Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 386: Thăm viếng (2)




Ta đi tới trước mặt nàng, chủ động tiếp lời:

“Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao, lẽ nào thật sự muôn gác đêm cho hoàng hậu?”

Sách Mạt Nhi nói:

“Ngươi không phải cũng không có ngủ sao, không biết lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì đây?”

Lúc nào nàng cũng đôi chọi gay gắt với ta, điều này làm cho ta cảm thấy phi thường thú vị.

Ta cười tủm tỉm nhìn vào bộ ngực nở nang cao ngất của nàng:

“Hiện tại Sách Mạt Nhi cô nương còn không biết ta đang có chú ý gì hay sao?”

Sách Mạt Nhi nhẹ giọng trách mắng:

“Mời ngài tự trọng, còn dám nói lời khinh bạc thì đừng trách ta không chú ý đến thân phận của ngài.”

Ta mỉm cười nói:

“Lẽ nào cô nương dám đánh ta hay sao? Nếu như ta không nhớ lầm thì lúc trước tại Bắc Hồ cô hình như cũng không phải là đối thủ của ta cơ mà, có phải gần đây đã luyện được môn công phu nào lợi hại gì nên mới nói tự tin thế?”

Sách Mạt Nhi xem thường nói:

“Không biết lúc trước người nào bị ta đánh cho khóc rống chảy nước mắt vậy nhỉ? Trí nhớ của ngươi sẽ không kém đến tình trạng này đấy chứ?”

Ta phá lên cười:

“Lần trước là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên mới đánh vào mũi ta được một cái. Nếu ta có phòng bị, cô căn bản không phải đối thủ của ta.”

Tâm hiếu thắng của Sách Mạt Nhi bị ta kích thích, ấm ức bĩu môi nói:

“Có một số người chỉ biết nói mạnh miệng, sợ rằng cũng không có bản lĩnh thật sự gì.”

Ta cười nói:

“Nếu không phục, chúng ta cứ thử lại một lần.”

Ta hạ giọng nói:

“Ta đến góc tây bắc mục trường chờ cô, cô có dám tới không?”

Sách Mạt Nhi cắn môi nói:

“Ta sẽ sợ ngươi sao?”

Ta xoay người đi về hướng phía tây bắc mục trường, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, cô nàng Sách Mạt Nhi này vô cùng đáng yêu, ta rất muốn chơi đùa với nàng ta một chút. Khi đã đi được khá xa ta quay đầu lại nhìn nhưng không có thấy Sách Mạt Nhi đi cùng qua đây, chắc không phải nha đầu kia sợ ta rồi chứ?


Ta nghỉ chân đợi một hồi, cuối cùng thấy bóng hình yểu điệu của Sách Mạt Nhi xuất hiện tại trong cơn gió tuyết, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, nhớ tới tình cảnh ngày đó ta và nàng lần đầu tương phùng, đến nay dư vị dường như vẫn còn quanh quẩn quanh đây.

Nhìn khắp nơi xung quanh, tin chắc không có người đi theo ta mới dang rộng hai cánh tay, nếu để cho mấy người Vân Na thấy được nhất định sẽ lại nói ta thâu hương thiết ngọc.

Sắc mặt Sách Mạt Nhi có vẻ hơi xấu hổ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau, xem ra nàng cũng sợ bị người phát giác. Chúng ta đâu có giống như là hẹn nhau luận võ, căn bản là một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm.

Ta mỉm cười nói:

“Tướng môn Hồ nữ, không hổ là con gái của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.”

Sách Mạt Nhi trừng mắt với ta:

“Ngươi muốn đọ sức thế nào?”

Ta chắp tay nhàn nhã tự đắc lui về phía sau hai bước:

“Ta tay không đối phó với cô, tuy nhiên nếu ta thắng, cô phải cho ta hôn một cái!”

Sách Mạt Nhi cả giận nói:

“Đồ cợt nhả!”

Nàng rút ra loan đao từ bên hông, nhanh như tia chớp chém tới ngực ta.

Ta giả vờ kinh hoảng nói:

“Tới thật à?”

