Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 143-144




143: Số Lượng Áp Đảo


“Kucha, kucha!” “Kuchaa!” “Kucha!”
“Kuachi!” “Kucha!” “Kucha!” “Kucha!”
Cả đàn kiến đỏ đang đến đây.

Bĩnh tĩnh, cố giữ khô quần.

Tôi sẽ không thể sống sót nếu để bản thân trở nên hoảng loạn.

Ít ra vẫn còn may khi chỉ có hai trong số chúng ở cấp độ cao.

Cơ mà, cả một đội quân như vậy cũng có khác gì đâu.

Tôi nên kiểm tra trạng thái của chúng thay vì cảm thấy lo ngại, để còn biết cách mà tùy cơ ứng biến.

Nếu toàn bộ nằm trong khoảng Lv.

10 thì tôi sẽ 〖Lăn〗 thẳng một mạch lên cả bọn bằng hết năng lực tốt nhất.

Một con có vẻ uy dũng dừng lại cùng một nhóm nhỏ tập hợp xung quanh.

Con đấy trông như là chỉ huy.

Tôi dám chắc nhóm đó hoạt động như một tiểu đội, và mệnh lệnh của chỉ huy là tuyệt đối.

Vậy như thế thì khả năng phối hợp của bọn chúng sẽ rất hoàn hảo.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 25/55
HP: 230/230
MP: 71/71
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 24/55
HP: 226/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 25/55
HP: 230/230
MP: 71/71
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 27/55
HP: 239/239
MP: 75/75
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 24/55
HP: 226/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Ổn đấy, tương đồng!
Con chỉ huy kia vẫn còn thua xa lắm!
Cả nhóm chênh lệch với nhau cũng chỉ 2 Lv!
Thật là hay! Thế này tôi đủ khả năng để xông pha.

Dù rằng chiến thuật bọn chúng có thể chuyển biến, cùng số lượng đông đảo này nhưng cũng không đáng lo lắng.

Tôi quay ra đằng sau.

Có thể thấy thỏ banh nhăn lông mày lại như thể đang sử dụng 〖Thần giao cách cảm〗 đối với bầy kiến.

Cả nhóm vẫn tiến lên.

Dường như bọn chúng chẳng thèm để ý, mà vấn đề này cũng không còn đáng để bận tâm.

Tôi ghim móng vuốt vào tường.

Nếu loài kiến đỏ dựng nên bức tường này bằng kỹ năng đất sét thì chắc tôi phá hủy đ!
…Nó chỉ sứt mẻ ra có một tý tẹo.

Phải cào cấu đến lần thứ năm bức tường mới bị phá hỏng.

Vô ích, thứ này cứng quá.

Nếu có thêm ít thời gian thì tôi còn làm xong nhưng bây giờ thì không được.

Còn chưa kể liệu chúng tôi có tránh khỏi nếu như hành lang này đổ sập.

Đương nhiên, con đường ở phía sau cũng bất khả thi.

Toàn bộ cái hang này mà tan nát thì cả bọn đều bị chôn sống trong hạnh phúc.

! Liệu thỏ banh có đủ khả năng để thoát nạn một mình hay không?
Chỉ cần mở ra một cái lỗ nhỏ vừa đủ cho thỏ banh chui qua, kỹ năng đào xới giúp nó không chịu tổn thương do xạt lở.

Nếu nó chui lên được thì Nina cũng sẽ được an toàn.

Kết thúc rồi sao? Một kết cục như thế này.

Sinh tồn trong môi trường đầy hiểm nguy, tôi hiểu rồi sẽ có ngày gặp phải hoàn cảnh tồi tệ.

Chí ít, tôi cũng đã làm rất tốt cho đến bây giờ dựa vào bản tính liều mạng của mình.

Vẫn còn điều hối tiếc là tôi không thể trở thành con người hoàn chỉnh… như tôi đã từng.

Mà dù gì thì sớm đây thôi tôi sẽ trở thành cái xác thối rữa không toàn thây.

