An Dung nói:
“Nếu như huynh nghĩ ra điều gì hợp lý thì vào ngày xuân năm nay, Đại Hãn sẽ đích thân tới biên cảnh của Đại Khang và Bắc Hồ bàn chuyện ký ước.”
Ta cười nói:
“Đến lúc đó ta nhất định phải đối ẩm với muội phu một lần.”
Lúc này Tư Nam bật khóc chắc là có chút đói bụng, Vân Na cuống quít trả lại nó cho An Dung, ta nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.
Sau khi ra ngoài trời vẫn nổi gió tuyết, vốn ta muốn tìm Trần Tử Tô, nhưng đã thấy một thân ảnh yểu điệu đứng ở xa phụ trách bảo vệ mẹ con An Dung, chính là Tác Mạt Nhi.
Ta cười đi tới, lớn tiếng nói:
“Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, Tác Mạt Nhi cô nương vì sao không vào trong nghỉ ngơi?”
Tác Mạt Nhi nhìn ta một cái nói:
“Đại Hãn bảo ta phụ trách an toàn của hoàng hậu, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm.”
Ta cười nói:
“Tác Mạt Nhi cô nương hình như đối với ta không tin tưởng? Lẽ nào ta sẽ gia hại muội tử của mình?”
Tác Mạt Nhi thấp giọng nói:
“Không biết lần bắt cóc hoàng hậu trước kia là người nào?”
Ta bị nàng trách một câu, không tức giận mà thấy buồn cười, đi tới một bước, thấp giọng nói:
“Nếu như ta không nhớ lầm, hình như ta còn bắt có cả cô nương nữa, không biết có đúng không?”
đọc truyện tại
Trong đôi mắt đẹp của Tác Mạt Nhi xẹt qua vẻ xấu hổ:
“Cái đồ háo sắc này, sau này ta nhất định phải đòi lại công đạo.”
Ta cố ý khiêu khích nàng nói:
“Cô nương nói ta háo sắc, vậy thì ta đã làm chuyện gì háo sắc với cô nương hay chưa? Nếu như cô nương cảm thấy ủy khuất, ta cho cô nương sờ một cái, vậy là hai chúng ta không thiếu nợ gì nhau, được không?”
Tác Mạt Nhi mắc cỡ dậm chân:
“Ta không nói với ngươi nữa... Thật là... Hạ lưu...”
Nàng xoay người đi như chạy trốn.
Ta nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng, cười lên ha hả, thanh âm của Vân Na ở phía sau ta vang lên:
“Muội còn tưởng huynh ở chỗ nào, hóa ra ở chỗ này câu dẫn tiểu cô nương.”
Ta cười tủm tỉm hướng Vân Na nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân, từ câu dẫn này dùng hình như không được hợp cho lắm.”
Vân Na kéo cánh tay của ta, hung hăng véo một cái, nói:
“Còn dám biện minh, cẩn thận muội khách sát huynh.”
Nàng vung tay làm một động tác vung đao xẹt qua cổ, ta cố ý giả bộ kinh hoàng, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
“Lão bà đại nhân, Dận Không biết tội, trước tiên giữ lại một đao kia, để cho ta lập công chuộc tội, có được không?”
Vân Na khanh khách cười rộ lên:
“Không biết xấu hổ, lời như thế mà huynh cũng nói ra miệng được.”
Trở lại doanh trướng của mình, Lục Châu thay trang phục của người Hán, Sở nhi và mấy người các càng tụ tập một chỗ kể chuyện, tiểu phúc của Sở nhi hơi lớn, Lục Châu có vẻ có chút ước ao, nhẹ nhàng xoa tiểu phúc của Sở nhi nói:
“Không biết khi nào muội mới có hài tử nhỉ?”
Tính tình nàng đơn thuần, trong lòng muốn cái gì là lập tức nói cái đó.
Mọi người cùng nhau nở nụ cười, Vân Na cười đến gập mình không đứng thẳng được, phải một lúc sau mới nói:
“Vậy thì muội với Dận Không đi xe thêm vài lần là... Sẽ có.”
