Chương 121: Gia nhập tông môn - Lâm Thu Sinh
Èo! Èo! Èo!
Không gian tối mở ra, Hàn Tư Không lướt mắt nhìn quanh một lượt và cậu lần nữa giơ tay phải mình lên phía trước.
“Hỗn Độn Chân Tâm, chúng ta có nhiều việc cần bàn bạc lắm đấy.”
Một hắc tinh nho nhỏ chậm rãi xuất hiện và xoay tròn không ngừng, trong một khắc duy nhất, hắc tinh hóa thành khổng lồ và một bóng người được tạo ra từ nó.
Bóng đen với đôi mắt phát sáng và ngũ quan chẳng hề tồn tại, cơ thể hắn như thể được tạo từ một ngọn lửa màu đen tuyền không phản chiếu bất kỳ một tia ánh sáng nào cả vậy.
“Chưa thể, chưa đủ, chưa đến lúc…”
Âm thanh pha lẫn giữa tiếng rên rỉ và giọng đàn ông khàn đặc, Hàn Tư Không lắc đầu và cánh tay phải của cậu chậm rãi hoá thành một ngọn lửa đen và dần dần tan biến.
“Linh Hoả của Kim Sí Điểu có khả năng đốt cháy linh hồn, nhưng nó cũng đồng thời tạo ảnh hưởng cho người sử dụng là mình. Nếu…”
Hàn Tư Không cau chặt mày lại và một ngọn lửa trắng xoá tuôn trào từ vai phải cậu kéo dài hơn một đoạn lớn.
Linh Hoả phừng phực cháy, bản thân Hàn Tư Không cảm nhận được sức nóng và phần nào là một cảm giác ấm áp. Cậu chậm rãi dùng thần thức bản thân để có thể chạm vào Linh Hoả và bắt đầu tiến trình nhào nặn ra Tiên thuật cho bản thân mình.
[Thông tin: Hỗn Độn Chân Tâm có khả năng thay thế chủ nhân thực hiện thao tác]
[Thông tin: Bản thể chủ nhân buộc phải đổi chỗ với Hỗn Độn Chân Tâm nếu còn tiếp tục sáng tạo Tiên thuật]
“Một tin xấu.”
Hàn Tư Không thu lại thần thức và thở dài, cậu vẫn có thể hiểu những gì mà hệ thống vừa nêu ra. Bản thân cậu và Hỗn Độn Chân Tâm cùng là một thể, vì thế nên dù cho Hỗn Độn Chân Tâm có sáng tạo Tiên pháp tại bên trong tâm niệm của cậu thì Hàn Tư Không vẫn có thể phần nào nắm rõ nó đang làm gì.
Nhưng nếu đổi ngược lại thì hoàn toàn là một câu chuyện khác, Hàn Tư Không một khi chuyển toàn bộ bản thể vào bên trong tâm niệm thì cậu sẽ chẳng thể kiểm soát hay biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Vì thế mà cách để Hỗn Độn Chân Tâm thay bản thân sáng tạo Tiên pháp có lẽ vẫn tốt hơn rất nhiều, dù sao thì cả hai vẫn đang có một mối quan hệ cộng sinh khá lành mạnh.
Ít nhất lúc này vẫn là như thế.
“Hệ thống, dùng điểm tích lũy đổi lấy thông tin về Hỗn Độn Chân Tâm.”
[Thông tin: Không thể sử dụng]
[Thông tin: Cấp độ của Hỗn Độn Chân Tâm và Hệ thống có chênh lệch quá lớn, không thể tiến hành truy xét thông tin]
“Hmm…”
“Vậy thì, giờ cần phải quyết định như thế nào đây.”
Cơ bản mà nói, khả năng sáng tạo Tiên thuật là một dạng quyền năng của cảnh giới Lý nhân, nhưng Hàn Tư Không hoàn toàn không phải là một tu tiên giả Lý nhân cảnh bình thường. Cậu tiến lên đẳng cấp này hoàn toàn nhờ vào thôn phệ quy tắc thế giới để tiến giai, vì thế nên nếu có vấn đề liên quan đến tu vi thì bản thể Hỗn Độn Chân Tâm có khả năng làm tốt hơn Hàn Tư Không rất nhiều.
