Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 393: Tuyết cốc (1)




Cao Quang Viễn xuất hiện, đã mang đến cho ta một cơ hội khó có được, từ biểu hiện của hắn chắc hẳn là không gạt ta, nhưng việc này nếu muốn thành công thì phải hi sinh hạnh phúc của A Y Cổ Lệ, ta nhất thời do dự. Lúc đầu ta từ trong sa mạc Gobi cứu A Y Cổ Lệ ra, chẳng lẽ là ta đã muốn đem nàng vào nội cung của ta?

Trên đời này quả thật là có nhân quả tuần hoàn, có nhân thì tất có quả, sự tình của A Y Cổ Lệ đã tới lúc phải đối mặt.

Ta không trả lời ngay cho Cao Quang Viễn, kỳ thực cũng không cần phải bàn bạc gì, mọi việc ở đây đều do ta quyết định, chỉ cần ta đồng ý mang A Y Cổ Lệ gả vào Yên quốc, thì mọi chuyện đã xong.

Ta hạ lệnh đóng lại thông đạo Yên - Khang, không tiếp tục thu nhận nạn dân chạy nạn từ Yên quốc, nếu Lý Triệu Cơ không biết đối nhân xử thế, thì cứ đê quốc gia của hắn rơi vào hỗn loạn đi.

Cửa khẩu bị đóng, Sở Châu một lần nữa yên tĩnh trở lại. Ban đêm, ta và Tiêu Trấn Kỳ tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tới biệt viện của ta uống rượu, bởi vì việc của A Y Cổ Lệ, tâm tình của ta có chút nặng nề, phần lớn thời gian là nghe Tiêu Trấn Kỳ kể về cuộc chiến Yên - Hàn và hoạt động trong thời gian gần đây.

Trong lòng ta không yên nên chỉ biết liên tục gật đầu.

Tiêu Trấn Kỳ thấy ta tâm thần không yên, mỉm cười nói:

“Công tử mời thuộc hạ đến đây uống rượu, xem ra là có tâm sự.”

Ta thở dài nói:

“Cao Quang Viễn vứt cho ta một cái điều kiện mê người, muốn lấy lãnh thổ phía Bắc Yên đô lấy đưa cho ta.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Đây là chuyện rất tốt, đáng lý công tử nên vui vẻ mới đúng, vì sao lại có vẻ lo lắng như thế?”

Ta thấp giọng nói:

“Hắn muốn ta mang A Y Cổ Lệ gả vào Yến đô, để cho nàng thành hôn với Thất hoàng từ Lý Quốc Thái. Sau đó hắn lợi dụng hôn lễ, phát động chính biến cung đình, đưa Lý Quốc Thái lên làm vua nước Yên, sau đó để cho hắn thần phục ta.”

Tiêu Trấn Kỳ không nói gì, yên lặng bưng chén rượu lên, nhấp môi, một lúc sau mới nói:



“Công tử không tin hắn?”

Ta lắc đầu nói:

“Cao Quang Viễn không có lý do gì để gạt ta.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Như vậy công tử hiện giờ đang phiền lòng vì A Y Cổ Lệ...”

Ta cười khổ nói:

“Giang Sơn và mỹ nhân, vốn chính là hai thứ mà một người nam nhân khó lựa chọn nhất, thế mà việc này ta lại phải đối mặt.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Chỉ có vương giả mới có phiền não như vậy.”

Ta cảm thán nói:

“Đôi khi, ngay cả ta cũng không rõ, hình như tất cả những nữ nhân đều muốn rời xa chính trị, thế nhưng chính trị vẫn luôn có liên hệ mật thiết với nữ nhân.”

Ta cầm chén rượu, ngưng thần nhìn Tiêu Trấn Kỳ:

“Nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?”
[ truyen cua tui |❊Net ]
Tiêu Trấn Kỳ cụng ly với ta, uống hết chén rượu, nói:


“Kỳ thực công tử sớm đã có quyết định, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Thuộc hạ to gan suy đoán một chút, điều kiện mà Cao Quang Viễn đưa ra từ lâu đã làm cho công tử động tâm, thế nhưng công tử vẫn không muốn buông tha A Y Cổ Lệ, Yến Lâm lúc trước cũng như vậy, Lệ Cơ sau này cũng như vậy. Trong lòng công tử từ lâu đã đem A Y Cổ Lệ là nữ nhân của mình rồi, tất nhiên sẽ không muốn hai tay dâng cho Yên Quốc. Huống chi Yên quốc hiện tại đang hấp hối, giống như sơn dương đang chờ làm thịt, căn bản là không có thực lực để chống lại.”

Ta thấp giọng nói:

“Tuy là nói vậy, nếu ta cự tuyệt Cao Quang Viễn mà lựa chọn chiến tranh, thì phải trả một cái giá rất lớn, so sánh mọi thứ, nếu ta bỏ dễ lấy khó, hiển nhiên không phải là một việc sáng suốt.”

Ta bùi ngùi than thở:

“Ta lúc này mới phát hiện là sự việc hoàn mỹ thật sự là quá ít.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Nếu như Cao Quang Viễn có thể tin được, vậy thì chúng ta có thể phái cao thủ lẫn vào trong đội ngũ hộ tống, cho dù có phát sinh chuyện gì trong cung Yên quốc, thì chúng ta vẫn có thể đảm bảo an toàn cho A Y Cổ Lệ.”

Ta có chút lo lắng nói:

“Nếu làm vậy sẽ đưa nhiều huynh đệ vào nơi nguy hiểm.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Như vậy vẫn còn tốt hơn so với việc phải phát động chiến tranh, với lại chuyện này cũng không khó, công tử không nên do dự.”

Ta nhíu mày nói:

“Chuyện này ta cần phải hỏi ý tứ của A Y Cổ Lệ.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:


“Thuộc hạ sẽ phái người đến Lục Hải Nguyên đón nàng tới đây.”

Lúc này A Đông đi về phía chúng ta, nói:

“Chủ nhân, bên ngoài có một vị ni cô pháp danh là Viên Tuệ muốn gặp ngài!”

Ta ngơ ngác, tâm tình nhất thời nặng nề hơn, lúc đầu khi ta gặp Thu Nguyệt Hàn ở Trác Thành người đã từng nói qua, nếu có một ngày người chết, thì xin ta mai táng người trong Mai Hoa Cốc, chẳng lẽ hiện nay người đã qua đời?

A Đông thấy ta không nói gì, thấp giọng hỏi:

“Chủ nhân, có cho nàng vào hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Các ngươi tránh đi một lát, ta sẽ tự mình ra ngoài đón tiếp nàng.”

Đi ra ngoài cửa. Ta thấy Viên Tuệ mặt một bộ tăng bào màu trắng, lẳng lặng đứng trong tuyết, trong tay ôm một hủ đựng tro cốt được bọc bằng mảnh vải trắng. Thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ đau khổ, trong lòng ta nhất thời hiểu rõ, nhớ tới ơn huệ của Thu Nguyệt Hàn đối với ta lúc trước, trong mắt ta nhịn không được ướt át.

Viên Tuệ thấy ta, chậm rãi quỳ xuống trước mặt ta:

“Đệ tử Phiêu Miễu Các Viên Tuệ tham kiến chủ nhân!”