Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 120-121




120: Rồng Tai Ương Nhân Miêu Và Thỏ Banh


Tôi dùng móng vuốt cắt phần còn lại của những miếng xương rồng thành từng mảnh cho dễ ăn.
Tôi thu thập rồi sắp xếp lên trên những lớp vỏ xương rồng để tránh cát làm bẩn chúng.

Nhất là những miếng đã bị thấm đẫm nước bọt của tôi.
Tiếp đó, tôi dùng đuôi quấn lấy con thỏ và đặt nó ở gần đó.
【Cấp độ kỹ năng cơ bản〖Đuôi rồng〗đã tăng từ 1 lên 2】
Vậy cũng được nữa hả?
Tôi nên sử dụng cái đuôi của mình thường xuyên hơn.
“Pefu! Pefu!”
Thỏ banh bắt đầu đánh vào chân tôi bằng tai của nó.
Đã nói xin lỗi rồi mà.
Tôi có thể dễ dàng ăn đống xương rồng này, bởi một phần của chúng cũng chính là nước bọt của tôi.
“Pefu……..”
Thỏ banh rủ tai xuống một cách đầy thất vọng.

Trong khi chằm chằm nhìn tôi trong sự oán trách, nó chậm rãi kéo lê cơ thể đến chỗ núi xương rồng.
Rốt cuộc cũng chịu ăn, cơ mà mày ghê nước bọt của tao đến vậy sao?
Cùng lúc đó, Nina tỉnh dậy.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy hét một tiếng “Hinyaa” và lùi lại.
“Ga……”
Tôi định nói điều gì đó, nhưng rồi quyết định ngậm miệng khi thấy cô ấy hét lên.

Tôi dùng móng đẩy những miếng xương rồng về phía cô ấy trong tuyệt vọng, và cố gắng cười một nụ cười thật tươi.

(Trans: Mấy miếng xương rồng này là mấy miếng sạch, không bị dính nước dãi của main)
Tuy nhiên dường như những gì cô ấy có thể thấy trên gương mặt tôi là hai con mắt đang nheo lại.
Nina nhìn tôi bằng đôi mắt mèo của cô ấy, rồi nhìn xuống lớp vỏ xương rồng mà cô đang nằm, sau đó lại quay sang nhìn tôi lần nữa.
Để không tạo cảm giác đe dọa, tôi cuộn tròn tại chỗ và hạ thấp tầm nhìn của mình.
“Ưm, không lẽ, ngài muốn tôi nhận lấy nó sao… Nya?”
Có vẻ như cô ấy cuối cùng cũng hiểu được ý định của tôi.

Khi tôi gật đầu vài lần, Nina đã mỉm cười.

Có lẽ sự căng thẳng đã giảm đi một chút.
“Oh, cảm ơn ngài – nya”
Tôi rơi nước mắt khi nghe Nina nói thế.

Chỉ có hai người trên thế giới này nói với tôi những lời như vậy .
Do quá xúc động, tôi đứng dậy một cách đột ngột, khiến cho cô ấy bất giác run rẩy và đưa tay về phía tôi như để tự vệ.
Hờ…..

Hành động vừa rồi không hề khôn ngoan tý nào.
Con thỏ banh nhổ phần bã xương rồng đang nhai trong miệng và đi về phía Nina trong khi kéo lê đôi tai dài của nó.
Gì thế? Mày định làm gì vậy?
Khi di chuyển đến bên cạnh Nina, con thỏ nhẹ nhàng hạ cánh tay đang giơ của cô ấy xuống.
“Là loài thỏ banh sao…? Cậu có phải là đồ ăn khẩn cấp của ngài rồng không…?”
Méo!!
Củ lạc giòn tan?! Tôi sẽ không bao giờ làm thế!
Tôi lắc đầu một cách toàn lực.
“Pefu pefuu!”
Thỏ banh bất ngờ nhảy lên chân Nina.

Trong khi lưỡng lự đôi chút, Nina duỗi tay về phía con thỏ và bồng nó lên.
Thỏ banh nằm gọn trong vòng tay của Nina, trông cũng không tệ.
“Chà, thật dễ thương…..”
Cơ thể cứng nhắc của Nina đã thả lỏng một chút, thỏ banh nhìn tôi với vẻ mặt đầy tự hào.
Thật tốt khi nó biết cách trấn an cô ấy….