Nàng nói toạc chuyện của ta, khiến cho ta cũng xấu hổ, Lục Châu mặt cười hồng hồng, đấm một cái lên người của ta, nói:
“Đều tại huynh làm cho muội mất mặt trước các vị tỷ tỷ.”
Ta thấy Vân Na cười nghiêng ngả, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một trò đùa, nếu như đã nói ra bí mật của ta, ta cũng nên khiển trách nàng một cái.
Ta bỗng nhiên ôm Vân Na đẩy ngã xuống thảm, Vân Na duyên dáng kêu to nói:
“Huynh muốn làm gì?”
Ta cười híp mắt nói:
“Muội chẳng phải thường nói ta là một hôn quân hoang dâm vô độ ư, hôm nay ta sẽ hoang dâm vô độ cho muội xem!”
Ta cúi người hôn lên môi nàng, tay phải mò vào trong quần, xoa làn da nhẵn nhịu của nàng.
Chúng nữ thật không ngờ ta lại có thể ở trước mặt các nàng làm chuyện như vậy với Vân Na, ai nấy đều mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn.
Vân Na bình thường mặc dù lớn tiếng, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cùng ta hoan hảo thì chưa bao giờ làm qua, nàng liều mạng giãy dụa nói:
“Dận Không, muội biết sai rồi, huynh bỏ qua cho muội đi...”
Thế nhưng nàng càng giãy dụa, dục niệm trong lòng ta càng mạnh mẽ, ta thuần thục bỏ quần áo của nàng. Vân Na mắc cỡ đỏ bừng, chăm chú nhắm mắt lại, hai chân vẫn không được giãy dụa.
Hai chân ta chẹn vào chân ngọc của nàng, mỉm cười nói:
“Lục Châu, giúp ta tóm chân của Vân Na.”
Lục Châu đỏ mặt nói:
“Huynh quả nhiên là một hôn quân hoang dâm vô đạo.”
Nhưng mà nàng cũng đi tới giữ chân của Vân Na.
Vân Na chậm rãi mở đôi mắt đẹp, ngượng ngùng tới cực điểm, để mặc cho ta xâm nhập, ta toàn lực tấn công, Vân Na nhịn không được cắn chặt môi, tay chân chủ động quấn lấy ta.
Sở nhi e thẹn nói:
“Muội phải đi, không nên dạy hư trẻ con.”
Nàng quay mặt đi, nhưng mà không làm sao rời đi được, ta và Vân Na điên cuông triền miên làm cho các nàng đứng ngôi không yên.
Ta yên lặng vận dụng vô Gian Huyền Công, khiêu khích dục vọng ở nơi sâu thẳm nhất của Vân Na, Vân Na làm sao chịu được, lập tức lớn tiếng rên rỉ.
Chúng nữ thấy hai ta ý loạn tình mê, hô hấp cũng trở nên dồn dập, Vân Na mềm mại uyển chuyển kêu lên:
“Muội... Không được... Huynh bỏ qua cho muội đi...”
Ta mỉm cười, đứng dậy đi tới bên người Lục Châu, một tay lấy tóm lấy nàng. Lục Châu đã sớm biết ta muốn làm gì, thân thể mềm mại tựa vào trong lòng ta.
Có lẽ do đã biểu hiện thần uy trước mặt các nàng, động tác của ta với Lục Châu lại càng thêm mãnh liệt, cho tới nàng xin tha ta mới buông ra.
Trận đại chiến này kéo dài rất lâu, ai nấy đều bị ta chinh phục. Lúc thì ta ghé vào Vân Na, lúc thì ôm Lục Châu, thân hình mềm mại của các nàng nóng bỏng dọa người, ta làm cho các nàng sung sướng vô cùng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Tên dâm tăc này, muốn muội chết mới cam lòng hay sao?”
Ta cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở nhi đang giả bộ ngủ, từ phía sau ôm lấy nàng, ta bị nàng cắn một cái, nàng nhẹ giọng nói:
“Huynh quả nhiên là một tên hôn quân hoang dâm vô đạo!”