Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 142




“Gufuu…”

Tôi phát ra tiếng thở dài khi nhìn lại đống xác hai con kiến đỏ nằm lăn lóc ở đấy.

Một con đầu lìa khỏi cổ và con còn lại dập nát chảy đầy dịch cơ thể ra.

Bọn này vốn dĩ trông gớm ghiếc rồi, mấy cái xác tơi tả của chúng cũng kinh dị không kém.

Chậc, dù sao thì tôi cũng đã quen mắt khi chứng kiến hàng loạt xác của bọn quái vật.

Tính ra tôi cũng đã lên cấp kha khá rồi nhỉ, kiểm tra một nháy nào.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

【Irushia】

Chủng loài: Rồng tai ương (Evil Plague Dragon)

Trạng thái: Bình thường

Cấp : 42/75

HP: 172/339

MP: 193/232

Tấn công: 291

Phòng thủ: 222

Ma pháp: 201

Nhanh nhẹn: 185

Hạng: B-

Kỹ năng đặc thù:

〖Vảy rồng: Cấp 5〗 〖Thần ngôn: Cấp 4〗 〖Ngôn ngữ Gurisha: Cấp 3〗
〖Bay: Cấp 5〗 〖Bụi vảy rồng: Cấp 5〗 〖Thuộc tính bóng tối: Cấp –〗

〖Tà long: Cấp –〗 〖Hồi phục HP tự động: Cấp 3〗 〖Cảm nhận: Cấp 4〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 4〗 〖Kháng rơi: Cấp 5〗 〖Kháng đói: Cấp 4〗

〖Kháng độc: Cấp 5〗 〖Kháng cô đơn: Cấp 6〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 3〗

〖Kháng thuộc tính bóng tối: Cấp 3〗 〖Kháng thuộc tính lửa: Cấp 2〗 〖Kháng sợ hãi: Cấp 2〗

〖Kháng ngạt: Cấp 3〗 〖Kháng tê liệt: Cấp 2〗 〖Kháng ảo ảnh: Cấp 2〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Lăn: Cấp 7〗 〖Kiểm tra trạng thái: Cấp 6〗 〖Hơi thở thiêu đốt: Cấp 5〗

〖Huýt sáo: Cấp 1〗 〖Nắm đấm rồng: Cấp 3〗 〖Hơi thở tai ương: Cấp 3〗

〖Nanh độc: Cấp 3〗 〖Móng vuốt tê liệt: Cấp 4〗 〖Đuôi rồng: Cấp 2〗

〖Gầm: Cấp 2〗 〖Sao băng: Cấp 2〗 〖Kẹp hạt dẻ: Cấp 3〗

〖Hóa nhân thuật: Cấp 4〗 〖Phong trảm: Cấp 3〗 〖Thủ đề vũ: Cấp 3〗
Danh hiệu:

〖Con trai vua rồng: Cấp –〗 〖Trứng đi bộ: Cấp –〗 〖Tên đần độn: Cấp 4〗

〖Ngốc nghếch: Cấp 1〗 〖Chiến binh: Cấp 4〗 〖Diệt trừ mầm họa: Cấp 3〗

〖Kẻ dối trá: Cấp 2〗 〖Vua tránh né: Cấp 2〗 〖Lòng quả cảm: Cấp 7〗(Tên cũ là Kẻ cứu vớt linh hồn)

〖Anh hùng nhỏ bé: Cấp 5〗 〖Con đường tà ác: Cấp 6〗 〖Thảm họa: Cấp 5〗

〖Gà chạy bộ: Cấp 3〗 〖Đầu bếp: Cấp 4〗 〖Vua hèn hạ: Cấp 4〗

〖Gan dạ: Cấp 2〗 〖Phàm ăn (Săn khổng lồ): Cấp 1〗 〖Thợ làm gốm: Cấp 4〗

〖Trùm băng đảng: Cấp 1〗 〖Quyền can thiệp Laplace: Cấp 1〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Ngon đấy, chỉ số tấn công của tôi đạt gần 300 luôn.

Nếu cứ tiếp tục rèn luyện chỉ số này lên cho tới cấp độ tối đa, tôi có thể đối đầu với con rết khổng lồ.
Mà chẳng biết nếu chọn tiến hóa rồi thu gom thêm ít điểm kinh nghiệm nữa, tôi có đủ khả năng xử nó tơi bời luôn được không nhỉ?

