Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô sẽ đi làm ngay.”
Ta chân thành nói:
“Vất vả cho Trần tiên sinh rồi!”
Trần Tử Tô cười nói:
“Cổ nhân có nói: Sĩ vì tri kỷ giả tử (l). Tử Tô vì công tử bôn ba một chút thì có tính là gì đâu?”
(1): Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ.
Ta đột nhiên nghĩ tới Tiêu Tín, nếu như hắn cũng ở chỗ này, Trần Tử Tô sẽ không cần phải vất vả như vậy.
Tiêu Trấn Kỳ cùng ta nghĩ đến một chuyện, khẽ nói:
“Tên tiểu tử Phúc Oa lần này không biết vì sao ở lại Khang đô thời gian dài như vậy?”
Ta cười nói:
“Tiêu đại ca nghĩ đến con trai rồi, xem ra thương thế của Khâu Dật Trần vẫn chưa hoàn toàn khang phục, bằng không hắn đã sớm trở về.”
Trần Tử Tô nói:
“Tiêu Tín ở lại Khang đô cũng có chỗ tốt, hắn xưa nay túc trí đa mưu, vừa lúc có thể bảo vệ an toàn của An Dung công chúa.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Hâm Đức Hoàng có hồ đồ mấy cũng không đến mức làm khó con gái ruột của mình đâu, huống chi Thác Bạt Thuần Chiếu là Khả Hãn của Bắc Hồ, hắn sẽ không ở phía sau mà đi đắc tội với Bắc Hồ làm gì.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử lo lắng cũng không phải Hâm Đức Hoàng mà là Tả Trục Lưu.”
Tiêu Trấn Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói:
“Có lẽ chúng ta nên xuất thủ đối với Tả thị bộ tộc.”
Ta thở dài nói:
“Ta không phải là không muốn diệt trừ hắn, nhưng mà thế lực của Tả Trục Lưu tại đại Khang thâm căn cố đế, cũng không phải bên trong thời gian ngắn có thể thanh trừ, lại nói phụ hoàng mặc dù đã già nhưng cũng không có hồ đồ, ông ấy muốn cho ta cùng Tả Trục Lưu kiềm chế lẫn nhau.”
Trần Tử Tô nói:
“Việc cấp bách cũng không phải là Tả Trục Lưu, mà là sách lược để lấy cương vực của Yên quốc.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Chúng ta quan tâm đến chiến sự Yên Hàn đồng thời cũng không thể bỏ qua lực lượng của Tả Trục Lưu, nếu đề hắn tuỳ ý phát triển, sợ rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Ta tán thành gật đầu.
Trần Tử Tô nói:
“Dực vương hiện tại đã bị loại trừ ra khỏi trung tâm chính trị của đại Khang, chúng ta phải mau chóng bồi dưỡng một người khác để kiềm chế Tả Trục Lưu.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Người nào có tư cách như vậy? Phóng nhãn khắp quốc nội đại Khang sợ rằng không có người nào có thể đảm nhiệm được đâu?”
Ta đột nhiên nghĩ tới một người, mỉm cười nói:
“Kế này của Trần tiên sinh rất tuyệt, Hạ vương Long Thiên Tứ ngươi nghĩ như thế nào?”
Trần Tử Tô nhíu mày nói:
“Danh tiếng của người này hình như không tốt lắm, sợ rằng chưa hẳn có thể nâng đỡ được.”
Ta ha hả cười nói:
“Ta đã điều tra, danh tiếng của hắn mặc dù không tốt lắm, thế nhưng về đầu óc là một người thông minh nhất trong chư vương, lỗi lầm lớn chưa bao giờ phạm phải, nhưng sai lầm nhỏ nhặt thì liên tiếp không ngừng. Từ trước đến giờ phụ hoàng không có làm hại hắn là vì nguyên nhân này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn cùng Tả Trục Lưu cũng không có liên quan gì, trên chính trị đều giữ mình trong sạch.”
[ truyen cua tui
dot net 】 //.net/ Tiêu Trấn Kỳ mù mờ nói:
“Lẽ nào công tử định nâng đỡ hắn để thay thế vị trí của Dực vương?”
Ta cười lạnh nói:
“Vị trí của Dực vương sao hắn có thể thay thế được, ta muốn chẳng qua là thân phận cùng địa vị của Hạ vương mà thôi, thứ mà hắn cần phải làm chính là càn quấy, quấy sao cho cái ao Khang đô càng đục càng tốt.”