Dưới chân lui về phía sau tránh lưỡi đao của nàng, Sách Mạt Nhi xuất đao chém liên tiếp nhưng không trúng, lúc này mới biết được võ công của ta vượt xa nàng, hơn nữa trong tay nàng mặc dù cầm loan đao nhưng cũng không dám chém ta thật, loan đao trong tay ngược lại trở thành gánh nặng của nàng.

Ta thấy được sự ảo diệu trong đó, có đôi khi cố ý để lười đao của nàng chém gần trúng, khi đó Sách Mạt Nhi không thể không cố gắng thu đao lại.

Ta nhìn ra đúng cơ hội, chuẩn xác cầm lấy cổ tay của nàng rồi nhẹ nhàng vặn một cái, loan đao trong tay Sách Mạt Nhi liền tuột tay rơi xuống đất, ta tiện thể kéo thân thể của nàng vào trong lòng, quả nhiên mềm mại thơm tho.

Sách Mạt Nhi vừa thẹn vừa vội, khẽ kêu lên:

“Ngươi... Ngươi buông ra...”

Ta cười tủm tỉm nói:

“Cô thua rồi phải cho ta hôn một cái.”

Sách Mạt Nhi cả giận nói:

“Ngươi không buông ra, ta... Ta sẽ cắn lưỡi tự sát...”
Ta rất sợ nàng nóng vội sẽ làm ra việc ngốc, nên buộc lòng phải buông nàng ra, không ngờ nàng thừa dịp ta không cẩn thận đấm vào mũi ta một quyền, ta đau qua kêu thảm một tiếng, nước mắt lại chảy ra, che mũi nói:

“Cô thật đê tiện...”

Sách Mạt Nhi dương dương tự đắc nói:

“Binh bất yếm trá, ai bảo ngươi tin ta nói làm gì?”

Ta làm bộ bị thương nặng chống đỡ hết nỗi, chậm rãi ngã vào trên mặt tuyết.

Sách Mạt Nhi cười nói:

“Hiện tại mới biết được có bẫy thì có phải quá muộn rồi không, ngươi diễn mặc dù rất giống, chỉ tiếc ta sẽ không trúng kế của ngươi đâu, ta cáo từ!”

Nàng xoay người đi về hướng nơi đóng quân.

Ta vẫn nằm ở trên mặt tuyết không nhúc nhích, ta cũng không tin không lừa được một tiểu cô nương như nàng.

Sách Mạt Nhi đi vài bước thì quả nhiên ngừng lại, nhẹ giọng nói:

“Ngươi đừng có mà làm bộ làm tịch, nằm ở trên mặt tuyết coi chừng bị cảm lạnh đấy?”

Nàng thấy ta vẫn không có phản ứng gì thì nhất thời luống cuống, liền đi tới bên cạnh và đưa tay dò xét hơi thở của ta, ta liền nín thở nên nàng không cảm giác được hô hấp của ta.

Sách Mạt Nhi thất kinh nói:

“Long Dận Không, ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ... Ta thực sự không phải là cố ý hại ngươi...”

Nàng vung quyền đấm mạnh lên ngực ta mấy cái, ta cố chịu đau, thậm chí bắt đầu hoài nghi nha đầu kia có phái rắp tâm trả thù nên bỏ đá xuống giếng? Nếu là diễn kịch thì buộc lòng phải kiên trì diễn tới cùng.

Không ngờ Sách Mạt Nhi sợ hãi đến bắt đầu bật khóc:

“Long Dặn Khòng... Ngươi tỉnh đi, không ngờ... Ngươi giống một đại trượng phu, mà lại không chịu được đánh như thế? Mau tỉnh lại...”

Ta thiếu chút nhịn được mà bật cười rồi.

Sách Mạt Nhi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi nhắc lên khăn che mặt, sau đó cúi người xuống dán đôi môi anh đào vào miệng ta rồi truyền vào một ngụm không khí.

Trong lòng ta sung sướng tới cực điểm, hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra. Sách Mạt Nhi trợn tròn đôi mắt, lúc này biết rút lui thì đã muộn, đầu lưỡi của ta dễ dàng luồn vào trong miệng nàng, bắt được cái lưỡi nhẵn mịn mềm mại của nàng và cố sức hôn lấy.

