Lục Châu búi tóc tán loạn, miệng nhỏ thở hổn hển, áo báo trên thân đã tuột xuống, để lộ đôi vai trắng như tuyết, bộ ngực phập phồng mê người. Nàng vẫn còn chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt và sung sướng, ôm chặt lấy thân hình ta không muốn đứng dậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Sát Cáp Thai:
“Chủ nhân! Đã đến mục trường!”
Ta và Lục Châu liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Lục Châu xấu hổ từ trên người ta bò xuống, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, ta mặc quần áo tử tế, sau đó mới vén màn xe lên, bên ngoài đã biến thành một thế giới toàn màu trắng.
Ta đang muốn xuống xe, Lục Châu lại gọi ta lại, lấy cổ áo lau mặt cho ta.
Ta không hiểu nói:
“Làm sao vậy?”
Lục Châu nói:
“Trên mặt huynh có hai dấu son môi.”
Ta ha hả cười nói:
“Muội quả nhiên là độc ác!”
Lục Châu cau cái mũi khả ái nói:
“Sau này huynh còn dám bỏ muội, muội sẽ cắn đứt.”
Ta cười lớn xe cửa xe đi xuống, gió vẫn gào thét mang theo băng tuyết hỗn loạn làm cho ta phải nhắm hai mắt lại. Đợi khi gió thổi qua, ta mới mở mắt, thấy Vân Na và Tư Hầu đã suất lĩnh mọi người ra đón.
Lục Châu đi theo phía sau của ta, thấy Vân Na các nàng thì trong lòng kích động, kêu một tiếng tỷ tỷ, liên khóc chạy tới, Vân Na và các nàng cũng vây quanh Lục Châu, đồng thanh thổn thức. Thấy tỷ muội các nàng hòa hợp như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy ấm áp.
Ta tự mình đón An Dung xuống xe, bên ngoài gió tuyết quá lớn, nàng vội vã mang theo con của mình vào trong trướng bồng.
Vân Na lúc này đã đi tới, nhìn thoáng qua cái cổ của ta, nhịn không được bật cười lên, ta vô ý thức rụt cái cổ lại:
“Muội cười cái gì?”
Vân Na cười nói:
“Muội thấy có hai con chó nhỏ cắn nhau, cắn tới mức để lại toàn vết thương trên cổ.”
Ta nở nụ cười, Vân Na quả nhiên là quan sát tỉ mỉ, ta đưa tay tóm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Khi tình đã tới, thực khó mà kiềm chế!”
Vân Na nhỏ giọng nói:
“Lúc này huynh cũng có cớ để hoang dâm.”
Ta nhỏ giọng nói:
“Ở trong xe làm chuyện đó đúng là rất tình thú, không bằng chúng ta cùng thử một chút.”
Vàn Na đỏ mặt gắt giọng:
“Muội không theo huynh hồ đồ đâu...”
Ta và Vân Na sóng vai đi vào trong lều lớn của An Dung, nàng ôm con trai tiến lên đón, ta mở cánh tay cười nói:
“Tới đây! Làm cho ta nhìn thật kỹ cháu của ta, Tiểu Khả Hãn của Bắc Hồ nào!”
An Dung cười đem con trai của mình đặt vào trong tay của ta, ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng nổi lên bao nhiêu là trìu mến, ta không biết lúc nào mình với có một đứa con trai.
Vàn Na tiếp nhận đứa nhỏ từ trên tay của ta, đùa nói:
“Hài tử này tên gì?”
An Dung nói:
“Nó tên là Thác Bạt Vũ Ngạo, muội mới đặt nhũ danh cho nó, tên là Tư Nam.”
Ta gật đầu, Tư Nam có ý nghĩa là nhớ phương nam, biểu thị An Dung vẫn luôn nhớ về cố hương.
An Dung ngồi xuống nói chuyện với chúng ta, Vân Na ôm Tư Nam đến một bên chơi đùa.
Thị nữ dâng trà.
Ta thưởng thức một ngụm trà, nói:
“Hoàng muội dự định khi nào khởi hành tới Khang Đô?”
An Dung nói:
“Dận Không ca ca, muội có một điều thỉnh cầu, mong rằng huynh có thể thành toàn.”
Khi ta nhìn biểu tình của nàng ta cũng đoán được phần nào, chắc chắn là nàng ta muốn đến Sở Cơ thăm Hưng vương Long Dận Thao.
Ta gật đầu nói:
“Hoàng muội chuyện này ta có thể đáp ứng, nhưng mà ta cho rằng, muội tốt nhất nên từ Khang đô trở về rồi mới tới Sở Cơ, nếu không chuyện này truyền tới tai phụ hoàng thì không tốt cho lắm.”
An Dung u oán thở dài nói:
“Hoàng huynh nói không sai, phụ hoàng là người đa nghi, hiện giờ muội có muốn cũng không được, tốt nhất là từ Khang đô trở về rồi tới cũng không muộn.”
Ta buông chén trà nói:
“Hiện giờ gió tuyết vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hoàng muội nên tạm thời ở lại Lục Hải Nguyên đợi khi gió tuyết qua đi lại khởi hành tới Khang Đô, nhân tiện tranh thủ thời gian xem phong cảnh của Lục Hải Nguyên một chút.”
An Dung cười cười nói:
“Lần trước khi muội gả tới Bắc Hồ, đã từng ở Lục Hải Nguyên nghỉ một thời gian ngắn, cảnh sắc mỹ lệ nơi này để lại ấn tượng tương đối sâu sắc trong lòng muội, lần này muội phải tranh thủ thưởng thức một chút.”
Ta chuyển trọng tâm câu chuyện sang mối quan hệ của ta với Bắc Hồ:
“Hoàng muội, không biết muội phu dự tính quan hệ của chúng ta như thế nào?”
An Dung áy náy nói:
“Từ khi huynh rời khỏi Bắc Hồ, muội và Đại Hãn vô cùng hối hận.”
Trong mắt nàng đã ngân ngấn, cỏ vẻ chân thành cực kỳ.
Ta tương đối hiểu rõ con người của An Dung, đương nhiên cũng không bị những biểu hiện của nàng lừa dối.
An Dung nói:
“Đại Hãn đã nhiều lần nhắc muội nhất định phải xin lỗi hoàng huynh.”
Nàng làm bộ muốn quỳ xuống trước mặt ta, ta cuống quít nâng cánh tay của nàng, mỉm cười nói:
“Muội tử không cần như vậy, lúc nãy chẳng phải đã nói không nói chuyện đã qua hay sao? Hơn nữa lúc đó ta cũng tỏ vẻ hung dữ với muội không làm cho muội sợ đó chứ?”
An Dung lau nước mắt nói:
“An Dung còn phải cảm tạ hoàng huynh lấy ơn báo oán, bỏ qua cho mẹ con chúng ta.”
Ta ha ha cười nói:
“Sao lại khách khí tới vậy, sau này không được nhắc tới chuyện này, bằng không ta phải trách tội muội mất.”
An Dung nín khóc mỉm cười nói:
“Ý chí của Dận Không ca ca người thường quả nhiên không thể nào so sánh được.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Thật không ngờ công phu vỗ mông ngựa của An Dung lại tăng mạnh như vậy, cho dù có thế nào đi nữa ta cũng không bị lừa.”
An Dung nói:
“Đại hãn đã định ra những điều ước cho lần hợp tác này, và đã giao cho Trần tiên sinh mang tới, lát nữa tiên sinh sẽ báo lại cho huynh.”
Ta gật đầu nói:
“Muôi tử yên tâm, ta nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ.”