Tôi ôm lấy đầu mình, nó đang nóng như lửa đốt.
Do vận động mạnh, miếng băng gạc bằng cỏ quấn quanh vết thương đã rơi ra, và giờ chất độc đang lan khắp cơ thể tôi.
Dầu vậy, đây chưa phải lúc để biểu lộ sự yếu đuối của bản thân lúc này.
Sau khi bình tĩnh, tôi bắt đầu điều hòa hơi thở của mình. Bằng cách lấy lại nhịp thở, có lẽ tôi sẽ giảm được phần nào hiệu ứng của chất độc.
Cuộc đua đã kết thúc, và bây giờ là phần mở đầu cho trận chiến cuối cùng với thằn lằn đen.
“Kishi…”
Phát ra một tiếng rít nhỏ, nó tiếp tục nhìn chằm chằm tôi bằng cặp mắt của nó.
Nhưng sao… có đến hai con thằn lằn đang xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Hỏng rồi, tầm nhìn của mình không ổn định chút nào!
Chỉ đứng thôi cũng làm tôi đau khủng khϊếp.
Để việc đó sang một bên, hãy xem trạng thái của nó trước đã.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Loài: Venom・Princess Lecherta
Trạng thái: Chảy máu (nhẹ)
Cấp độ: 19/35
HP: 23/108
MP: 50/127
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
kỹ năng vẫn hoạt động tốt hơn tôi nghĩ.
Liệu tôi có thể thuyết phục nó chữa thương cho tôi?
Hay vẫn phải dùng đến vũ lực?
Không, đó là cách duy nhất. Miếng băng gạc đã mất, chỉ có cái chết chờ đợi nếu tôi không được giải độc bây giờ.
Dù nói thế nhưng con vật này…Sao nó vẫn chưa chạy đi?
Nếu mày định nhử tao, tại sao không giữ khoảng cách? Hoặc trốn ở đâu đó rồi đợi đến khi tao kiệt sức hẳn chẳng phải sẽ ngon ăn hơn sao?
Hay giống như những bộ phim hành động, mày sẽ định nói câu gì đó thật ngầu trước khi tao ngã xuống phải không?
Như để trả lời cho những nghi vấn, còn thằn lằn bắt đầu hướng đến chỗ tôi.
…
Sao lại liếm tao? mày muốn cái quái gì đây??
Chết tiệt, dám coi thường tao à? Mày sẽ phải hối hận đấy!
MP của nó vẫn còn gần một nửa. Phải chăng nó định sử dụng〖Nanh độc〗lên tôi giống như trước?
“Kishi…Kishishi…”
Con thằn lằn đen chậm rãi tiến sát tới tôi.
〖Hơi thở Rồng C…〗…, không được! Nếu tôi thiêu cháy nó thành than bây giờ thì mọi nỗ lực trước đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Tôi phải làm gì đây?
Đầu tôi nóng quá, cơ thể cũng nóng nữa.
Nếu vồ lấy con thằn lằn một cách chớp nhoáng, tôi có thể khóa nó lại bằng những móng vuốt của mình.
Tôi sẽ làm được.
Con thằn lằn đen đáng ghét này, không thể nhầm vào đâu được, nó thật sự đang liếm tôi!
Coi tôi như một tên ngốc? Tao sẽ cho mày thấy sự khác biệt giữa một con rồng và thằn lằn.
Tôi làm một cú nhảy đến và vồ lấy nó.
Ya-hoooo!
Nó không hề tỏ ra cảnh giác.
Đã nhìn thấy giới hạn chưa hả?
Hề, dù gì tôi cũng có〖Kháng độc〗mà!
Những chiếc móng của tôi sẽ ghim chặt con thằn lằn xuống mặt đất!
Ngay trong giây phút tôi định vung móng vuốt vào con thằn lằn, nhận thức của tôi cũng mất dần.
…………………………..
Tôi chết rồi sao?