Cậu suy nghĩ trong hồi lâu, việc này cũng không quá ảnh hưởng đến tương lai của bản thân quá nhiều. Hàn Tư Không muốn thử tin vào thứ sức mạnh đã cứu rỗi mình suốt bấy lâu, với thứ mà bản thân cậu buộc phải trở thành.
“Chỉ với Linh Hoả và Hắc tinh, chúng ta có thể sáng tạo bao nhiêu Tiên thuật?”
Hàn Tư Không nói, cậu lắc nhẹ cơ thể và cánh tay phải chậm rãi hình thành.
“Giới hạn… mọi thứ đều có giới hạn…”
“Hiểu.”
Bóng đen lắc lư và tan biến vào hư vô, Hàn Tư Không nhắm nhẹ mắt và nhanh chóng mở ra, không gian thoáng mát sạch sẽ của căn phòng ngủ trong biệt viện mà Tôn Ngọc đã để cho cậu nghỉ ngơi hiện lên trước mắt.
[Thông tin: Tiên thuật đang được sáng tạo – Ước tính: 1 239 ngày]
[Thông tin: Năng lượng cần thiết cho quá trình – Ước tính: Chưa rõ]
Cơ thể bỗng chốc có cảm giác nặng nề khó tả, Hàn Tư Không ôm chặt ngực mình và một cái lỗ lớn được hình thành ngay giữa ngực cậu đang càng ngày lớn dần.
“Ặc!!!”
Hàn Tư Không phun ra một ngụm máu tươi, cậu xoè lòng bàn tay về trước và một hắc tinh ngay lập tức xuất trên trong tay.
“Ta chưa kịp… Khụ! Chuẩn bị mà.”
Oạch!
Hắc tinh bị đẩy mạnh vào giữa ngực, Hàn Tư Không có thể cảm nhận một cơn đau chạy dài từ tim mình cho tới tận răng.
Hắc tinh là thứ duy nhất có khả năng hấp thu và chuyển hoá năng lượng tự nhiên giúp Hàn Tư Không tu luyện, vì thế nếu Hỗn Độn Chân Tâm cần năng lượng để hoạt động thì cậu buộc phải tạo ra hắc tinh và duy trì nó liên tục để không ngừng hấp thu năng lượng tự nhiên.
Quá trình này đau đớn và khiến Hàn Tư Không gần như luôn trong tình trạng bị các dòng năng lượng xiết chặt không ngừng, cảm giác bản thân cậu có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào bởi chính Hắc tinh đã luôn là sức mạnh của chính cậu.
[Thông tin: Hắc tinh đang chuyển hoá năng lượng thẳng đến Hỗn Độn Chân Tâm – Tiếp tục?]
“Tiếp tục.”
Nghiến răng nói, Hàn Tư Không cố lết xác tiến lại gần giường và đặt bản thân mình nằm một cách tuỳ tiện trên đó.
Chỉ cần một chút thời gian, cậu sẽ quen với cảm giác này mà thôi.
…
“Tỷ tỷ đây là?”
Tôn Như nghiêng đầu nhìn vào chị gái mình, nàng thu ngọn lửa trên tay lại và đôi mắt có chút hiếu kỳ.
Chẳng phải vị cường giả Lý nhân cảnh kia đã yêu cầu tỷ tỷ mình phải phục vụ hắn sao?
Không lẽ hắn ta chê tỷ tỷ đã quá già rồi?
Bước nhanh đến chỗ Tôn Ngọc đang ngồi trầm tư, Tôn Như nghiêm túc quan sát gương mặt và cái đầu cũng gật gù nhè nhẹ.
Tỷ vẫn còn rất xinh đẹp và trông chẳng khác gì thiếu nữ tuổi mười tám cả mà, không lẽ là?
Đôi tay thon dài của Tôn Như vươn ra và chụp thẳng vào eo Tôn Ngọc, thêm chút sức lực vặn nhẹ ngón tay mình.
“A…”
Tôn Ngọc giật mình và vả mạnh vào tay Tôn Như, nàng cắn môi và đôi mắt mang theo cảm xúc tức giận.