Nhưng tôi thật sự không hiểu….
Thỏ banh à, chẳng phải mày đã từng định ăn thịt cô ấy sao?

Sau tất cả, ngoại hình rất quan trọng đó chứ….
Tôi tự hỏi liệu mình có nên nhắm đến mục tiêu như thế trong lần tiến hóa tiếp theo không?
Tôi muốn trở thành một con rồng có lớp lông mềm mịn.

Một con rồng lai cừu, hoặc một con rồng mây, hoặc con gì đó tương tự thế.
Tôi nhớ lại chặng đường tiến hóa không như ý muốn và những danh hiệu lãng xẹt mà tôi đạt được, haizz, bây giờ có nghĩ về chúng cũng vô ích.
Ngay tại thời điểm này, mục tiêu của tôi sẽ là gì đây?
Tôi phải làm gì? Liệu tôi có nên bắt đầu ăn thịt cừu mỗi ngày không? (Trans: WTF…?)
Tôi biết Nina sẽ lại sững người lần nữa nếu tôi tiếp cận, thế nên tôi sẽ giữ một khoảng cách nhất định.
Ngay sau khi lùi ra khoảng 10 mét, tôi vội vàng đẩy đám xương rồng về phía trước với bàn tay của mình.
Hẳn là bây giờ Nina đang rất khát.
Tuy nhiên cô ấy không tiếp cận đám xương rồng, có vẻ như cô ấy vẫn còn thận trọng với tôi.
Mặc dù trước đó cô ấy nói “Cảm ơn”, tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm thấy không thoải mái khi ăn với một con rồng ngồi ngay phía đối diện hay không.
Nina rụt rè cúi đầu về phía tôi.

Cô ấy tiến lại gần cây xương rồng và nắm lấy một miếng trong khi nhìn tôi như thể đang xin phép.
Tôi không vỗ béo cô đâu, cô biết chứ?
Cô có thể chắc chắn về điều đó.
Tôi chưa hề ăn thịt bất kỳ con người nào!
Sau khi đã lấy miếng xương rồng, cô ấy vẫn chưa chịu ăn.
Không lẽ cô ấy nghi ngờ những thứ này có phải đồ ăn hay không chỉ vì tôi là người đã mang chúng đến sao?
Nhưng, nhưng, mùi của nó thơm và ngọt lắm.

Nếu đang đói và khát thì cứ ăn đi?
Hay chỉ đơn giản là vì cô đang sợ tôi …?
“Pefuu”
Thỏ banh dụi đầu vào chân Nina và kêu một tiếng nhỏ.

Sau đó nó từ từ quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt khép hờ trong khi lắc nhẹ đầu.
Ồ… hiểu rồi, chuyển động của Nina trở nên cứng đờ nãy giờ là vì tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy….
Những cử chỉ từ thỏ banh như muốn nói rằng “Sao anh cứ nhìn hoài vậy?” hay “Sẽ rất áp lực nếu anh cứ nhìn chằm chằm như vậy”.
Khi tôi di chuyển ánh mắt của mình đi chỗ khác, cuối cùng Nina đã chịu đưa một miếng vào miệng.
Hừm…, có vẻ như đây là lần đầu tiên Nina ăn xương rồng, sau khi cắn một miếng, cô ấy mở to mắt và chớp vài cái.
Ngon đấy chứ hả? Xét đến vẻ ngoài của nó, việc bất ngờ như vậy cũng là điều hợp lý.
Đúng như tôi đoán, cô ấy rất đói, xem cô ấy cắn nhiệt tình chưa kìa.
Thỏ banh cũng bắt đầu ăn thêm một ít, vì đã giúp tao giảm bớt sự thận trọng của Nina, coi như đó là phần thưởng dành cho mày đấy.
Khi Nina ăn xong, tôi có nên tiếp tục sử dụng〖Hóa nhân thuật〗để hỏi liệu cô ấy muốn đi đâu không?
Lần tiếp theo này chắc sẽ ổn thỏa cả thôi… có lẽ vậy.
Bởi tốn rất nhiều MP, sẽ không tốt nếu tôi bị cạn sạch lần nữa.
Giờ thì, tôi có nên vứt đống xương rồng bị dính nước bọt này đi không?
Ngẫm lại thì… lúc trước chẳng hiểu tại sao tôi lại làm như thế nữa.
Thú thực, chính tôi cũng thấy gớm nước bọt của mình nữa là.
Ngó sang đống xương rồng trong khi tự trách bản thân, trông chúng hình như ngày càng bẩn hơn thì phải?
Do phơi trước không khí quá lâu nên vi khuẩn bắt đầu lên men luôn rồi à?
Với những gì đã làm cho thỏ banh, tôi đã không đặt mình vào suy nghĩ của ẻm.
Lúc đó tao tệ lắm phải không? Thực sự xin lỗi mày nhé, thỏ banh.
Mày đã ăn trong cam chịu mặc dù rất ghét chúng, nể tình tao cũng sẽ ăn luôn vậy.
Cơ mà chỉ một xíu thôi nhé..

