Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 186-187




186: Trận Chiến Đầy Náo Nhiệt


Tôi nhìn sơ bộ ra được có hơn tám mươi con kiến trong khu vực.

Bọn ngươi biết không… lực lượng chiến đấu gì mà khủng hoảng quá dzậy.

Tôi đánh một hơi thật sâu.

Ngay sau đó Adofu lăn người và đáp xuống ngay bên dưới tôi.

Đúng là hiểu ý đồng đội ghê.

Nếu Adofu không nhanh chóng di chuyển, đòn đánh phủ đầu sẽ không thể thực hiện.

Tôi vươn cổ và toàn cơ thể, phun 〖Hơi thở thiêu đốt〗 thổi bùng cả một ngọn lửa ra diện rộng.

Lũ kiến từ sâu phía xa lao tới như tín hiệu mở màn.

”Kucha!!” “Kucha!” “Kuchaa!!”
Tôi tung đòn bằng vuốt, đuôi và cánh vào chúng hết thảy.

Chất độc khiến lũ kiến chậm chạp đến nổi tôi đủ sức đối chọi tất cả.

Nhưng cho dù là khả thi, nó vẫn khá khó nhằn.

Bởi lẽ lũ kiến có lợi thế hơn những con quái thú hạng C khác nhờ kỹ năng 〖Tự tái tạo〗.

Khi tôi hạ vài đứa cắm đầu xuống đất, một lát chúng lại bật dậy và tiếp tục nhào tới!
Không có nhiều con trong số chúng còn khả năng làm như vậy.

Bởi thế tôi cũng chẳng biết tên nào cần phải dứt điểm tận cùng cả.

Chỉ cần thiếu cẩn trọng là tôi chắc chắn sẽ xong đời.

Chúng cứ liên tục xông tới không hồi kết.

Bất kỳ con kiến nào bị thương liền nhanh chóng rút lui và được thay thế bởi những con khác chờ đợi phía sau.

Mục đích là để sử dụng 〖Tự tái tạo〗 chữa lành các thương tích.

Bởi số lượng đông đúc nên tôi khó tung ra những đòn hạ gục triệt để.

“Kuchaa!!”
Bất tình lình, một con kiến mà tôi tưởng chạy biến đi sau khi ăn một cước nặng, phập mạnh vào tay tôi!
Nó nhận ra giây phút lơ là của tôi và thừa cơ hội lẻn qua nút sơ hở trong phòng thủ!
Con kiến này dùng hết sức để kéo tôi xuống để những đồng đội còn lại có thể đàn áp.

“GuuoOO!!”
Tôi lại nhả 〖Hơi thở thiêu đốt〗 trùm hết cả một vùng xung quanh với con kiến còn cắn trên tay.

Tôi nện nó xuống đất, thế là xong một em.

Lâu hơn dự kiến thật.

【Đã thu được 360 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 360 điểm kinh nghiệm】
! Nếu tôi không thể chạy khỏi sau khi tích đủ số điểm thì tiến hóa luôn trong hang cũng được.

Adofu đứng bên cạnh chân của tôi chém lũ kiến bằng thanh đại đao của ông ta.

Cứ tưởng ông ấy chỉ như miếng mồi dẫn dụ, xem ra cũng giảm bớt được số lượng kiến giúp tôi một cách hiệu quả.

Tôi thấy rất cảm kích…
Nhưng bởi do vị trí đứng luôn nằm dưới điểm mù của tôi, cho nên nếu tung ra đòn hơi thở hay những bước di chuyển đột ngột, tôi sợ sẽ làm tổn thương ông ta.

“! Thứ lỗi một chút.


Adofu bất ngờ trèo lên đuôi và nhảy lên đến vai của tôi.

Ông ấy đánh bật một con kiến sắp tấn công tôi do sơ ý.

Ohh là lỗi tại tôi.

Cảm ơn vì đã cứu mạng.

Sẵn tiện tôi ghim nó vào bức tường.

【Đã thu được 403 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 403 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Rồng tai ương〗 đã tăng từ 63 lên 64】
Tốt, cấp độ của tôi nhảy lên rồi.

Sẽ có chút khổ sở đây, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này tôi có thể nâng hơn 10 cấp độ cho một trận đấu.