“Cũng chẳng phải do tỷ có dáng người xấu, cơ thể của tỷ tỷ vẫn rất cân đối và đàn hồi, dẻo dai cơ mà?”
Tôn Như xoa cằm, nàng chẳng thể hiểu được những gì đã xảy ra khi Tôn Ngọc hầu hạ vị cường giả kia cả.
“Nếu có lý do để hắn ta chối bỏ tỷ thì chỉ có…”
Tôn Ngọc nhướng mày và có vẻ như nàng hứng thú với điều mà muội muội mình sắp nói.
“Tỷ đã không còn tấm thân xử nữ!”
“Có lẽ vậy, cũng tốt.”
Tôn Ngọc thở dài một hơi, nàng hiện tại đã gần như vượt qua mốc năm mươi tuổi, mặc dù dấu hiệu lão hoá là khá chậm bởi vì bản thân nàng cũng phục dụng rất nhiều loại đan dược tăng cường sắc đẹp.
Nhưng nếu yêu cầu nàng lúc này phải còn trong trắng thì hết sức khó khăn, Tôn Ngọc đã từ có thể trở thành một người mẹ tốt. Nếu biến số đó chưa từng xảy ra.
Đại d·iệt c·hủng!
“Các trưởng lão tuy vẫn có chút ít thành kiến với tỷ, nhưng bản thân họ cũng hiểu rất rõ chuyện gì là cần thiết hơn vào lúc này.”
Tôn Như gật đầu nhẹ.
“Hiện tại cũng chỉ có muội và Khương Hi thánh nữ là có khả năng luyện dược mang theo tỷ lệ thành công lớn nhất, cả hai đều phải làm việc rất vất vả trong lúc đợi thế hệ trẻ tiếp theo có đủ sức để vỗ cánh bay đi.”
“Hiện tại thì cũng nên cho bọn chúng tập vỗ cánh đi, tỷ tỷ.”
Ánh mắt mang theo phần nào đó quyết tâm, Tôn Như nói với âm giọng trầm hơn bình thường.
“Ừm, cường giả Lý nhân cảnh chính là mấu chốt cho tương lai của chúng ta.”
Tôn Ngọc xoa xoa đầu ngón tay và đôi mắt vô thức nhìn về phía biệt viện kia.
“Nếu hắn ta có hứng thú với tỷ thì mọi chuyện có lẽ sẽ dễ để triển khai hơn, hoặc chúng ta có thể thử cho hắn chọn lựa trong tông môn một thiếu nữ nào đó.”
“Thánh nữ Khương Hi có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.”
Khương Hi vẫn còn là thánh nữ của Tiên Huyệt Tông chỉ bởi duy nhất khả năng luyện đan tuyệt diễm của nàng, dù rằng tuổi tác cùng tu vi của Khương Hi vào lúc này đã dần dần trở nên khó khăn cho vai trò thánh nữ.
Cần một ai đó với thiên phú cùng tuổi tác vừa đủ để đảm nhiệm vai trò này, nếu tốt nhất thì nên là con gái của các trưởng lão hoặc của tỷ muội Tôn Ngọc và Tôn Như các nàng.
Lắc nhẹ đầu để xua đi dòng suy nghĩ, hiện tại cần phải tạo một vị trí cao hơn trưởng lão và thấp hơn thái thượng lão tổ dành cho Lâm Thu Sinh kia, Tôn Ngọc gõ gõ nhẹ lên mặt bàn và đôi mắt bỗng có chút biến hoá nhè nhẹ.
“Trước tiên cần cho toàn tông ta biết được sự tồn tại kinh khủng của Lâm Thu Sinh, nếu có thể thì nhân cơ hội này cho hắn nhìn quanh một lượt thế hệ thiên kiêu hiện tại của Minh Sơn Môn đang có những gì cũng tốt.”
Ánh sáng bình minh chậm rãi ló dạng, Tôn Ngọc xoay người rời khỏi đại điện và tiến về giang phòng riêng của mình. Nàng cần tắm rửa qua một lượt để có thể đánh vào sự yêu thích của Lâm Thu Sinh nhất có thể, chỉ cần là việc có ích cho tông môn thì Tôn Ngọc sẽ làm mà không chút chần chừ.