121: Cuộc Đối Thoại Thứ Hai

Tôi nhìn Nina đang ăn từ phía xa.

Thỉnh thoảng ánh mắt của chúng tôi chạm nhau và không khí trở nên lúng túng, nhưng sau đó tôi lập tức cúi mặt xuống khi thỏ banh nhìn tôi với vẻ trách móc. Việc này cứ tiếp diễn cho đến hết bữa ăn.

Và thỏ banh đã “dọn dẹp” tất cả những đồ thừa còn sót lại…

Nè! cái bụng không đáy đó là sao vậy?!

Với lượng thức ăn gấp nhiều lần khối lượng cơ thể nhưng ngoại hình của nó chẳng có vẻ gì là thay đổi cả.

Làn da Nina trở nên tốt hơn sau khi hoàn thành bữa ăn của mình.

Tôi nghĩ sắc mặt của cô ấy cũng đã phần nào tươi tắn hơn chút.

Thiết nghĩ, chắc tôi cũng sẽ như vậy nếu chẳng có gì bỏ bụng trong một thời gian dài.

Vậy tôi nên làm gì tiếp theo đây?

Mức tiêu thụ MP từ〖Hóa nhân thuật〗vẫn khá cao.

Nếu sử dụng nó, tôi phải đảm bảo cuộc nói chuyện giữa chúng tôi diễn ra trôi chảy trong khi cẩn thận dõi theo sự hao hụt MP.

Lượng MP của tôi cũng đã giảm đáng kể sau cuộc chiến với con lạc đà gai.

Việc tiết kiệm MP tuy rất cần thiết, nhưng thật khó khăn để xác định việc phải sử sụng bao nhiêu là vừa đủ.

Tôi cần phải suy nghĩ những gì mình muốn nói trước, sau đó đi vào trọng tâm vấn đề, cũng như ứng biến trước những phản ứng bất ngờ từ Nina.

Suy cho cùng, mỗi lần phạm lỗi là mỗi lần phí phạm MP.

Nếu tôi tiếp cận một cách chậm rãi, chắc cô ấy sẽ không bị sốc như lần trước.

Sử dụng〖Hóa nhân thuật〗cấp 4 sẽ tốt hơn những lần trước, nhưng ngoại hình vẫn sẽ có hơi chút đáng sợ.

Trong khi suy nghĩ về những việc cần làm, Nina bỗng bước đến chỗ tôi.

Tôi có thể thấy sự sợ hãi qua những bước chân rụt rè của cô ấy.

Nina cũng đang ôm chặt lấy thỏ banh trong tay.

Theo một góc nhìn nào đó, tôi cảm thấy thật ấm lòng…

“Ah, cảm ơn rất nhiều-nya! Về bữa ăn… và ừm, có phải ngài đã cứu tôi khỏi con quái vật đó không?”

“Guruh”

Tôi xác nhận bằng giọng trầm thấp.

Chà, nếu là bây giờ, tôi đã có thể nói chuyện suôn sẻ với〖Hóa nhân thuật〗.

Để xem mình còn bao nhiêu MP nào…

—————————————————-

〖Irushia〗

Loài: Plague Dragon

Trạng thái: Bình thường



Cấp độ: 29/75

HP: 182/293

MP: 41/213

—————————————————-

…Chỉ có 41 giây, cuộc nói chuyện sẽ phải thật ngắn gọn.

Tôi phải chừa lại một ít MP, không khéo sẽ bị kiệt sức lần nữa.

Như vậy tối đa là 30 giây sao? Hờ… ngay từ đầu 3 phút còn chả đủ nữa là.

Dù sao thì cũng phải thực hiện thôi.

Tôi cần biết nơi mà Nina muốn đi.

Nếu tôi không làm gì bây giờ, cô ấy sẽ trở thành thức ăn cho bọn quái vật, còn nếu ở cạnh quá lâu,〖Bụi vảy rồng〗sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.

