Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 130: Trùng tu




Chương 130: Trùng tu

Lauriel mỉm cười, nàng đã phần nào đoán được cậu sẽ lấy cái tên này.

“Thông tin cá nhân.”

Lauriel vung tay và trước mặt nàng xuất hiện một bảng chữ lớn, Hirio trừng mắt ngạc nhiên và dường như có gì đó muốn nói.

“Bất cứ bán nhân nào được sinh ra cũng có Level và một bảng thông tin cá nhân của mình, chỉ cần thầm suy nghĩ trong đầu thì bảng thông tin sẽ hiện ra. Nó cũng giống như một dạng giấy tờ chứng minh thân phận vậy, mặc dù có nhiều thứ anh có thể lựa chọn ẩn đi không để ai biết đến.”

[Tên: Fairyn Riel]

[Tuổi: 4945]

[Chủng tộc: Elf lai Fairyn]

[Mật độ Mana: 48%]

[Thuộc tính: Băng]

[Level: 9 - Tam tinh - Cao cấp]

[Thể chất: 1m67 - 52kg]

(Vòng 1: 78 - Vòng 2: 60 - Vòng 3: 83)

[Hòm đồ: 4200m2]

[Chức Nghiệp: Chiến Binh]

[Kỹ năng: 41 Cấp]

[Vật phẩm: +291]

[Kỹ năng kiếm thuật: Nguyệt Thần Kiếm - Genju]

“Đấy!”

Lauriel ra hiệu cho Hirio tiến đến và cho cậu xem bảng thông số của mình.

“Đã hiểu.”

Nhưng Hirio có chút mơ màng, cậu sở hữu hệ thống mang theo khả năng đưa nhiệm vụ và trao tặng vật phẩm, điểm tích lũy cùng tăng tiến sức mạnh. Chẳng lẽ nơi đây bất cứ ai cũng có thứ tương tự như thế từ khi sinh ra?

“Thứ này ngoài kiểm tra thông tin bản thân thì còn có thể giao nhiệm vụ hay ban tặng thứ gì không?”

“Không?”

Lauriel nghiêng đầu đáp, đây là lần đầu nàng nghe về thứ như vậy. Thứ này chỉ là một phước lành của các Cựu thần để lại mà thôi, giống như Phong Ngôn Chúc Phúc giúp cho tất cả các chủng tộc hiểu được ngôn ngữ của nhau vậy. Chỉ đơn giản là giúp cho cư dân Eilrine sống thoải mái hơn mà thôi.

“Vậy sao.”

Hirio gật đầu và ra lệnh trong đầu mình.

[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]

[Tuổi: 67]

[Chủng tộc: Fairyn lai Elf]

[Level: 1 - Tứ tinh]

[Cảnh giới: Lý nhân cảnh đỉnh phong - Đã phong ấn thể nội]

[Thể chất: Cực hạn – Chiều cao: 1m97 – Cân nặng: 92kg]

[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm – Hoàn Thiện]

[Không gian lưu trữ: 19 đơn vị]

- Tẩy Cốt Đan – 8 viên

- Phá Không Cự Kiếm – 1 thanh

- Thân xác Tiên nhân Thiên tiên – 1 bộ

- Linh hồn cường hóa Ác Sinh Linh – 4 đơn vị

- Đá năng lượng luân hồi – 1 viên

- Giáp cốt xuyên tiên – 1 bộ

- Tiên pháp Thiên cấp ??? – 1 quyển

- 2 lần sử dụng tra cứu thông tin mức độ bí mật

[Nhiệm vụ: Đột phá Level 1- Ngũ tinh]

[Điểm tích lũy: 16800]

[Danh hiệu: Hỗn Độn ???? ???]

[Hệ thống: Cấp độ giới hạn 11]

[Năng lượng quy tắc thế giới còn lại – 395 đơn vị]



Tuy rằng bảng thông tin đã thay đổi phần nào, nhưng cơ bản ngoài thứ Level mới lạ kia thì mọi thứ trông có vẻ vẫn ổn.

“Sao vậy? Anh chỉ cần ra lệnh trong lòng mình thôi, không cần quá căng thẳng đâu.”

Lauriel tiến đến hỏi thăm và ánh mắt mang theo vẻ suy tư.

Hirio đã đứng yên được một lúc rồi, bảng thông số cũng chưa từng hiện ra.

“Cô không thấy nó sao?”

“Nó ở đây là cái gì?”

Lauriel cau mày, ngoại trừ Hirio ở nơi đây thì có vẻ chẳng còn gì kì lạ xuất hiện nữa.

“À không, không có gì đâu.”

“Thông tin.”

Gọi thầm trong lòng mình, Hirio cố để bản thân không ra lệnh cho hệ thống.

[Tên: Hirio]

[Tuổi: 67]

[Chủng tộc: Fairyn lai Elf]

[Mật độ Mana: 28%]

[Thuộc tính: Phong - Mộc]

[Level: 1 - Tứ tinh]

[Thể chất: 1m97 - 92kg]

[Hòm đồ: Không]

“Đây là…”

Lauriel nhìn vào bảng trạng thái vừa xuất hiện của Hirio và suy tư chốc lát, nàng không cảm thấy bất ngờ lắm nhưng vẫn có gì đó rất lạ.