Nhẹ nhàng đổi một thân váy hồng nhạt xong xuôi, Tôn Ngọc thu gọn mái tóc của mình lên và bắt đầu trang điểm một lớp mỏng.
Môi son đỏ mọng, gò má ửng hồng nhẹ nhàng. Đôi mi cong dài thanh tú, mái tóc thơm mùi hoa xuân cùng với một sự suôn mượt đầy tinh tế.
Tỳ nữ cài nhẹ một cành hoa liễu lên mái tóc đen óng ả của nàng, Tôn Ngọc mỉm cười trước gương và hài lòng với sự chuẩn bị này.
Nàng chưa từng thật sự vì ai đó mà sửa soạn bản thân thật lộng lẫy như lúc này, có lẽ lần gần nhất cũng đã hơn hai mươi năm trước.
Nén một hơi thở dài, Tôn Ngọc dùng tay vuốt nhẹ ngực mình và hít sâu một hơi.
Phải khiến cho buổi trình làng hôm nay thật hoàn hảo, phải khiến cho Lâm Thu Sinh bị trói buộc lại với Tiên Huyệt Tông bằng mọi cách. Chỉ cần như thế, tương lai của toàn bộ Minh Sơn Môn sẽ chắc chắn quật khởi.
Các đệ tử dù là nội môn hay ngoại môn, hay thậm chí là chân truyền đệ tử đều được thông tin về tầm quan trọng của buổi lễ chào mừng này.
Chỉ cần có thể khiến Lâm Thu Sinh kia hài lòng dù bằng thiên phú hay dung nhan cũng hoàn toàn là chuyện tốt.
Nhưng nhìn chung thì có lẽ Lâm Thu Sinh cũng chẳng phải là người quá đặt nặng vấn đề nữ nhân đến thế, Tôn Ngọc không khỏi cắn nhẹ môi mình một cái.
Bề ngoài của hắn tuy rằng không quá trẻ tuổi nhưng cũng chưa ở mức quá già, chỉ là có nét trưởng thành hơn hẳn thanh thiếu niên khác. Râu cũng mọc khá dài, dựa theo hình dạng râu thì có thể đoán ra Lâm Thu Sinh là một kẻ ngoại quốc.
Đó cũng chẳng phải vấn đề, Miqdeni là nơi tôn thờ kẻ mạnh, không cần quan tâm đối phương đến từ đâu. Chỉ cần có đầy đủ bản lĩnh thì ai cũng sẽ kính trọng mà thôi.
Lâm Thu Sinh chắc chắn là một cái tên giả, Lâm gia đã bị diệt từ rất lâu về trước, thậm chí còn thần bí và khó hiểu hơn cả Tôn gia.
Lòng chợt nặng trĩu khi nghĩ về gia tộc của mình, Tôn Ngọc lắc nhẹ đầu và nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Quá khứ cũng chỉ là một đoạn ký ức, chẳng có ý nghĩa gì.
Khoác thêm một lớp áo khoác mỏng, Tôn Ngọc chậm rãi đeo lên đầu mình một vòng trang sức bắt mắt – cũng là thứ đại diện cho quyền lực của nàng: Tông chủ Tiên Huyệt Tông.
Đây là một chuỗi các loại khoáng sản và đặc biệt là dị bảo thuộc vào nhóm cực hiếm, nó có khả năng khuếch tán âm thanh và giúp Tôn Ngọc có thể bao quát toàn bộ hội trường vào mắt mình mà không cần cảnh giới giúp sức.
Đây cũng là một loại bảo vật hoàn toàn cho phép người không mang trong mình bất cứ tu vi nào có thể sử dụng nó.
Cũng như ngầm khẳng định Tiên Huyệt Tông hoàn toàn tôn trọng người có đủ tài năng và bản lĩnh để trở thành người đứng đầu tất cả.
Nhẹ nhàng cất bước, Tôn Ngọc nhanh chóng rời khỏi phòng riêng và tiến về đại điện.
Kiến trúc Tiên Huyệt Tông vẫn như trước đây, chẳng có quá nhiều đổi mới với chủ yếu bốn phân điện khác nhau.