Tôi đã bị chính nó hành cho ra bả nhiều lần, thế nên nếu lên tới được 350 điểm tấn công, tôi sẽ thừa sức chống lại và đáp trả mối thù dành cho nó.

Có lẽ, tùy theo lựa chọn con đường tiến hóa, tôi sẽ đạt tới hạng A.

Điều ước nhỏ nhoi tôi mong muốn chỉ là vừa bay vừa nắm đầu con rết mài dũa vào mặt đất.

Thứ hạng cao nhất mà quái thú đạt được là hạng A phải không?

Lần tiến hóa tiếp theo rất có thể là lần cuối cùng.

Thì đấy, chẳng phải nó xếp theo thứ tự bảng chữ cái hay sao?

Ê nè, có con người nào trong thế giới này vươn tới hạng A chưa, họ có đáng sợ khi ở hạng B giống tôi không, cho xin tý gợi ý đi?

【Kỹ năng đặc thù 〖Thần ngôn: Cấp 4〗 không thể giải thích】
...Rất quen thuộc.

Rốt cuộc ngươi cũng chẳng cho ta biết được chút thông tin gì về những thứ hạng này, ngươi chỉ thích lên tiếng sau khi ta thực hiện điều gì đó bậy bạ thôi.

Tôi có thể đi khám phá hành lang này bây giờ… nhưng nói vậy chứ... tôi sợ bị nhát lắm.

Con rết khổng lồ thì hùng hổ phía sau, tôi cũng hết cách.

Tập trung chuyên môn về phía trước.

Đoạn đường tôi đang đối mặt phát hiện được rất nhiều tín hiệu đang kéo đến.

Phiền phức, ta không có thời gian để dọn xác bọn ngươi nữa đâu.

Đây là nơi trú ngụ của lũ quái, tôi đoán không sai mà.

Chẳng có lấy một tý ánh sáng ở lối đi, sẽ hoàn toàn tối đen nếu chúng tôi bước vào.

Dù mắt có thể điều tiết để quen với bóng tối, tôi thật sự không muốn vào đấy.

Tôi nghĩ mình nên dẫn dụ chúng đến đây để quan sát thêm dễ dàng.
Bọn quái này được sinh ra tại nơi bóng đêm sâu thẳm và hẳn là phần lớn chúng đã phát triển những giác quan phù hợp để thích nghi với chỗ ở này.

Tôi quay lại nhìn thỏ banh.

Có hai quả cầu lửa lượn lờ xung quanh người nó.

Đấy là kỹ năng 〖Ánh sáng〗.

Không gian rất tối, nên tôi hiểu nó triển khai kỹ năng này để soi đường.

Thứ này trông có vẻ dùng để trợ năng hơn là sử dụng để chiến đấu.

“Gurua”

Mạnh hơn chút nữa được chứ?

“Pefu”

Thỏ banh gật đầu khi hiểu ý đồng đội.

Số lượng quả cầu lửa tăng lên ba, đồng thời kích thước to hơn trước.

Cậu nhóc này vẫn liên tục phát huy tài năng.

Nếu nhiệt tình hơn thì có lẽ cậu ta còn lòi ra được thêm nhiều quả cầu lửa nữa đó.

Tất cả những kỹ năng của thỏ banh đều mang tính hữu dụng.

Những cư dân của thế giới này nên nuôi dưỡng loài thỏ banh, đào tạo và biến nó thành trợ thủ đắc lực bất cứ khi nào cần đến.
Hay ngược lại, cả một quốc gia sẽ bị sụp đổ do thiếu lương thực?

Chưa kể không dừng ở đó, nó hoàn toàn có thể tàn phá cả nền văn minh khắp toàn cầu.

Tới cuối cùng, chẳng còn lại gì ngoài lửa ngục đã được dự đoán trước, đáng sợ biết bao.

“......Pefu?”

Thỏ banh nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

Tôi quên mất nó có thể đọc ý nghĩ của tôi với 〖Thần giao cách cảm〗.

Nếu tôi cố đừng quá chú tâm về với suy nghĩ đó, nó sẽ vơi dần đi.

Tôi khẽ lắc đầu và giải phóng trí óc.

