Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 392: Gian thần (4)




Cao Quang Viễn nói:

“Yên vương Lý Triệu Cơ đã trị vì mười tám năm, trong mười tám năm này Yên quốc không phát triển nhiều, cũng không có gì tiến bộ. Lý Triệu Cơ là người không quả quyết, mọi việc không thích làm đến cùng, vì việc này mà hắn được mọi người đặt cho một cái danh hiệu - vị vua nhân từ, nhưng cũng vì vậy mà làm hỗn loạn triều đình của Yên quốc.”

Cao Quang Viễn thở hổn hển nói:

“Yên quốc có người trung nghĩa như Hứa Vũ Thần, còn có tên thông đông với giặc như Hạ Hầu Nộ Thái vậy.”

Khóe môi của ta hiện lên một nụ cười nhạt, tên Cao Quang Viễn này liệu có suy nghĩ xem mình thuộc về loại người nào hay không?

Cao Quang Viễn hình như không để ý đến vẻ mặt của ta, tiếp tục nói:

“Hai nước Tần, Khang đưa ra việc liên minh với nước Yên, tất cả mọi người nhìn ra mục đích của các người và nước Hàn là giống nhau, đơn giản là muốn mượn cớ xâm chiếm lãnh thổ nước Yên, chiếm đoạt tài sản nước Yên. Hứa Vũ Thần là thần tử phản đối việc kết minh mạnh mẽ nhất, Hạ Hầu Nộ Thái trong việc này có cùng suy nghĩ như hắn, hắn cũng phản đối kết minh cùng các ngươi, đương nhiên là hắn có ý đồ khác.”

Ta hứng thú nói:

“Ta muốn biết lập trường của Cao đại nhân lúc đó là gì?”

Cao Quang Viễn lớn tiếng nói:

“Ta đương nhiên là tán thành kết minh!”

“Vì sao?”

Câu trả lời của Cao Quang Viễn ngoài suy nghĩ của ta:

“Bởi vì Hứa Vũ Thần tán thành thì ta sẽ phản đối, Hạ Hầu Nộ Thái tán thành thì ta càng muốn phản đối!”

Ta nheo mắt lại, một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt của Cao Quang Viễn.

Cao Quang Viễn nói:

“Hạ Hâu Nộ Thái sở dĩ phản đối vì hắn sợ Tần Khang kết minh, gây phiền phức cho việc bán nước, lợi ích của hắn, Hứa Vũ Thần phản đối, là hắn một lòng vì lợi ích của nước Yên, sợ xuất hiện tình huống trước mặt có bầy sói, phía sau lại có mãnh hổ đang rình rập.”


Ta nhịn không được bật cười, Cao Quang Viễn phân tích quả thật rất thấu đáo.

Cao Quang Viễn nói:

“Ta và Hạ Hầu Nộ Thái có thù oán, nếu có một ngày nước Hàn tiêu diệt nước Yên, thì ta chắc chắc sẽ chết trên tay hắn, cho nên ta nhấ định phải đứng ở phía đối lập với hắn.”

Ta thấp giọng nói:

“Thế nhưng có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, ngươi là tướng quốc của nước Yên, thứ mà ngươi đang suy nghĩ là làm sao để bán rẻ lợi ích của nước Yên, rốt cuộc là thứ gì đã thúc giục ngươi làm như vậy?”

Trong mắt Cao Quang Viễn hiện ra một tia thống khổ, hắn khó khăn hít một hơi, rất lâu sau mới nói:

“Yên vương đối với ta rất tốt, thế nhưng ta lại có lỗi với hắn, ta và Mạc quý phi có tư tình...”

Ta kinh, ngạc há to miệng, nét mặt của ta không phải là tự nhiên, chuyện này thực sự là quá mức khó tin.

Cao Quang Viễn nói:

“Mạc quý phi không phải là do bị quát mắng không thể chịu nổi tự sát, mà là nàng bị Lý Triệu Cơ giết chết, trong đời ta chỉ yêu có một mình nàng, ta không cho phép bất cứ người nào thương tổn nàng...”

Cao Quang Viễn nắm chặt hai tay, hiển nhiên đang vô cùng thống khổ, qua hồi lâu mới nói:

“Mạc Kha cho đến lúc chết vẫn không nói người có tư tình với nàng là ta... Ta... Ta có lỗi với nàng...”