Mặc dù tôi không chắc, nhưng tôi tin con người chấp chứa những suy nghĩ như thế này khi sự sống của họ chỉ còn loe lói trước mắt.

Nếu ít ra tôi cứu sống được một con thỏ và một con người, thế cũng đáng để tôi hy sinh.

Biết rằng tôi vĩnh viễn không thể biến thành hình dạng loài người, theo cảm giác nào đó phần nhân cách mà bản thân vẫn giữ được cũng khiến tôi được an ủi.

À, giờ tôi hơi sợ hãi.

“Guruaa!”
Tôi gầm lên trong khi cắm chặt răng nanh vào cái lỗ trên tường.

Ưh, bộ nanh của tôi thật sự rất đau, cả hàm răng cũng chẳng khá hơn.

Tôi cũng dốc toàn lực móng vuốt để kéo vết nứt mở rộng ra.

Thỏ banh chắc chắn sẽ chui qua được.

“Guruu….

.


Tôi biết mình thật vô trách nhiệm nhưng tôi đành phải giao lại Nina cho thỏ banh chăm sóc.

Đối với tôi, cô ấy là người duy nhất trong thế giới này mà tôi gắn bó.

(Trans: chị bị lãng quên rồi Miria ạ…)
“Pefu!” “Pefu!”
Thỏ banh hoảng hốt chạy đến chỗ tôi.

“Guruwaaaa!”
Tôi gào to để cấm thỏ banh lại gần.

Rồi thể hiện cử chỉ để nó chui vào lỗ trống trên tường.

“Guuooooooo!”
Tôi gầm lên hết cỡ rồi xông đến lũ kiến với 〖Lăn〗.

Đây sẽ là lần sử dụng 〖Lăn〗 cuối cùng của tôi.

Tôi không còn quan tâm đến áp lực lên cơ thể hay tinh thần nữa, điều duy nhất tôi làm là dốc hết mình.

Không có nhiều cơ may để hạ gục phần lớn trong số chúng, nhưng ít nhất tôi có thể câu thêm ít thời gian.

“Kucha!” “Kuchaaaa!”
Có vẻ bọn kiến nghĩ đã dồn được tôi vào đường cùng nên tôi dễ dàng lăn lọt qua.

Hai con ngay lập tức bị đẩy bay đi, nhưng tôi bị cản lại bởi bốn con phía sau.

“Kucha!” “Kucha!” “Kucha!”
“Kucha!” “Kucha!”
Cơ thể tôi dính đầy đất đỏ.

Bọn này rất khôn ngoan, chúng tập hợp lại và xới cát đỏ hất vào tôi.

Chúng muốn vô hiệu hóa chuyển động của tôi hoàn toàn.

Nhưng bọn ngươi đừng tưởng sẽ bắt được ta dễ dàng!

“Guruuoooooo!”
Tôi gầm lên và đứng dậy lắc tay chân.

Những mảng cát đỏ bám trên người tróc ra và rơi xuống rải rác.

May mắn thay là thứ này không cứng như phần cát chúng dùng xây hành lang.

Trông thấy cơn thịnh nộ của tôi lũ kiến bước lùi lại.

“Guruuooooooo!”
Tôi gầm lên lần nữa.

“Kucha!” “Kuchaa!”
Dù rằng một số con kiến giữ khoảng cách với tôi, nhưng vẫn lập hàng thủ xung quanh để ngăn tôi bỏ chạy.

Ta không hề có kế hoạch thoát hiểm, thế nên bọn ngươi muốn bao vây thế nào thì tùy thích.

Tôi vươn đôi tay và vung móng vuốt khắp nơi bằng tất cả sức lực để hạ gục cả bọn.

Khả năng hứng chịu sự phản công tuy cao nhưng vào thời khắc này tôi chẳng còn quan tâm chút nào về thiệt hại sẽ lãnh nhận.

“Ku, kucha….

.