“Pefu!!”
「Phía trước! Quay lại nhanh!」
Tôi vội xoay người theo tiếng 〖Thần giao cách cảm〗 của thỏ banh rồi đánh một con kiến vừa nhảy tới khiến nó rơi lăn lóc.

Tôi định sẽ đuổi theo và hạ gục luôn, nhưng một lần nữa bọn còn lại tiến tới từ hai bên nên tôi phải lo trước.

Chúng bị hất bay văng đi vì luồng gió mạnh tạo ra từ cánh, để tôi lại tiếp tục tập trung về phía trước.

Con kiến bị ngã lăn ấy không còn ở đó nữa, một con khác đã thế chỗ sẵn sàng đón tôi.

Lạ lùng vồn?
Tôi đã quá ngây thơ.

Dù cho chất độc đã khiến lũ kiến suy yếu, nhưng nó vẫn chưa tạo ra đủ chênh lệch chỉ số thể chất để tôi có thể đẩy lùi làn sóng này.

Trong giây lát, sự ồ ạt của lũ kiến dừng lại.

Tôi có được vài tiếng đếm ngắn ngủi để tạm nghỉ.

Tiếp sau đó bọn chúng tập hợp lại, sắp xếp đội hình rồi đồng thời xông đến tôi từ mọi phía.

Khi đảm bảo Adofu đã ở phía sau, tôi tung ra hàng loạt 〖Phong trảm〗.

Tôi còn tiến thêm một bước lên, hàng kiến phía trước không thể dừng lại được vì bị đùng đẩy phía sau, những lưỡi gió chém thẳng vào chúng.

Bằng cách nào đó kiếm soát được với hàng kiến phía trước, tôi nhanh chóng quay về phía sau.

Tôi không nghĩ Adofu đủ sức đối phó với tất cả bọn chúng từ hướng này.

Quả nhiên, một số con thoát nạn vẫn nhắm vào tôi.

Có năm con.

Tôi phải lo bản thân trước với những cú 〖Nắm đấm rồng〗 móc lên.

Còn con cuối cùng, tôi chơi húc đầu vào nó luôn.

”Kucha!!” “KuchAA!!” “Kucha!!”
Bọn kiến gào lên.

Mặt đất bên dưới tôi nhão ra, dính cả vào chân.

Cùng một lượt chúng dùng kỹ năng 〖Đất sét〗 thay đổi địa hình lối đi.

Chúng chuyển sang biện pháp tấn công thứ hai.

Tôi cố hết sức để rút chân ra khỏi bãi lầy, nhưng chẳng lấy một chút nhúc nhích.

Tất nhiên lũ kiến không để mất cơ hội này đâu.

Chúng xếp lớp xung quanh tôi.

”Kuchaa!!” “Kuchaa!!
Tiếng hô lại vang lên lần nữa.

Đến lượt trần hang biến dạng, một mũi kim màu đỏ trồi ra sắp sửa đâm vào tôi.

Quác đờ lợn?
Tụi này có nhiều chiến thuật quá vậy!
Nền đất thì khóa chân tôi, bên trên lại có thứ nhọn hoắt chuẩn bị chích vô đít.

Cuối cùng là cả đàn kiến túm tụm xem cảnh tượng vui mắt.

Chẳng có lối đi nào đẹp trời hết.

Tệ nhất là tôi không thể cử động chân mình được.

S-Sao hết truyện nhanh vại?
“! Tình hình không hay rồi, tôi đã thề sẽ trả thù tên Irushia trước người thân của mình.

Hắn là người tôi tuyệt đối không tha mạng.


Lời Adofu phát ra trước khi xông vào tả xung hữu đột với đám kiến.

Ông ấy mở một lối đi xuyên qua bọn chúng.

Vừa đáp trả những đòn tấn công của chúng, ông ta rời đi không một chút do dự.

G-Gì vậy?
Ông bỏ đi đâu chứ?
Đây không phải là nơi ông có thể dễ dàng bỏ chạy đâu.

Ông sẽ phải trả giá đó!
Adofu định vung kiến chém một con kiến.

Nhưng đã bị một con khác vồ lấy từ điểm mù đẩy ông ấy xuống đất.

Adofu nhanh chóng lấy lại tư thế phòng thủ.

Cả đàn kiến bao quanh trừng trừng nhìn ông ta.

“〖Mồi nhử〗”
Khi Adofu niệm chú ma thuật, những con kiến đang nhắm vào tôi đột nhiên ngừng lại.

