Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 388: Thăm viếng (4)




Trần Tử Tô nói:

“Một khi nạn dân ào ạt tiến vào Khang cảnh, tất phải tăng thêm gánh vác cho các châu quận ở vùng lân cận, chúng ta có thể tại biên cảnh Khang Yên thành lập mấy nơi tạm trú tạm thời, thu nhận nạn dân của Yên quốc. Nhưng mà về phần tài lực vật lực, Yên quốc phải có bồi thường nhất định, bằng không thì quá bất công đối với đại Khang. Ta nghe nói Hứa đại nhân chưởng quản tài chính của Yên quốc, chuyện này chắc có lẽ ở trong trong phạm vi ngài đủ khả năng.”

Ta âm thầm kêu tuyệt, chiêu này của Trần Tử Tô không khác nào đẩy Hứa Vũ Thần vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, nếu như hắn đáp ứng, phỏng chừng sẽ không dễ dàng giao phó trước mặt Yên vương, nếu như không đáp ứng, chúng ta liền có lý do cự tuyệt những nạn dân của Yên quốc.

Hứa Vũ Thần bình tĩnh nói:

“Trần đại nhân muốn bồi thường như thế nào?”

Trần Tử Tô nói:

“Rất đơn giản, chúng ta thu nhận mỗi một nạn dân của Yên quốc thì yêu cầu Yên quốc phải bồi thường cho chúng ta mười lượng bạc.”

Hứa Vũ Thần cười ha hả nói:

“Trần đại nhân quả nhiên là trí tuệ siêu quần, nói như vậy nếu đại Khang thu nhận bảy vạn nạn dân ở lại biên cảnh Khang Yên, Yên quốc phải trả bảy mươi vạn lượng bạc hay sao.”

Trần Tử Tô nói:

“Sai! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nạn dân của Yên quốc tuyệt sẽ không chỉ giới hạn trong con số này, sợ rằng phải yêu cầu Hứa đại nhân chuẩn bị ngân lượng nhiều hơn mới được!”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Mỗi người mười lượng bạc cũng không có bao nhiêu, chiến tranh giữa Yên Hàn không biết phải duy trì liên tục tới khi nào, mười lượng bạc này căn bản không đủ chi phí cho chúng ta thu xếp cho những nạn dân này đâu.”

Hứa Vũ Thần nhíu mày, hiển nhiên trong nội tâm hắn đang hết sức do dự.

Trần Tử Tô nói:

“Nếu như hiện tại Hứa đại nhân không quyết định được, không bằng trở về Yên khởi bẩm Yên vương, sau đó mới có câu trả lời thuyết phục sau.”

Hứa Vũ Thán nói dứt khoát:

“Ta đáp ứng!”

Trong lòng ta hơi giật mình, không nghĩ tới hắn lại đám thực sự tiền trảm hậu tấu, thấp giọng nói:

“Hứa đại nhân, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu Yên vương trách ngươi tự tiện chủ trương, chỉ sợ ngài sẽ rất phiền phức.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Bảy vạn nạn dân này ở lại biên cảnh một ngày sẽ có vô số bách tính chết oan uổng, dân là gốc rễ của quốc gia, ta không thể khoan tay ngồi nhìn bách tính của Yên quốc tuy tránh khỏi chiến hỏa nhưng bị chết ở trong gió tuyết.”

Trong mắt chúng ta đồng thời toát ra vẻ kính nể, dưới diện mạo bề ngoài xấu xí không ngờ có một ý chí cao thượng như vậy.

Hứa Vũ Thần nói:

“Xin thái tử điện hạ lập tức hạ lệnh, mở quan khẩu để cho những nạn dân này tiến vào cảnh nội đại Khang.”

Trần Tử Tô một bước cũng không nhường:

“Chúng ta phải thu được ngân lượng mới có thể thu nhận những nạn dân này!”

Hứa Vũ Thần nói:

“Mạng người quan trọng, xin thái tử suy nghĩ kỹ. Hứa Vũ Thần ta lấy đầu mình để đảm bảo, ngân lượng tuyệt đối không thiếu các ngươi một phân một hào nào!”

Trần Tử Tô nói:



“Chỉ sợ sau khi nạn dân nhập cảnh, Hứa đại nhân gánh vác không nổi cái trách nhiệm này đâu.”

Lo nghĩ của Trần Tử Tô không phải không có lý, tự mình đáp ứng việc bồi thường kếch xù không phải chuyện đùa, nếu nạn dân tiến vào Khang cảnh rồi, chắc Hứa Vũ Thần sẽ không đem việc này đùn đẩy sạch bách không còn một mảnh đấy chứ?

Hứa Vũ Thần lớn tiếng nói:

“Sớm để cho bọn họ nhập quan một khắc thì có thể cứu được tính mệnh của hơn ngàn người...”