Dường như kinh hãi trước đòn tấn công bất chấp của tôi mà lũ kiến đỏ không một con nào dám ra tay.

Hàng kiến phía trước bị bộ móng của tôi đâm thủng.

Cấp độ của bọn này thấp lắm nhỉ?
Chúng nằm bất động chỉ với một phát trúng đòn.

【384 điểm kinh nghiệm đã thu được】
【Nhờ danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp-〗, nhận được thêm 384 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Rồng tai ương〗 đã tăng từ 42 lên 44】
Có thể dễ dàng nhận thấy cơn hận thù đang dâng trào trong hàng ngũ kiến đỏ hoảng loạn.

Không quan trọng sự việc diễn ra tốt thế nào, sẽ không đơn giản để thoát khỏi đây.

Đặc biệt hơn là khi tôi đang bị vây quanh và cả bọn cùng nhảy vào để ngăn tôi lại.

Giá như tôi không ở lại chiến đấu với hai con kiến trước đó thì việc bỏ đi đã rất dễ dàng.

.

144: Thoát Chết Trong Gang Tấc

Tình hình căng thẳng gia tăng.

Hàng tá kiến đỏ chầm chậm kéo đến.

Sẽ càng trở nên bất lợi.

Với mục tiêu là giành chiến thắng thì tôi không thể để tình thế này diễn ra được, nhưng bây giờ tôi đang bỏ mặc sự sống của bản thân.

Ta sẽ rất lấy lòng cảm kích nếu các ngươi cứ bước đến thông thả như thế.

“Kuchaa!”

Có vẻ đàn kiến không thể nhịn việc đứng ngoài sân khấu.

Tôi nghe được âm thanh rầm rập trên mặt đất ở sau lưng.

“Guruuooooooo!”

Tôi gầm lên và vung rộng cánh tay.

Tôi đã hạ đòn đánh lên hai con kiến vừa nhảy tới, dù không chết nhưng cũng khiến chúng bay khá xa.

Cả hai đều đáp lưng xuống đất lăn long lóc.

Chắc chắn chúng sẽ hồi phục lại nhờ 〖Tự tái tạo〗.

“Kucha!” “Kucha, kucha!”

Những con kiến đó loạng choạng di chuyển cần phải nhờ tới sự giúp đỡ của đồng loại và kêu lên.

Có vẻ chúng vẫn còn sẵn sàng để tiếp tục trận đánh.

Mặc dù may mắn là bọn này không mạnh cho lắm, nhưng tôi cũng không thể kiểm soát tình hình trước kiểu phối hợp bầy đàn.

“Kuchaaa!”

Con kiến đỏ lớn nhất thét to lên.

Mục đích của nó không phải để củng cố hàng ngũ mà giống để khiêu khích và đe dọa hơn.

Không phải nó nhìn tôi mà là hướng lên trần hang.

Cả bầy kiến nhốn nháo đột nhiên dừng mọi hành động.

Đấy có phải là con chỉ huy tạm thời không nhỉ?

Nó có dáng vẻ như một người đội trưởng.

Hẳn là thứ hạng cũng rất cao, chắc tầm hạng B gì đó.

Bầy kiến lấy vững lại tinh thần và lại chầm chậm tiến đến.

Kẻ thù không muốn chịu tổn thất lực lượng hơn nữa.

Đôi bên thật có cùng một quan điểm, tôi cũng muốn thỏ banh được sống sót.

Tàn sát lẫn nhau cũng không phải là một phần trong kế hoạch.

Tôi tập trung giác quan hướng về phía sau.

Chẳng phải để đếm có con kiến nào ở đó không đâu, mà tôi quan tâm việc thỏ banh đã trốn thoát hay chưa.

“Pefupefu!”

Ớ nè! Sao mày còn chưa chịu bỏ đi? Trông mày còn có vẻ vô tư không thèm chạy trốn nữa!

Mày còn muốn làm cái quái gì chứ? Công cốc cho tao ở đây để câu giờ! Rồi Nina đâu?