Tiêu Trấn Kỳ và Trần Tử Tô đồng thời nở nụ cười.
Trần Tử Tô nói:
“Công tử muốn dùng phương pháp gì để mua chuộc hắn?”
Ta bước thong thả qua lại vài bước:
“Tính tình Long Thiên Tứ phóng túng ngang ngạnh, tham rượu háo sắc, lần trước khi hắn tới Tuyên Thành, trong lời nói đã có ý hướng ta bày tỏ, ta nghĩ hắn chắc sẽ nể mặt ta vài phần.”
Ta trầm ngâm chốc lát nói tiếp:
“Trước đó vài ngày Nhã Khắc bắt được không ít phụ nữ của Vu tộc, tạm thời bị Vân Na thu dụng vào trong mục trường, trong đó có mấy người tư sắc không bình thường, chúng ta có thể chọn ra mấy người để tặng cho Long Thiên Tứ.”
Trần Tử Tô nói:
“Chuyện này dễ làm, giao cho Sát Đài cùng Đột Tạ là được rồi.”
Ta nhíu mày nói:
“Sợ rằng bọn họ không có bổn sự này.”
Trần Tử Tô nói:
“Đã như vậy, chuyện này cứ để ta đi Khang đô rồi làm luôn.”
Ta gật đầu:
“Được rồi, tiên sinh đi Khang đô, còn chuyện Dung Phủ và Bình Xuyên để ta tự mình đi làm!”
Ta hướng Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Ngày mai ta và ngươi cùng nhau đến Sở Châu, ngươi sai người truyền tới hai vị thành thủ Dung Phủ, Bình Xuyên, ta muốn ngay trước mặt nói với bọn họ chuyện này.”
Lúc này có tiếng thông báo của Sát Cáp Đài ở ngoài lều.
Ta lớn tiếng nói:
“Vào đi!”
Sát Cáp Đài phủi đi hoa tuyết trên vai rồi nói:
“Chủ nhân, Yên quốc lại có sứ thần tới, vẫn là Hứa Vũ Thần.”
Ta cùng Tiêu Trấn Kỳ nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ tươi cười. Lần này Hứa Vũ Thần đến đây tám phần mười là vì việc khai chiến, chắc là đến giục chúng ta mau chóng vận chuyển vật tư đến Yên cảnh.
Ta mỉm cười nói:
“Mau mau mời hắn vào đây.”
Hai người Trần Tử Tô và Tiêu Trấn Kỳ cũng chưa gặp qua Hứa Vũ Thần, đối với nhân vật được ta tôn sỳng này cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Hứa Vũ Thần mặc áo bào bằng vải thô, đầu đội mũ dạ chậm rãi đi vào lều lớn, thân là Tư Mã của một quốc gia mà quần áo của hắn quả thực có chút giản dị.
Ta cười tủm tỉm nói:
“Hứa đại nhân, không ngờ hai người chúng ta lại hữu duyên như vậy, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã gặp gỡ tới hai lần.”
Hứa Vũ Thần cười nói:
“Thực không muốn giấu diếm, từ sau khi Vũ Thần rời khỏi Lục Hải Nguyên vẫn ở lại biên cảnh Yên Khang để chờ vật tư của thái tử chuyển đến.”
Ta cố ý nghiêm mặt nói:
“Hứa đại nhân, đây là ngươi không đúng rồi, nếu như nói với ta việc này sớm một chút ta nhất định sẽ giữ ngươi ở lại Lục Hải Nguyên, sẽ dùng lễ thượng khách mà đối đãi. Lẽ nào Hứa đại nhân cho là ta không kham nổi mấy bữa cơm hay sao?”
Hứa Vũ Thần rất đúng mực nói:
“Thái tử điện hạ rộng rãi nhân nghĩa, Hứa mỗ khắc trong tâm khảm, tuy nhiên tại hạ quân mệnh trong người, sao dám nấn ná ở lâu.”
Ta cảm thán nói:
“Yên vương có thần tử trung tâm vì nước như ngươi thật sự là điều may mắn của quốc gia.”
Lúc này ta mới giới thiệu cho hắn Tiêu Trấn Kỳ và Trần Tử Tô ở bên cạnh.
Ba người chào hỏi với nhau xong, Hứa Vũ Thần mới nói:
“Thái tử điện hạ, không biết tình hình gom góp vật tư thế nào rồi?”
Ta cười nói:
“Hứa đại nhân sốt ruột làm gì? Lúc trước chúng ta không phải là ước định kỳ hạn mười ngày hay sao?”