Khi nói đến đây hắn đã lệ nóng doanh tròng.

Ta chậm rãi gật đầu, dứt khoát nói:

“Tiêu tướng quân, ngươi lập tức phái người đến biên cảnh Yên Khang sai người thu xếp cho các nạn dân đi.”

Hứa Vũ Thần kích động nói:

“Đa tạ thái tử điện hạ, Hứa mỗ nhất định sẽ hướng đại vương bẩm trình tấm lòng cao thượng của thái tử.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Hứa đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, ta sở dĩ đáp ứng để cho những nạn dân này nhập quan, thứ nhất là không đành lòng để bọn họ chết trong gió tuyết, thứ hai là bị tinh thần cao thượng trách trời thương dân của ngươi làm cảm động, cũng không phải bởi vì đại vương của ngươi.”

Hứa Vũ Thần cúi người thật sâu nói:

“Đa tạ thái tử!”

Những lời này là hắn phát ra tự đáy lòng.

Ta thân thiết nói:

“Ta cũng không phải là là ham số ngân lượng đó của các ngươi, chẳng qua số nạn dân của Yên quốc ào ào đổ vào thực sự quá nhiều, tất sẽ nhiễu loạn cuộc sống của bách tính cảnh nội đại Khang.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Tại hạ hiểu mà.”

Ta dặn:

“Chuyện này các ngươi cần phải bắt tay từ bổn quốc, nhất thiết phải làm cho dân tâm mau chóng được ổn định.”

Hứa Vũ Thần gật đầu, đứng dậy cáo từ rời đi, biết hắn trọng trách trong người nên ta cũng không giữ lại.

Đích thân tiễn hắn ra ngoài doanh trướng, cùng hắn đội tuyết đi tới giao lộ. Hứa Vũ Thần nhiều lân mời ta trở lại, ta sở dĩ đối xử trọng hậu với hắn như vậy chính là muốn cho hắn biết, ta có tâm tư hắn thu phục hắn.

Có hai cô gái trong cơn gió tuyết đi về phía ta, khi khoảng cách hơi gần nhìn thấy chính là A Y Cổ Lệ cùng Lục Châu, ta nao nao, lập tức nghĩ đến sự tình không tốt, cô nàng A Y Cổ Lệ vốn là gả cho thất vương từ Lý Quốc Thái của Yên quốc làm phi, khẳng định Hứa Vũ Thần biết chuyện này, nếu đế hắn thấy được A Y Cổ Lệ, chẳng phải chuyện này bị bại lộ rồi sao?

Ta nhìn qua Hứa Vũ Thần, thân ảnh của hắn đã biến mất ở trong cơn gió tuyết, hắn chắc không thấy được A Y Cổ Lệ. Lúc này ta mới thoáng yên lòng.

Lục Châu cùng A Y Cổ Lệ tay trong tay đi tới trước mặt ta, không ngờ quan hệ giữa hai người họ lại phát triển đến tình trạng thân mật như vậy.

Ta cười nói:

“Hai người thích đi loanh quanh trong tuyết như vậy sao?”

Lục Châu nói:
“Ta cùng A Y Cổ Lệ tỷ tỷ mới vừa học được cách làm một món thức ăn đang muốn gọi chàng đi thưởng thức mà.”

Ta cười nhéo nhéo khuôn mặt bị lạnh đến ửng đỏ của nàng:

“Hôm nay sợ rằng không có cơ hội. Lập tức ta phải đi cùng Tiêu tướng quân đến Sở Châu rồi.”

Lục Châu nói:

“Ta cùng đi với chàng, lần này bất kể như thế nào chàng cũng không thể bỏ rơi ta được.”

Ta cười nói:

“Thời tiết lạnh thế này nàng đòi đi theo làm cái gì, lại nói nơi nơi đều là dân đói, cứ ở lại Lục Hải Nguyên chơi đùa đi, đỡ phải đi theo bên người ta, ta còn phải phân tâm chăm sóc nàng nữa.”

Lục Châu giận dỗi nói:

“Ai cần chàng chiếu cố? Ta cũng không phải tiểu hài tử!”

A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:

“Lục Châu muội muội, Long đại ca khẳng định có chuyện quan trọng trong người, chúng ta đừng dây dưa huynh ấy.”

Ta hướng nàng gửi một ảnh mắt cảm kích ánh mắt, thiếu nữ am hiểu ý người dù sao cũng khiến người cảm thấy vui vẻ, A Y Cổ Lệ có thể hấp dẫn ta không chỉ bề ngoài. Cuối cùng Lục Châu cũng không làm phiền ta nữa, nàng nhẹ giọng nói:

“Chàng cần phải sớm trở về!”