.

187: Đổ Sập

Hết thảy một lượt, mọi con kiến đều ngừng quan tâm tới tôi mà để mắt đến Adofu.

Mặc dù chúng đã tốn không ít nỗ lực để kiềm giữ được chân tôi và biến trần hang thành một thứ vũ khí, thế nhưng chúng lại bỏ qua cơ hội cực kỳ ngon để có thể gϊếŧ được tôi.

Có thể do tác động của kỹ năng 〖Mồi nhử〗 mà Adofu vừa sử dụng.

Nó có sức mạnh để biến bản thân thành vật thu hút sự chú ý.

Nhớ lại trong lần gặp mặt đầu tiên, lúc tôi và Adofu còn đang choảng nhau, tôi đã không thể nhận ra sự hiện diện của tên anh hùng từ sau lưng.

Tôi cứ tưởng rằng do hắn có 〖Bước đi vô thanh〗 và 〖Ảo ảnh〗, thế nhưng đó không phải là thứ duy nhất.

Adofu hẳn cũng đã dùng tới kỹ năng này trước đó.

“Kuchaa!!”

Cả đàn kiến xông vào Adofu.

Ông ấy cố gắng chiến đấu nhưng bị chèn ép trước số lượng không hề công bằng.

Một con kiến dùng miệng vô hiệu hóa được lưỡi đao của Adofu.

Lại một con khác cắn vào vai ông ấy.

Adofu ngã gục xuống.

Việc ông ta tự ném mình vào cả một ngọn núi kiến, chính kẻ thù không thể hình dung ra được chuyện đó.

Để tôi có thời gian thoát khỏi 〖Đất sét〗 đang cầm giữ mình, ông ấy đặt cược mạng sống vào làm mồi nhử.

Tôi hối hả để tìm cách thoát, nhưng mãi không thể rút chân ra được.

Vẫn không hiệu quả, tôi vô cùng nóng giận.

Dù có hết sức nhấc chân lên, mặt đất có rung động nhẹ, và chỉ thế mà thôi.

Chẳng có lấy một vết nứt xuất hiện.

Càng vội vàng, tôi lại càng tốn thêm thời gian vô ích.

Tôi bị kẹt trong tình huống bất lực.

KHỐN NẠN, VỠ ĐI CHỨ!

SAO MÀY KHÔNG CHỊU VỠ RA?

Dĩ nhiên đợt tấn công của lũ kiến vẫn chưa kết thúc dù ông ấy đã ngã quỵ.

Mặc dù chẳng còn chút khả năng tự vệ, Adofu vẫn làm rất tài tình để không bị nghiền nát.

Một lần nữa lũ kiến lại tập hợp và chất chồng lên Adofu.

“Guugaa!!”

Dùng hết mọi sức lực của mình, tôi đâm răng nanh vào đất.

Lực tác động dội qua đầu tôi nhưng mặt đất cũng đã bắt đầu nứt vỡ.

Tôi lại cắm hàm răng xuống lần nữa.

Đã có ba cây răng nanh rơi ra.

Máu chảy khỏi miệng tôi nơi những cây răng bị gãy.



May thay vết nứt cũng đã xuất hiện.

Tôi đập mạnh vào chúng.

Vết nứt lan rộng hơn và vỡ vụn, giải phóng đôi chân của tôi.

“Kucha?” “K-Kucha!!”

Nghe thấy tiếng tôi đã thoát ra, một vài con kiến quay lại.

Tôi hất đầu tung thỏ banh lên không trung.

“Peefuu!?”

Tôi quăng người tới, mở to miệng đón thỏ banh vào bên trong.

Từ đây tôi chuyển sang tư thế 〖Lăn〗.

Thông cảm nhé thỏ banh.

〖Ánh sáng〗 của thỏ banh vụt tắt và mọi thứ hoàn toàn tối đen.

Tuy nhiên tôi đã ghi nhớ không gian xung quanh và vị trí của lũ kiến.

Giờ hãy tiến lên và giải cứu cho Adofu…

Khoan đã, cho dù có tấn công tôi cũng không thế phá tung được ngọn núi kiến như vậy?

Bên cạnh đó có vài con kiến đã quay lại để ý đến tôi.

Vì vậy nếu nhảy đến chỗ Adofu bọn chúng sẽ ngăn cản lại hành động của tôi.