Cuối cùng cũng đến lúc quyết định, tôi hít một hơi thật sâu và thi triển〖Hóa nhân thuật〗.

Lượng nhiệt bắt đầu lan tỏa, cơ thể tôi như bị nén lại.

Tôi không biết do kỹ năng đã lên cấp 4 hay vì tôi đã quen với nó, dường như chẳng có một chút đau đớn nào.

Nhân hình của tôi có phần ổn định hơn trước đây.

Trước lúc kỹ năng lên cấp, thật khó để kiếm một chỗ để soi gương, đặc biệt là kể từ khi tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế này.

Xem ra đuôi rồng, vảy và răng nanh vẫn còn “dính” trên người…

Đệt, tôi còn chẳng có cơ hội xem xét cẩn thận ngoại hình của mình thay đổi như thế nào.

Tôi không biết liệu đây có phải lần thứ hai Nina thấy hình dạng này không, hay do tinh thần cô ấy đã ổn định hơn trước? Cô ấy trông không quá sợ hãi như trước đây.

Tuy nhiên, Nina đang ôm thỏ banh chặt đến mức con thỏ bắt đầu giãy giụa trên tay cô ấy bằng đôi tai dài của nó.

“Ở đâu, muốn đi? Nơi này, nguy hiểm. Tôi, đưa cô đi” (Irushia)

“………….Ah”

Khi tôi hỏi, Nina cứng họng.

Sự im lặng tiếp diễn, trong khi MP đang hao hụt dần.

Làm ơn, hãy nói gì đó đi.

Tôi đã phạm phải sai lầm nào sao?

Ngoại hình của tôi vẫn còn đáng sợ lắm à?

“Tôi không hiểu-nya… nơi Nina, muốn đi..?” (Nina)

Cô ấy cúi đầu xuống.

Thỏ banh ngước lên nhìn mặt cô và kêu “Peffu…” như để an ủi.

Có vẻ như cô ấy sẽ không trở lại chỗ chiếc xe ngựa.

Tôi cũng không nghĩ Nina sẽ muốn đi theo người đàn ông trông có vẻ là chủ nhân của cô ấy, đặc biệt là khi hắn ta đã cố ném cô ấy xuống làm mồi cho con rết đó.



“Vậy nơi nào đó, trong rừng thì…” (Irushia)

Vừa lúc đó, tôi cảm thấy sức mạnh bị bòn rút khỏi cơ thể.

—————————————————-

〖Irushia〗

Loài: Plague Dragon

Trạng thái: Bán nhân Lv4

Cấp độ: 29/75

HP: 91/293

MP: 18/213

—————————————————-

…. Việc này nguy hiểm hơn tôi tưởng.

Kể cả khi sử dụng〖Hóa nhân thuật〗, thành quả gặt hái chẳng được bao nhiêu cả.

Vì không còn cách nào khác, có lẽ tôi nên sử dụng cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp với cô ấy vậy.

Lùi lại vài bước, tôi giữ khoảng cách với Nina và biến trở lại dạng rồng.

Có vẻ như lúc này cô ấy đang cảm thấy tuyệt vọng sau khi nhận ra rằng không có chỗ nào để đi hay về cả.

Kể cả như vậy, do hiệu ứng〖Bụi vảy rồng〗, tôi không thể để cô ấy đi theo được.

Tôi nên làm gì đây?

Trường hợp tệ nhất, tôi sẽ phải đưa cô ấy đến chỗ thành phố có bức tường lớn bao bọc đó.

Liệu có ngôi làng nào ở gần đây không nhỉ?

Tôi nên hỏi Nina về việc này.

Dù sao thì, hãy đi đến chỗ xác con lạc đà gai nào.

Với ngần ấy thức ăn, sẽ không lo bị đói trong một khoảng thời gian.

Từ đây đến đó cũng chẳng xa là bao.

Tôi quay lưng về phía Nina rồi cúi xuống.

“Guara”

Tôi chìa lưng ra hối thúc cô ấy leo lên.

Trong khi cảm thấy bối rối, thỏ banh kêu lên như đang động viên cô ấy.

“Ah ưm, xin lỗi… ý ngài có phải…?”

Tôi dùng đuôi quấn lấy Nina đang tiến lại gần và đặt cô ấy trên lưng.

Được rồi, bám cho chắc nhé.