơn vào lần sau nếu không muốn bị cạn MP trong những trường hợp cấp bách.

Đối thủ vừa rồi không quá mạnh, nhưng nếu dính phải một cú trực diện từ kỹ năng〖Đất sét〗của nó thì vẫn rất nguy hiểm.

Cơ mà, giờ tôi cứ ngẫm nghĩ về chuyện đó làm gì nhỉ?

Đã đến lúc thu hoạch rồi.

Tôi cẩn thận không để bị đâm bởi những mũi kim trong khi rút từng cái một ra khỏi bề mặt cơ thể lạc đà gai.

Sau khi rút được phần lớn trong số chúng, tôi tách các chi và những cục bướu riêng thành từng phần. Trong lúc làm phải thật từ tốn, nếu không chúng sẽ nhanh chóng bị khô héo dưới ánh mặt trời.

Sau khi đem một ít tới chỗ Nina và thỏ banh, tôi sẽ đưa họ đến đây luôn.
Haizz, dù đã săn được một con mồi béo bở, chưa chi nó sắp bị khô queo rồi. Tôi cần phải bảo quản phần thân của con lạc đà gai khi mang nó đến chỗ Nina và thỏ banh.

Có vẻ hơi khó để làm, nhưng tôi có thể sử dụng lớp da như một chiếc giường cho Nina sau khi nhổ hết gai khỏi bề mặt.

Sẽ tốt hơn việc phải .ngủ trên nền cát.

Sau khi bóc tách xong mọi thứ, một vấn đề nhỏ đã phát sinh: Giờ tôi mang chúng về kiểu gì đây?

Nếu sử dụng lăn trong lúc cầm trên tay, chúng sẽ rơi vãi ra ngoài mất.

Sẽ tốn rất nhiều thời gian để cuốc bộ. Quãng đường mà tôi đi đến đây đã vượt xa ngoài dự kiến.

Thôi thì không còn cách nào khác.

Tôi sẽ vừa ngậm trong miệng vừa lăn vậy. (Trans: ಠ_ಠ)

Biết là rất khó chịu và nực cười nhưng tôi phải giữ ẩm cho chúng tốt nhất có thể.

Với cái miệng nhét đầy những mảnh xương rồng, tôi bắt đầu lăn về chỗ của Nina và thỏ banh.
Thật là thốn quá đi mất.

Thở thôi đã khó rồi, đằng này những mũi kim trên mảnh xương rồng cứ chọt vào cổ họng tôi. Ặc, cứ đà này tôi sẽ nôn ra mất.

Hờ, tôi vừa vô tình nuốt phải một vài miếng.

Nó trào lên mũi của tôi rồi! Tôi sẽ chết mất, tôi sẽ chết mất! Á, dừng lại!!

……………….

Sau khi quằn quại một lúc, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến.

Hôm nay tôi đã suýt chết hai lần.

Tôi tìm được Nina ngay lập tức, và ngó sang núi vỏ xương rồng còn thừa mà thỏ banh hay dùng để ẩn nấp.

Tuy nhiên không có bóng dáng thỏ banh ở đó.

Vì miệng vẫn còn đầy những miếng xương rồng, tôi dùng chân dậm nhẹ xuống đất để gọi nó.

Một đụn cát ở gần đó bỗng di chuyển, và con thỏ xuất hiện từ bên trong. Một cái đuôi màu cát trông giống như đuôi tôm đang thò ra khỏi miệng của con thỏ.
Cứ như thế, cái đuôi biến mất hẳn vào trong miệng nó. Đôi má của thỏ banh di chuyển, nhai rột roạt rồi nuốt ực.

Khi đã thỏa mãn, nó thốt lên một âm thanh “fu-he” như chưa từng có gì xảy ra.

Quanh miệng thỏ banh vẫn còn dính một ít chất lỏng màu xanh của sinh vật xấu số đó.

Dù với vẻ ngoài như vậy, con thỏ cũng thực sự khá mạnh mẽ đó chứ.

Nó thậm chí đang tăng cấp một cách đều đặn.

Tao vốn định giúp mày, nhưng có vẻ như mày đã biết đào xuống lòng đất để đi săn rồi nhỉ?…

Ồ, đúng vậy.

Dường như cuối cùng nó cũng đã biết tự chăm sóc bản thân, tôi sẽ không cần phải lo lắng nữa.

“Pefu pefu!”

Con thỏ banh vui vẻ chạy tới ngay dưới chân tôi.

Giống như cô con gái đang chào đón cha nó trở về sau một chuyến đi dài đơn độc. (Trans: Rốt cuộc giới tính của con thỏ là như nào đây?? Thôi kệ, chả quan tâm :3)
….Tôi bỗng nghĩ đến điều này đầu tiên, cuộc sống kiếp trước của mình rốt cuộc là như thế nào nhỉ?

Sau khi dồn sức vào hàm răng hậu, tôi cúi gằm mặt và nhả hết mọi thứ trong miệng xuống đất.

Một núi xương rồng “được” phủ đầy trong nước dãi của tôi. (Trans: ಥ_ಥ)

Tai của con thỏ liền dựng đứng trong một khoảnh khắc trước khi rũ xuống lại bình thường, giống như nó vừa chịu phải một cú sốc khủng khϊếp.

Ngay sau đó, con thỏ dồn sức vào đôi tai và quất vào lưng tôi.

Nó đánh trúng vào vết thương mà tôi bị những mũi kim trước đó đâm phải.

Đau!! Xin lỗi! cho tao xin lỗi!

Vẫn còn một đống ở tuốt đằng kia mà.

Tao sẽ dẫn mày đến chỗ đó sớm thôi, tao hứa đấy!