Ta cười nói:

“Nàng yên tâm, lâu thì năm ngày, nhanh thì ba ngày, ta nhất định sẽ trở về Lục Hải Nguyên.”

Trở lại doanh trướng, Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Lần này Hứa Vũ Thần sợ rằng rước lấy một đại phiền toái rồi.”

Ta cười nói:

“Hắn cũng có chút khí phách.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Một người hiểu được đồng tình với bách tính chắc chắn là một người quan tốt.”

Ta cảm thán nói:

“Chỉ mong quan viên như vậy của Yên quốc không nhiều mới tốt.”

An Dung quyết định không đợi tuyết ngừng đã khởi hành đến Khang đô, ta phái thêm Đường Vị cùng Đột Tạ và hơn hai trăm võ sĩ hộ tống An Dung đi Khang đô, Trấn Tử Tô gánh vác trọng trách thuyết phục Hạ vương Long Thiên Tứ nên cũng đồng hành chung đường.

Cùng ngày ta cũng cùng Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi Lục Hải Nguyên đi Sở Châu.

Đội ngũ song phương chúng ta chia tay tại bên ngoài mục trường. Sau khi ta cáo biệt với An Dung lại đi tới bên người Sách Mạt Nhi, mỉm cười nói:

“Trên đường cô phải cẩn thận một chút.”

Sách Mạt Nhi nhẹ giọng nói:

“Người ta cần phải cẩn thận đề phòng chỉ sợ là ngươi thôi.”

Ta cười ha hả dẫn tới ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía chúng ta. Sách Mạt Nhi e thẹn nói:

“Ngươi cười lớn tiếng như vậy làm cái gì, lẽ nào sợ người khác không biết chuyện của chúng ta sao?”

Ta cố ý khiêu khích nàng:

“Chúng ta thì có chuyện gì?”

Cặp mắt Sách Mạt Nhi rủ xuống:

“Ngươi... Ngươi thật vô lại...”

Thấy dáng dấp e thẹn của nàng, nội tâm ta không khỏi rung động, ký ức của tràng hôn nồng nhiệt triền miên tại trong đồng tuyết đêm qua hãy còn mới mẻ, đợi đến lúc Sách Mạt Nhi lần này từ Khang đô trở về, ta nhất định sẽ không buông tha nàng, muốn triệt để chinh phục cả thể xác và tinh thần của nàng.

Ta từ bên hông tháo xuống loan đao, đưa tới tay Sách Mạt Nhi:

“Thanh đao này vô cùng sắc bén, nàng hãy giữ lại phòng thân, nhớ lấy bất kể nhìn thấy người đàn ông khác anh tuấn thế nào cũng không thể động tâm, bằng không ta sẽ không tha cho nàng đâu.”

Sách Mạt Nhi nhẹ giọng trách móc:

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ háo sắc như ngươi hay sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Có một bí mật từ trước đến giờ ta vẫn chưa nói cho nàng nghe, lúc trước tại thành trì ở Ô Khố Tô ta đã lén xem qua dung mạo của nàng rồi.”

Sách Mạt Nhi thoáng trợn tròn mắt:

“Ngươi... Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp nạn, thật đê tiện...”

Ta cười nói:

“Ta vốn đã không phải là một chính nhân quân tử gì, dựa theo quy củ của người Bắc Hồ, ta đã tháo xuống khăn che mặt của nàng thì đương nhiên nàng phải là thê tử của ta, gả cho một trượng phu đê tiện, có phải cũng có chút cảm giác kích thích khác thường hay không?”

Sách Mạt Nhi rủ xuống lông mi, hồi lâu mới thấp giọng nói:

“Ngươi... Cần phải hướng cha ta cầu hôn...”

Ta cười nói:

“Nàng yên tâm, chờ sau khi nàng từ Khang đô trở về ta sẽ phái bà mối đi cùng với nàng qua đó.”

Chúng ta ở bèn cạnh khe khẽ nói nhỏ, mấy người An Dung đã hơi sốt ruột, xốc lên màn xe nói:

“Đến khi nào các ngươi mới nói hết chuyện đây? Nếu Sách Mạt Nhi không muốn đi thì cứ ở lại theo hoàng huynh ta đi.”

Sách Mạt Nhi bị An Dung vạch trần tâm tư ngay tại chỗ, xấu hổ vội vàng phóng ngựa đến bên cạnh xe của An Dung.

An Dung cười dịu dàng nhìn ta nói:

“Dận Không ca ca, huynh không cần vội, chờ sau khi ta trở về sẽ giúp huynh hoàn thành đoạn nhân duyên tốt đẹp này mà.”

Ta cười tủm tỉm nói:

“Đã như vậy, ta phải cảm tạ muội tử trước.”