Ta rất nghi ngờ nhìn vào hai mắt của Cao Quang Viễn, tính chân thật trong lời nói của hắn cần phải suy nghĩ thêm.

Cao Quang Viễn nói:

“Thái tử điện hạ không tin ta sao?”

Ta không chút do dự gật đầu.
Cao Quang Viễn nói:

“Lầu cao đã nghiêng ngả, bất cứ ai cũng vì tương lai của mình mà suy nghĩ, ta cũng không phải là ngoại lệ.”

Ta mỉm cười nói:

“Cao đại nhân muốn cái gì từ chỗ của ta?”

Cao Quang Viễn nói:

“Bàn về dẫn binh tác chiến thì ta kém hơn Hạ Hầu Nộ Thái, bàn về cai quản quốc gia thì ta kém hơn Hứa Vũ Thần, thế nhưng tại sao ta ở Yên quốc lại ngang hàng với bọn họ, đó là bởi vì khả năng nhìn nhận thời thế của ta tốt hơn bọn họ nhiều.”

Hắn nhìn thẳng vào ta nói:

“Thái tử không giống với Yên vương, ta bán chủ cầu vinh chưa chắc đã được người xem trọng, ta cũng không mưu cầu quyền thế đia vị từ điện hạ, ta chỉ mong có thể có được cuộc sống bình an cùng với gia đình khi còn sống mà thôi.”

Ta bình tĩnh nói:

“Ngươi có thể đem lại cho ta thứ gì?”

Cao Quang Viễn lần thứ hai mở bức họa ra, mỉm cười nói:

“Ta tặng cho ngài lãnh thổ phía Bắc của Yên đô, không biết ý của ngài như thế nào?”

Ta cười ha hả, một lúc lâu sau mới ngừng lại, nói:

“Việc này nói thì dễ hơn làm nhiều.”

Cao Quang Viên nói:

“Còn phải xem là việc gì, an bài bao nhiêu người đi làm. Nếu muốn an bài thỏa đáng, thì việc đáng lẽ là vô cùng khó khăn cũng có thể dễ dàng giải quyết, nếu như an bài không hợp lý, cho dù việc rất dễ làm, cũng sẽ trở thành việc vô cùng khó khăn.”

Ta nhìn về bức họa, nói:

“Cao đại nhân không phải là muốn thu nàng vào trong tay đó chứ?”


Cao Quang Viễn nói:

“Thất vương tử Lý Quốc Thái là một kẻ ngu si, nếu để hắn làm Yên vương, thì chẳng khác nào ta đã nắm toàn bộ Yên Quốc trong tay.”

Ta cười lạnh nói:

“Ngươi muốn giết Lý Triệu Cơ và những hoàng tử của hắn?”

Cao Quang Viễn mỉm cười, nói:

“Thái tử mang công chúa Bí Điền quốc gả vào Yên đô là được, những việc khác cứ để ta lo, ta mười phần nắm chắc trong một thời gian ngắn sẽ khống chế được Yên đô, sau khi chuyện thành công, ta sẽ để cho Lý Quốc Thái thần quy phục ngài, không tốn một binh một tốt, lại có thể nắm giữ lãnh thổ phía Bắc Yên đô, thái tử thấy giao dịch này như thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Cao đại nhân quả nhiên lợi hại, không biết ngài định dùng phương pháp nào để diệt trừ bọn người Lý Triệu Cơ vây?”

Cao Quang Viễn thấp giọng nói:

“Ta muốn chỉ cần một cơ hội, vào đêm tản hôn giết người trong đêm. Ngự Lâm Quân ở Yên Đô đã sớm nằm dưới sự khống chế của ta, Lý Triệu Cơ nhất định phải chết, bất cứ người nào đều cũng không cứu nổi hắn.”

Ta yên lặng chăm chú nhìn hắn.

Cao Quang Viễn nói:

“Ta biết thái tử điện hạ vẫn chưa tin tưởng ta, trong cuộc đời của Quang Viễn hiếu kính nhất là phụ thân, thương yêu nhất là tiểu nhi tử của ta, lúc thái tử mang công chúa Bí Điền quốc gả vào Yên đô, ta sẽ đưa bọn họ vào lãnh thổ Đại Khang, như vậy công tử có thể yên tâm rồi chứ?”