Sách Mạt Nhi gắng sức từ chối hai cái, lập tức cả thân thể bị nụ hôn nồng nhiệt của ta khiến cho mềm xuống, yếu ớt ghé vào trong lòng ta, yên lặng tiếp nhận mặc cho ta ôm hôn.

Hoa tuyết rơi vào trên đầu trên vai chúng ta, mãi cho đến nhiễm trắng cả thân thể của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn quên cả mình đang ở nơi nào, vẫn còn chìm đắm bên trong tình ý ấm áp...

Ngày hôm sau trận tuyết này không những không nhỏ đi, trái lại càng rơi xuống càng nhiều, ta bảo Vân Na và Lục Châu đi cùng với An Dung đến Lục Hải Nguyên ngắm cảnh để giải sầu trong khoảng thời gian này.

Vào giữa trưa Tiêu Trấn Kỳ từ Sở Châu trở lại, hắn mang đến tin tức chính thức khai chiến của hai nước Yên Hàn.

Trận chiến tranh này từ lâu đã được định trước nên ta không cảm thấy một điểm kinh ngạc nào.


Chuyện Trần Tử Tô lo lắng cũng xảy ra, hàng loạt nạn dân từ Yên quốc ào ào đổ vào biên cảnh đại Khang, trong lúc nhất thời áp lực biên phòng tại Sở Châu, Dung Phủ, Bình Xuyên gia tăng gấp bội, trong ba quận Sở Châu tiếp giáp cùng Yên quốc nhiều nhất nên áp lực phải chống đỡ tự nhiên cũng lớn nhất.

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Ta đã tại biên cảnh bố phòng hai vạn binh sĩ, tạm thời phong bế biên giới của hai nước không cho phép bất cứ người Yên nào tiến vào cảnh nội đại Khang.”

Trần Tử Tô:

“Không ngờ những nạn dân này tới nhanh chóng như vậy? Chiến tranh chỉ mới vừa khai hỏa thôi mà!”

Ta nhíu nhíu mày nói:

“Chuyện này quả thực khó hiểu, mặc dù nạn dân ào ào đổ vào, áp lực lớn nhất thì cần phải là Bình Xuyên nơi có cự ly gần nhất so với biên giới hai nước Yên Hàn chứ, trong khoáng thời gian ngắn chiến hỏa sẽ không lan tới phương bắc Yên quốc, vì sao lại có nhiều nạn dân như vậy nhỉ?”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Lẽ nào nội bộ Yên quốc có người cố ý xúi giục? Nhân cơ hội chế tạo hỗn loạn?”

Trần Tử Tô nói:

“Không thể loại bỏ khả năng này, bất kể người tạo ra trận hỗn loạn này là ai, mục đích của hắn chỉ có một, chính là muốn cho thế cục vốn đang hỗn loạn của Yên quốc càng thêm họa vô đơn chí.”

Ta mỉm cười nói:

“Chúng ta cần phải trong thời gian ngắn nhắt tìm ra được người này, biết đâu có thể gia tăng tốc độ diệt vong của Yên quốc.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử sai rồi, Yên quốc diệt vong quá sớm đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt gì, cần phải làm cho Yên quốc sụp đổ kéo theo cả nước Hàn, như vậy chúng ta mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.”

Ta gật đầu, chuyển hướng nói vói Tiêu Trấn Kỳ:

“Tiêu đại ca, huynh đốc thúc một chút, tại trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị hoàn tất toàn bộ vật tư cần yêu cầu để đưa qua cho họ.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Việc này thì không có vấn đề gì, trong vòng hai ngày tất cả cũng có thể an bài xong.”

Ta hướng Trần Tử Tô nói:

“Xem ra ta đã không kịp chờ ý chỉ của phụ hoàng. Ta lập tức viết một bức mật hàm, tiên sinh đến hai quận Dung Phủ, Bình Xuyên thông tri cho các thành thủ để mở ra một bộ phận biên cảnh nhập khẩu của hai quận nhằm giảm bớt áp lực cho Sở Châu.”