「...Bỉ ổi, đáng khinh」

Thỏ banh cuối mặt xuống và phát biểu một câu 〖Thần giao cách cảm〗xanh zờn.



... Ấy da, nếu còn tiếp tục thế này thì cả bọn tan xác!

Khốn nạn! Phải nghĩ ra cách nào đó ngay!

“Kucha!”

Thoáng một cái, một con kiến đỏ lao tới chỗ thỏ banh.

Con kiến chỉ huy cũng hướng sang đó và kêu lên “kuchha”.

Chính nó có lẽ không muốn diễn ra những hành động dại dột trước khi cô lập tôi hoàn toàn.

Tuy nhiên con kiến lính kia không chịu nghe theo.

Thỏ banh ném ra một quả cầu lửa nhưng con kiến ấy không chủ động né tránh.

Quả cầu nhanh chóng tan biến khi bắn trúng qua cơ thể con kiến mà không để lại tý vết cháy nào.

Thỏ banh đang gặp phải nguy hiểm.

Tôi hít một hơi đầy lồng ngực.

Bọn kiến đã để ý đến và dừng việc tiếp cận.

Tôi phun đầy 〖Hơi thở tai ương〗ra xung quanh bản thân và bao phủ hết cả một khu vực.

“Kucha!?”

Nhân lúc sự sơ hở khi lũ kiến đang bối rối, tôi lao xuyên qua hàng ngũ và hướng thẳng tới chỗ thỏ banh.

Ngay khoảng khắc cặp hàm con kiến kia mở rộng nhắm tới thỏ banh thì nó đã bị tôi cắn vào lưng.

“Gucha!?”

Lúc đang ghim răng nanh qua lưng nó, tôi nhấc nó lên và ném vào tường.

Phần vai con kiến đập vào và rơi xuống đất, nhưng nhanh chóng chữa lành nhờ 〖Tự tái tạo〗 rồi lao tới tôi.

Bầy kiến bên ngoài còn lại cũng thế.

Chỉ với hai con kiến thì chúng còn tỉ mỉ trong những đòn tấn công để không phải hao hụt tính hiệu quả, còn bọn ngươi ỷ đông nên không cần sợ chứ gì.

Tôi hạ đòn lên con kiến nhảy vồ tới và tóm thỏ banh vào miệng, rồi bỏ chạy về hướng ngược lại khi cả lực lượng hùng hậu rượt đuổi phía sau.

Tôi biết rõ đó là đường cùng vì con rết khổng lồ đang chắn mất lối ra, nhưng không còn cách nào nữa.

Có thể tôi sẽ nâng cấp 〖Hơi thở tai ương〗 lên đáng kể.

Chiêu thức đó tuy có lợi mà cũng mang mặt hại, thế nhưng bộ truyện sẽ chấm hết nếu chúng ta còn chần chừ ở đây.

“Gijijijijijijijijijijijijijijijijii!!”

Quả nhiên, lối ra vẫn bị che lại nhờ thành quả của con rết ngu ngốc.

Tưởng như trở nên vô dụng, nó bắt đầu bò lui ra thật hết sức.

Cứ nghĩ nó đã bỏ cuộc khi bị kẹt ở đây rồi chứ, nhưng bỗng nó nổi xung lên khi thấy bầy kiến đỏ.

Tốt hơn tôi mong đợi.

Tôi sẽ có thể thoát nạn nếu như con rết chui được ra ngoài.

Được cứu rồi. Tôi vẫn sống sót. Vậy mà trước đó tôi còn chuẩn bị tâm lý để đi chết nữa ấy chứ.

...Hình như cái tư thế chui ra hơi kỳ kỳ.

Với tôi thì giống như nó khua mấy cái chân như mái chèo, chắc nó thường không hay bò ngược cho lắm.

Bên cạnh đó, nó trông có vẻ khá hoảng sợ…



Sao cũng được, tạm thời đình chiến lúc này.