Đại điện chính là nơi trung tâm chính của toàn tông, đây cũng là nơi được dùng để tiến hành các nghi thứ hay lễ mừng.
Từng nhóm đệ tử đều đã có mặt đầy đủ, số lượng có thể đếm sơ sơ được vài trăm người.
Nội môn và ngoại môn hiện tại tuy rằng vẫn còn cách biệt, nhưng lại gần như có một khoảng cách không xa như lúc trước khi sự kiện Đại d·iệt c·hủng diễn ra.
Các vị trưởng lão cũng đã đứng thẳng lưng trước thủ toạ của mình, chưa có ai dám ngồi khi tông chủ chưa xuất hiện. Và cường giả Lâm Thu Sinh vẫn chưa hề xuất hiện qua.
Kim La Chinh có chút căng thẳng, lão liên tục liếc mắt để cố không để bất cứ ai trong số các đệ tử có h·ành v·i s·ai lệch hay nặng hơn là khiến Lâm Thu Sinh khó chịu.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng giày cao gót vang lên, Tôn Ngọc chậm rãi rẽ váy mà đi ngang qua nhóm trưởng lão Tiên Huyệt Tông. Nàng dừng chân trước thủ toạ của mình và lướt mắt nhẹ một vòng.
Mọi chuyện vẫn rất ổn.
“Chư vị!”
Giọng nói âm trần vang lên, Tôn Ngọc bước một chân về trước và giang rộng hai tay mình về phía hư không.
“Tiên Huyệt Tông hôm nay nhiệt liệt chào mừng một vị khách quý, để không dài dòng, xin hãy dành cho quý khách ấy một sự chào đón nồng hậu nhất!”
Hai tay nắm chặt, một tiếng ong như thể có vật gì đó vừa rơi vào mặt gương vang lên.
Bầu trời phía trên Đại điện nhẹ nhàng xoáy tròn và một thân hình rất nhanh hiện thân ở giữa vòng xoáy.
Mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen không lọt vào chút ánh sáng.
Gương mặt nam tử trưởng thành và cơ thể to lớn với đầy cơ bắp săn chắc.
Một luồng uy áp chậm rãi mở rộng, toàn bộ các đệ tử giờ đây đều hoàn toàn xanh mặt và cúi đầu sâu nhất có thể.
Có vài đệ tử cố giữ bản thân thật tỉnh táo, nhưng cũng đã có vài người mang theo đôi mắt ngấn đầy nước mắt.
Trong số các đệ tử nội môn đang quỳ gối, có một dáng người nam tử gầy gò và mái tóc đen nhánh.
Hắn có đôi mắt chứa đựng rất nhiều sự kiêu ngạo cùng sự phẫn nộ như thể bản thân đang chứa đựng thù hận.
“Đây chính là cường giả sao? Đây chính là sức mạnh? Là quyền lực sao?”
Hắn lẩm bẩm, hai tay nắm chặt và hàm răng cắn mạnh vào môi, một dòng máu tươi chảy dài ra từ miệng.
Xung quanh hắn, tất cả đệ tử đều đang quỳ gối. Nhưng nếu ta chú ý thật kỹ, đầu gối của hắn vẫn chưa hề chạm đất.
Miếng ngọc bội bên hông lắc lư nhẹ, một cái tên được chạm trổ điêu khắc hết sức tinh xảo hiện rõ ra.
Diệp Phàm.
Bầu trời nổi gió nhè nhẹ, từng dòng năng lượng như thể đang nhảy múa và bắt đầu lan toả ra xung quanh.
Chân đạp hư không, bộ quần áo màu xám tro có chút phấp phới do gió trời khẽ động.
Từng vị trưởng lão tuy rằng đã chứng kiến qua nguồn năng lượng toả ra từ người này nhưng hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng, dù rằng thế thì tất cả họ đều đang có vẻ mặt bình tĩnh cùng một đôi mắt sáng hoàn toàn.
Đây chính là một thời khắc quan trọng, viên gạch đầu cho quá trình khôi phục tu tiên giới!
Tiên Huyệt Tông, sẽ có ngày vượt qua Hoàng gia và Nguyên Thiên Địa Linh Hải!