Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 382: Thân tình (2)




Ta nở nụ cười khổ, dùng từ trông mòn con mắt đúng là có thể hình dung ra tình trạng của ta bây giờ.

Một lát sau, gió thổi yếu dần đi, hơi lạnh bốc lên, xem ra tuyết lớn sắp rơi.

Phía chân trời xa có một điểm đen xuất hiện, ta cao giọng nói:

“Bọn họ đã trở về!”

Hai gã kỵ sĩ phóng lại gần, quả nhiên là Đột Tạ có ở trong đó.

Ta khẩn cấp tiến lên nghênh đón, Đột Tạ xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa vứt cho kỵ sĩ phía sau, cười to nói:

“Chủ nhân, mọi người sắp về tới nơi rồi!”

Ta vui mừng nói:

“Sát Cáp Thai, bảo bọn họ xếp hàng, chuẩn bị nghênh đón Trần tiên sinh!”

Đột Tạ nói:

“Chủ nhân, chắc là người đoán không ra một chuyện, An Dung công chúa hộ tống Trần tiên sinh cùng nhau về nước thăm viếng.”

Hai mi ta nhăn lại, An Dung đột nhiên về nước, không biết là có mục đích gì?

Đột Tạ nhỏ giọng nói:

“Cùng với nàng trở về còn có tiểu vương tử của Thác Bạt Thuần Chiếu!”

Ta nở nụ cười, xoay người hướng Sát Cáp Thai nói:

“Các ngươi nghe thấy không, muội tử của ta và cháu ngoại đã trở về, hôm nay bọn họ mới là khách nhân tôn quy nhất của chúng ta!”

Các vị kỵ sĩ cùng reo hò.

Tuyết bắt đầu rơi, đội ngũ thứ nhất cũng xuất hiện ở phía chân trời xa.

Sát Cáp Thai phất tay bảo đội nhạc tấu nhạc, ta suất lĩnh đội ngũ chậm rãi bước tới đội ngũ của bọn họ.


Tuyết càng rơi càng lớn, khi hai đội ngũ của chúng ta gặp nhau, tuyết nhỏ đã to như lông ngỗng.

Ta thấy Trần Tử Tô đang cười, cùng tiến lên với hắn là một nữ tử có tướng mạo xinh xắn, diện mạo dưới tuyết rơi không rõ cho lắm, thế nhưng khi nhìn gần, ta biết đó là nữ nhi Tác Mạt Nhi của Bắc Hồ đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.

Sao nàng ta lại theo An Dung tới Đại Khang? Nhưng mà ta lập tức hiểu tâm tư của Thác Bạt Thuần Chiếu, hắn sợ có người sẽ gây bất lợi trên đường đi với hai mẹ con An Dung, nên mới bảo Tác Mạt Nhi hộ tống, mượn danh nghĩa là bảo hộ, nhưng thực ra là dùng nàng ta làm con tin, lòng dạ của Thác Bạt Thuần Chiếu quả nhiên rất sâu.

Khi ánh mắt của Tác Mạt Nhi và ta gặp nhau, nàng có chút xấu hổ, nhớ lại tình cảnh ở chung phòng trong đêm mưa tuyết ở ngoài Ô Khố Tô thành lại làm nàng đỏ mặt hơn.

Ta mỉm cười nói:

“Tác Mạt Nhi tiểu thư có khỏe không?”

Tác Mạt Nhi khẽ gật đầu, do nàng che mặt cho nên ta không rõ biểu tình của nàng.

Trần Tử Tô xoay người xuống ngựa, hướng ta hành lễ. Ta cuống quít chạy lên phía trước nâng hắn dậy, nói:

“Trần tiên sinh, càng vất vả công lao càng lớn, là ta nên hành lễ với tiên sinh, mới đúng.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Tôn ti cách biệt, công tử làm như vậy là giết Tử Tô rồi.”

Chúng ta nhìn nhau cười ha hả.

Trần Tử Tô dẫn ta đi tới trước một chiếc xe hoa lệ ở phía sau, mỉm cười nói:

“Đây là xe mà An Dung công chúa ngồi!”