Mà bỏ qua việc đấy đi, không gian đã sáng lên một chút.

Đủ khả năng để tiếp tục chặng đường, nhưng mà tôi nên làm thế nào đây?

May mắn là hành lang này dài thẳng tắp, tôi có thể nắm được số lượng và đặc tính của bất kỳ đối thủ nào đi qua đây trước khi chúng đến quá gần.

Ờ thì… tôi đang nhắc tới 〖Cảm nhận〗 ấy mà.
Không biết bao nhiêu kẻ thù tôi sẽ phải hạ gục trước khi vượt qua hành lang này an toàn.

Nếu chỉ là lũ quái bé tẹo thì 〖Lăn〗 là đủ giải quyết gọn hết bọn nó, nhưng nếu đánh giá sai sức mạnh của chúng sẽ là rắc rối lớn và tôi biến thành đứa bị cưỡng bức tập thể.

Ưu tiên và quan trọng nhất luôn là, quan sát đối thủ.

Trong lúc chờ đợi, tôi thấy đầu của lũ kiến đỏ lấp ló sâu trong lối đi.

“Kucha”

Nhiều ghê!

Tôi nghĩ chỉ có hai con vừa nãy thôi, xem ra vẫn còn nhiều lắm.

Hai con theo sau với con dẫn đầu.

“Kucha” “Kucha, Kucha”

Ơ kìa, lần này là ba con luôn.

Tôi có vượt qua được không đây?

Mà ngại gì, cấp độ của tôi đã cao hơn trước, tôi tin mình đủ bản lĩnh chấp hết.

Không còn đường lui nữa.

Chuẩn bị tinh thần thôi.

Còn nữa, bọn này là mớ điểm kinh nghiệm tuyệt vời.
Vui lên đi thỏ banh, hôm nay ăn no say luôn.

Tôi sẽ làm ra món sốt tương thịt kiến thật đồ sộ mà tôi biết công thức chế biến từ thời tiền kiếp.

Mà trước hết tôi chỉ cần học cách ủ tương thôi.

Ba con kiến, rồi lại xuất hiện thêm bốn con.

Chẳng biết bọn chúng có để ý tới hai cái xác sau lưng tôi không mà trông bàn tán rầm rộ thế kia.

Vậy là xem như có bảy con Rồng đá nhỏ.

Chỉ cần một con cũng dư sức cày sạch một ngôi làng, buff ghê quá.

Hai con trước đó hẳn đã cố gắng câu giờ để chờ viện binh đến.

“Gu, guu…”

Tôi thật sự cảm thấy kinh sợ, và vô thức lùi lại một bước.

Khoan, chưa mà, tôi vẫn còn phong độ lắm.

Cần phải can đảm lên.

Phải có vài chiến thuật nào đó tôi có thể áp dụng để đối phó trong hành lang hẹp này.

Không chỉ mỗi kỹ năng của tôi, tôi cần luôn cả sự giúp sức của thỏ banh và Nina.
Xét về kỹ năng của loài kiến đỏ, tập tính và đặc điểm của chúng là gì nào?

Đầu óc rối bời làm tôi không nghĩ ra được cách nào cả.

Có nên nhờ thỏ banh đứng ra đàm phán không đây? (Trans: để dọn dẹp hậu quả lần nữa...)

Nếu đầu hàng tại đây thì tôi chết chắc.

Coi nào, cố mà vắt não ra.

Có thứ gì mà tôi có thể đánh sập được không nhỉ?

Nếu nhắm vào phía vách tường mỏng nào đó…

Tôi nhìn một lượt qua các dãy tường, phần nào cũng bền chắc như nhau cả.

Quan sát kỹ sẽ thấy, bức tường được dựng lên từ đất đỏ bằng kỹ năng đất sét của lũ kiến.

Màu sắc chung một nền mặc dù không đồng đều.

Có thể nào, đây đéo phải là khu tàn tích mà đúng hơn là cái tổ kiến?

Sau hàng ngũ bảy con kiến ở đây, vẫn còn vang vọng nhiều tiếng con kiến khác.

Một, hai… ba… Wow, đội quân này chẳng thể nào đánh bại nổi.
Thôi xong, trò này hết vui òi, tôi cũng ăn lol luôn.