Hứa Vũ Thằn nói:
“Chiến sự Yên Hàn đã xảy ra, Vũ Thần đương nhiên muốn mau chóng đem vật tư vận chuyển về nước.”
Ta mỉm cười nói:
“Vừa rồi ta cùng Tiêu tướng quân đang nói luận chuyện này, Hứa đại nhân không cần nóng ruột, trong vòng hai ngày tất cả vật tư mà ngươi cần bảo chứng sẽ vận chuyển đến đúng địa điểm giao dịch.”
Tiêu Trấn Kỳ bổ sung:
“Nếu như sự tình khẩn cấp, ngày mai chúng ta có thể vận chuyển qua lượng hàng đầu tiên.”
Hứa Vũ Thần vui mừng quá đỗi, nói:
“Như vậy thì quá tốt.”
Hắn lại nói:
“Lần này Vũ Thần tới đây còn có một việc muốn thương lượng cùng thái tử.”
Ta gật đầu:
“Hứa tiên sinh cứ nói.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Ngày gần đây trong cảnh nội Yên quốc hàng loạt bách tính nỗ lực chạy vào cảnh nội Khang quốc, bên ta mặc dù đã tiến hành ngăn cản thế nhưng hiệu quả cũng không lớn.”
Ta cố ý thở dài nói:
“Hứa đại nhân, chuyện này ngươi không tới tìm ta, ta cũng dự định đi tìm các ngươi, bây giờ chúng ta đã ở đây thì đại nhân muốn xử trí như thế nào về các nạn dân của Yên quốc.”
Vốn ta đã quyết định thu nhận nhóm nạn dân kia, nhưng mà thấy Hứa Vũ Thần chủ động nhắc đến ta cũng muốn làm khó hắn một chút.
Hứa Vũ Thần nói:
“Việc này ta đã thượng tấu với đại vương, chúng ta sẽ tận lực trấn an bách tính, có điều trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không thu được hiệu quả rõ rệt, mong rằng thái tử điện hạ có trợ giúp riêng cho bên ta.”
Ta cười lạnh nói:
“Cái gọi là trợ giúp của Hứa đại nhân rốt cuộc là cái gì? Là bảo ta thu nhận những nạn dân này, hay là bảo ta phong tỏa quan khẩu, cự tuyệt hết toàn bộ nạn dân Yên quốc?”
Hứa Vũ Thần nói:
“Hai nước giao chiến, bách tính có tội gì đâu? Thái tử xưa nay lấy nhân từ mà nổi tiếng thiên hạ, xin thái tử mở bộ phận cửa khẩu để cho nạn dân ở lại biên cảnh có nơi dung thân...”
Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:
“Chiến tranh mới vừa bắt đầu đã có sáu bảy vạn nạn dân tụ tập ở biên cảnh Yên Khang, nếu chúng ta tùy ý để cho nạn dân tiến vào Khang cảnh, chỉ sợ dân sinh của bản địa sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Hứa Vũ Thần nói:
“Khi Vũ Thần đến Lục Hải Nguyên đã đi qua quan khẩu Sở Châu, thấy hàng ngàn hàng vạn bách tính trôi giạt khắp nơi, phải sống trong gió tuyết, khắp nơi là thi thể bị chết cóng, xin thái tử điện hạ hãy thương xót cho những bách tính vô tội này, cho họ một cơ hội sinh tồn...”
Hắn nói đến chỗ xúc động viền mắt cũng đã hơi đỏ lên.
Trần Tử Tô nói:
“Lúc trước khi lập minh ước cũng không có đề cập đến chuyện nạn dân, chuyện này Hứa đại nhân có thể quyết định được sao?”
Khi hắn vừa nói đến điểm mấu chốt của vấn đề, lần này Hứa Vũ Thần tới gặp ta, khẳng định chưa hề đạt được Yên vương cho phép, về chuyện nạn dân ta nghi ngờ hắn đã tự tiện chủ trương.
Hứa Vũ Thần cùng Trấn Tử Tô đối diện một lúc lâu, hắn mới lớn tiếng nói:
“Vũ Thần có thể làm chủ.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Nếu Hứa đại nhân có thể làm chủ, như vậy Tử Tô lớn mật đưa ra một kiến nghị.”
Ta biết trong lòng hắn đã có chủ ý, mỉm cười nói:
“Trần tiên sinh cứ nói nghe thử xem!”