Màn xe chậm rãi vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của An Dung xuất hiện, trong con mắt của nàng không tìm được chút cừu hận nào, nàng ta thản nhiên cười nói:

“Hoàng huynh, huynh có còn nhớ người muội tử này không?”

Ta cười ha hả nói:

“Hoàng muội sao lại nói vậy, huynh muội bất hòa chỉ là chuyện nhỏ, chuyện đã qua rồi tình thân lại tăng thêm một tầng, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nhớ tới muội!”
Trong đôi mắt đẹp của An Dung hiện lên hai dòng nước mắt:

“Dận Không ca ca, muội không lúc nào không tưởng nhớ tới mọi người ở Đại Khang...”

Công phu diễn trò của nàng đúng là không kém ta chút nào.

Trần Tử Tô nở nụ cười nhạt, hiển nhiên là hắn mở rộng tầm mắt khi thấy huynh muội chúng ta diễn trò.

Ta cười nói:

“Cháu trai của ta đâu?”

An Dung nói:

“Lúc nãy nó đùa nghịch, hiện giờ vẫn còn đang ngủ.”

Ta ân cần nói:

“Hoàng muội mau buông màn xe xuống, đừng để khí lạnh lùa vào trong.”

Trong ánh mắt của An Dung hiện lên sự cảm kích, nhân lúc nàng ta buông màn xe, ta và Trần Tử Tô trao đổi với nhau một ánh mắt.

Trần Tử Tô chỉ chiếc xe phía sau nói thấp giọng nói:

“Sự tức giận của vương phi còn chưa hết đâu.”

Ta gật đầu cười, ý bảo đội ngũ tiếp tục tiến lên, mở cửa xe chui vào.

Không đợi cho ta tiến nhập vào trong xe, một mũi chân đã đá tới tiểu phúc của ta, may là ta có phòng bị, tay phải nắm chặt lấy chân của người đá, tiến vào trong thùng xe.

Khuôn mặt của Lục Châu lạnh lùng, trong hai mắt tràn ngập u oán, thở phì phì nói:

“Buông ra!”

Ta không những không buông, mà còn cố sức kéo nàng vào trong lòng.

Lục Châu không đứng vững, “a” một tiếng ngã vào trong lòng ta. Ta cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lại bị nàng cắn một cái, nhưng khi ta mới cảm thấy đau đớn, một cái lưỡi thơm tho đã tiến vào an ủi chỗ đau của ta.

Chúng ta hôn nhau thật lâu, cho tới khi Lục Châu không thở được nữa, ta mới buông nàng ra.


Lục Châu thở dốc một lúc lâu rồi nói:

“Đây đã là lần thứ hai huynh vứt muội lại, kiếp này muội không tha thứ cho huynh...”

Ta không đợi nàng nói xong, đã che môi anh đào của nàng lại, lửa tình của Lục Châu bị ta kích khởi, mãnh liệt đáp lại, ta nhẹ nhàng cởi váy của nàng, Lục Châu xấu hồ nói:

“Huynh... Huynh muốn làm cái gì?”

Bàn tay của ta tiến nhập vào bên trong, xoa làn da mịn màng, thấp giọng nói:

“Đường xá nhiều khổ cực, gió tuyết lại kéo dài mấy ngày liền, không bằng chúng ta nghĩ một biện pháp giết thời gian trên đường về.”

Lục Châu cắn cắn môi, trong lòng nàng đồng ý, nhưng nhẹ giọng nói:

“Bên ngoài có nghe được hay không?”

Ta cười nói:

“Muội rên nhỏ một chút là được thôi.”

Lục Châu mắc cỡ đỏ bừng, cấu một cái vào hông ta, thấp giọng nói:

“Huynh hết lần này tới lần khác bắt muội kêu, rõ ràng là hoang dâm vô độ mà.”

Ta bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, toàn lực tiến nhập vào thân thể mềm mại đang vô cùng chờ mong của Lục Châu.

Lục Châu đương nhiên không dám lớn tiếng rên rỉ, thế nhưng vẫn thở dốc khi ý loạn tình mê, chúng ta triền miên với nhau, hoàn toàn quên hết mọi chuyện bên ngoài.

Cho tới khi xe ngựa dừng lại, tình cảm mãnh liệt của chúng ta mới lắng dịu xuống.