Tôi triển khai 〖Lăn〗 rồi theo ngay sau con rết khổng lồ.

Đương nhiên là bò chậm hơn thông thường nhưng tốc độ vẫn thật đáng khâm phục.

Hay tôi đã nhầm lẫn giữa phần đầu và mông đít của nó mất rồi?

Chắc chắn là không sai đâu.

Có một sự thật là trước kia nó đã ăn thịt rất nhiều người, tôi sẽ chỉ hận nó thêm nếu còn bắn được tia sáng bằng lỗ hậu. (Trans: nhắc tới lại làm nhớ vụ phun axit XwO)

“Gijijijijijijijijijijijijijii!”

Con rết khổng lồ đã hoàn toàn chui ra khỏi hố.

Tôi cũng phóng ra và tốc biến liền ngay sau đó.

Có cảm giác thật nhẹ nhõm trước khi tôi trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Gần đến ba mươi con kiến đỏ đang đeo bám trên đuôi con rết.

Rõ ràng là đám kiến trinh sát bên ngoài đã cắn và kéo đuôi con rết ra khỏi cái cửa hang của chúng.

Tôi lăn thẳng một lèo với tốc độ tối đa.

Quay lại đằng sau nhìn thì bọn kiến đuổi theo tôi cũng chuyển sang con mồi mới.

“Gijijijijijijijijijijijijijii!”

Con rết tỏ ra vẻ dữ tợn nhưng vẫn bị lũ kiến tóm đuôi.

Cả đàn kiến chia ra hai bên để tránh những nhát cắn chết chóc của con rết và bắt đầu hạ gục nó.

Nhóm còn lại thì tập trung cắt rụng chân con rết.

Whoa, cả một binh đoàn điên cuồng đáng sợ.

Bị vướng víu ở đuôi nhưng con rết khổng lồ vẫn cuộn người lên mà không cố gắng hất bỏ lũ kiến.

Nó di chuyển chậm dần bởi do số lượng lớn con kiến đang đè nặng lên đuôi của nó.

Con rết bắt đầu hội tụ ánh sáng đỏ trong miệng để chuẩn bị thi triển 〖Tia nhiệt〗, nhưng tia sáng nhỏ phát nổ rồi tắt ngấm.

Rồi xong, cạn MP luôn.

Đừng có dùng đến mấy đòn khủng bố như 〖Tia nhiệt〗 mà không chú ý về lượng MP còn lại cậu bé của tôi ạ.

Gửi lời đến kẻ cai trị hoang mạc, bạn có suиɠ sướиɠ khi dành thời gian ôm ấp cùng lũ kiến bé bé xinh xinh mà bạn thường hay dẫm đạp qua không?

“Gijijijijijijijijijijijijijijijijijijijijiii!!” (Trans: “sướng mê tê!”)

Con rết gào lên tiếng rít cực lớn.

Sự phẫn nộ của tôi đối với nó cũng hạ dần, đúng hơn là sự tiếc nuối.

Tôi muốn xem kết quả trận chiến sẽ thế nào, nhưng sẽ cực kỳ tệ nếu chúng chuyển sang mục tiêu tiếp theo là tôi.

Nên tôi chỉ tập trung 〖Lăn〗 đi mà không hề nhìn lại.

Hẹn gặp lại bé rết khổng lồ thân yêu.

Ta đã thề một ngày nào đó sẽ triệt hạ ngươi, nhưng có lẽ khoảng khắc đó sẽ không bao giờ tồn tại.

Ta sẽ không để ngươi chết cho tới khi tự chính tay ta gϊếŧ ngươi, nhưng ta không thể.

Có lẽ ta hơi có ác cảm nhưng đúng là chúng ta không có lương duyên bên cạnh nhau.

Hơn nữa, cũng thật tốt khi ngươi tìm được một chỗ an nghỉ tại đây.

Dâng tặng lời tưởng nhớ của ta dành cho sự ra đi mất mát cho một con quái vật đần độn đi nhét đầu vào cái tổ kiến.