Xuất hiện trong tầm mắt vẫn là khu rừng quen thuộc. Cùng lúc đó đường nét của cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, ý thức của tôi cũng dần được khôi phục.
Sao tôi không cảm thấy độc tố nào trong cơ thể nữa?
Tôi vừa sinh ra lần nữa à? Phải xác minh lại mới được.
Tôi kiểm tra cánh tay của mình. Cánh tay to lớn màu đen vẫn còn được bao bọc trong lớp vảy. Tuy nhiên, nó vẫn còn sưng tấy do tác dụng của chất độc.
Rõ ràng đây là cánh tay của tôi.
Vậy thì, chuyện này rốt cuộc là sao?
Dưới cánh tay mình, tôi chạm phải vật gì đó!
Tôi di chuyển tầm mắt để xem thứ mà tôi đã chạm. Con thằn lằn đen ở phía dưới đang thè lưỡi và nhìn lên tôi.
Con thằn lằn đã tự nguyện giải độc cho tôi sao?.
Nhưng, tại sao?
Mới vài phút trước cả hai còn đang tử chiến với nhau kia mà?
Đợi đã, con thằn lằn đen có danh hiệu〖Kẻ xảo quyệt〗.
Không thể nào! Trong tình huống như này, để tôi sống thì có lợi gì cho nó chứ?
“Kishii…Kishi…”
Nó tiến đến và cọ má vào mặt tôi.
Không hề có sự thù địch nào… và thêm cả cái biểu hiện thân mật kia…làm cho nó trông thật dễ gần.
Tôi cố gắng vận dụng những tế bào não cuối cùng để hiểu ý định thực sự của con thằn lằn. Điều này thật khó xử.
Đầu tiên tôi bị nó cắn bằng〖Nanh độc〗… cố tình nhử nó bằng cách giả vờ chạy trốn… mọi chuyện sau đó biến thành một cuộc thi lăn… rồi việc tôi mạo hiểm vượt qua phía bên kia khe vực để bắt lấy nó…sau đó là cú nhảy….
Nghĩ đến đây, có lẽ tôi đã tìm được câu trả lời.
Đúng thế, chỉ có thể là vậy… Không, đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.
Tuy mày là đứa đã hạ độc tao…dù sao thì, cảm ơn nhé.
Bỏ chuyện đó sang một bên, tôi nhẹ nhàng lấy tay vuốt dưới cằm con thằn lằn.
“Kyu Kyukkyu! Kyuu’!”
con thằn lằn đen nằm lên lưng của mình trong tư thế lật ngửa để tôi có thể dễ dàng cưng nựng hơn, nó phát ra tiếng kêu vô cùng thoải mái.
Được rồi được rồi… tao sẽ vuốt ve thêm một chút nữa vậy.
Con vật này có vẻ thực sự mến tôi.
“Kyuu ‘! Kyuu ‘! “
Nó uốn vặn cơ thể, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt như nai tơ.
Sau cuộc đua nảy lửa, con thằn lằn đã công nhận tôi như một người bạn.
Tôi đoán rằng sẽ rất hối tiếc nếu phải gϊếŧ nó ngay tại đây.
Cũng có khả năng là, giống như tôi, nó cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Sẽ là quá sớm nếu xử con mồi ngay bây giờ nhỉ?
Nếu là thế, dù cho miếng băng gạc quấn quanh tay tôi có rớt ra hay không, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.
Tôi đã có một cuộc thi lăn rất đáng nhớ.
Ngoài ra, con thằn lằn có thể đang chờ cơ hội để trả thù bất cứ lúc nào. Một sự trả thù ngọt ngào có lẽ là điều nó đang nhắm đến.
Tôi di chuyển cơ thể của mình.
Mặc dù vẫn còn cảm giác khó chịu, nhưng có vẻ tôi không cần phải lo lắng nhiều về nó.
Chỗ bị sưng rồi cũng sẽ lành sớm thôi.