Hừm, có những cột trụ đỡ, tôi đặt cược vào chúng vậy.

Tôi điều chỉnh lực quay về hướng nơi Adofu và nhắm thẳng vào tường.

Bởi do bóng tối, tôi không nắm rõ được khoảng cách giữa mình và vách tường, nhưng tôi vẫn không ngừng tăng tốc.

Phần lưng tôi đập vào tường.

Cả cơ thể như muốn rụng rời hết cả.

Tiếng va chạm cực lớn, vang dội và rung chuyển toàn bộ đường hầm.

Tôi không biết như thế liệu đã đủ ngăn lũ kiến lại chưa?

“...Kucha?”

Từ trong bóng đen, âm thanh một con kiến kêu lên dọc theo hành lang.

Sự náo động mà bọn chúng gây ra hiện giờ bỗng dưng tắt ngúm, càng nghe rõ hơn tiếng của con kiến trước đó.

Tiếp tới, một phần trần hang tách ra rồi rơi xuống.

Đó dù sao cũng là phần đất sét hóa cứng mà lũ kiến kỳ công tạo dựng.

Vị trí rơi xuống ít nhiều có thể tạo ra được vài sát thương.

Sau khi trần hang rơi xuống, còn kèm theo cả đất đá bên trên.

”Kucha!!” “Kuchaa!!” ”Kuchaa!!”

Bằng lời báo hiệu, lũ kiến vội phân tán.

Tôi nghĩ vậy là đã tốt.



Do chúng thay đổi phần tường để ẩn nấp, trần hang mất đi sự ổn định.

Hơn nữa một phần trần hang bị biến hóa thành cái gai càng khiến cấu trúc yếu hơn.

Trên hết, tôi còn tác dụng thêm lực chấn động mạnh, phần mái vòm cong phải chịu thêm sức nặng, làm cho trần hang đổ sập.

Một viên đá vụn suýt rơi vào đầu làm trầy vai tôi.

Nguy hiểm quá, thiệt hại sẽ không ít nếu thật sự bị nó va trúng.

Bây giờ tôi cần ít ánh sáng.

Tôi nhả thỏ banh ra và đặt lên đầu. (Trans: làm nón bảo hiểm chăng? :v)

Trên người nó ướt đẫm nước dãi và dính bết trên đầu tôi.

...Có vẻ nó muốn nổi điên lắm rồi, nhưng vẫn giữ im lặng và phát 〖Ánh sáng〗.

Tôi khuỵu gối hạ thấp người và chạy xuyên qua hành lang.

Hướng thẳng tới chỗ của Adofu cũng như vừa tránh những mảnh vỡ lẫn lũ kiến đang bỏ chạy.

Nhưng không phải tất cả chúng đều vậy, một con thấy sự hiện diện của tôi nên lao đến.

“Kuchaa!!”

Tôi vung móng và khoét ngay một lỗ vào người.

Chẳng biết bị thương vì đá vụn rơi, yếu đi vì trúng độc hay bị thương trong trận chiến vừa rồi, chỉ một phát mà nó hết động đậy luôn.

【Đã thu được 432 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 432 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Hắc long tai ương〗 đã tăng từ 64 lên 65】

Tôi lại lên cấp nữa.

Tuy cũng nhanh thật đấy, nhưng nghĩ tới những nguy hiểm phải đối mặt mà phát ớn.

Mà từ trước tời giờ đều như vậy hết mà.

Adofu nằm đẫm máu trên mặt đất.

Lũ kiến đã chèn ép ông ấy sau khi giải tán vì trận sập lở.

Môi Adofu mấp máy cho tôi thấy tín hiệu ông ta vẫn còn sống.

Nhưng sự nhẹ nhõm đó chỉ là tạm thời.

Một mảnh đất sét sắp rơi vào người Adofu.

Tôi lao tới và che chắn ông ấy bằng cả tấm lưng, tảng đất sét đó liền vỡ nát sau khi va chạm.

Hú vía, may mà kịp thời hành động.

Tôi cúi thấp đầu, đưa lưỡi ra và cuốn Adofu vào miệng.

Sau đó tôi bắt đầu bỏ chạy theo sau lũ kiến.

Khu vực hành lang nơi chúng náo loạn sẽ sớm sập đổ.

Tôi cần phải tìm nơi nào khác an toàn.