Bất cứ bán nhân nào được sinh ra đều sẽ có Level là 1 và số Tinh bản thân có khi sinh ra hoàn toàn dựa vào thiên phú chính mình. Lauriel khi vừa sinh ra cũng là Level 1 [Tứ tinh] như cậu.

“Tứ tinh có nghĩa là tiểu cảnh giới sao?”

Hirio hỏi.

“Có thể xem là vậy, từ Level 5 đổ xuống thì sẽ có Thập tinh cho mỗi Level.”

Lauriel lắc tay nói.

“Mà thôi, dù sao tôi cũng định đưa anh qua học viện một thời gian. Ở đó thì họ sẽ giảng dạy cho anh hiểu rõ hơn.”

“Học viện?”

Nàng xoay người bước đi, Hirio lẩm nhẩm theo sau và đôi mắt miên mang cùng cảm giác sảng khoái lan tràn toàn cơ thể.

“Thật thoải mái.”

“Vì hiện tại anh đã coi là một công dân thuộc về Eilrine rồi. Còn về…”

Lauriel có chút ngập ngừng.

“Cô định nói về cảnh giới của tôi đúng không?”

“Ừm, cái này thì sau này khi đạt đến Level nhất định thì anh có thể luyện hóa chúng trở lại. Vì thế nên cứ yên tâm đi.”

Hirio gật đầu và đi theo Lauriel.

Cả hai di chuyển vào một cánh cổng không gian khác, ngay lập tức lóe sáng che tầm mắt Hirio và sau khi lấy lại tầm nhìn thì một khung cảnh sầm uất của thành trấn ập vào mắt cậu.

Tường thành cao v·út bao quanh, các gian hàng nhỏ li ti mọc ở xung quanh và hàng chục đoàn người đông đúc đứng xếp hàng trước cổng thành. Khung cảnh khiến Hirio gợi nhớ về chốn cũ, quê hương của cậu.

Chỉ khác là nơi đây không hề có con người nào mà chỉ toàn các tộc nhân khác, đa dạng chủng loài đến choáng ngợp.

“Quào.”

“Vì anh tuy rằng hiện tại chỉ là Level 1 [Tứ tinh] nhưng bên trong lại sở hữu lượng năng lượng của Lý nhân cảnh tương đương Level 8. Nếu không nhanh chóng tăng cấp Level cho bằng với cảnh giới thì sự chênh lệch mức năng lượng đến một lúc nào đó sẽ nghiền nát cơ thể anh.”

"Tôi đã thay đổi chủng tộc rồi nhưng vẫn có khả năng bị nghiền bởi năng lượng nơi đây ư? Tuyệt vậy?" - Hirio.

"Bởi vì không có bán nhân nào tu luyện thêm cảnh giới cực cao và gian trong sâu thể nội mình như anh cả!" - Lauriel gằng giọng nói.

Lauriel nắm tay Hirio và dắt cậu đi nhanh qua cổng, vượt qua những đoàn khách đang đứng chờ vào cổng ngay gần đó.

Cả hai bước qua những người lính kiểm soát mà không bị ngăn trở chút nào, tuy điều này khiến vài người đang chờ đợi có cảm giác khó chịu nhưng chẳng ai nói gì cả. Bởi vì họ nhận thức được địa vị của bản thân mình.

“Đúng là có thực lực thì chuyện gì cũng dễ dàng nhỉ?”

Trong đoàn người, một giọng nói lí nhí mang theo cảm xúc ngưỡng mộ cất lên. Cô gái nhỏ với đôi tay Elf dài cùng gương mặt không quá xinh xắn nói.

Bên cạnh cô là hai người bạn khác cũng đang phải đứng chờ dưới cái nắng gay gắt nơi đây, cả hai đều là Elf và một trong hai dừng công việc lau chùi thanh kiếm sáng bóng của mình lại.



“Thế giới vận hành như thế mà, Sylar cũng thường hay than vãn mãi chẳng ngừng nhỉ?”

Anh nói với giọng trầm ấm nhẹ nhàng như thể an ủi.

Cô gái tên Sylar đóng nhanh quyển sách trên tay và nâng cao cặp kính.

“Cái tôi nói không phải là than vãn, hay chỉ những lời Sylar này nói mới tính là than thở, còn Melli thì chỉ là nói phiếm?”

“Thôi thôi, đã có giấy thông hành rồi. Đi thôi!”

Một người có vóc dáng to lớn bước đến và cười nói, anh có bộ tóc bay bổng như bờm sư tử và đôi mắt vàng óng đặc trưng của thú nhân tộc.

“Dain à, anh cũng nên quản thằng nhóc Genzu này đi. Đừng để ngày nào đó cơn sĩ gái trổi dậy lại báo hại đồng đội.” - Sylar.

“Cô nói cái gì?” - Genzu.

“Đi nhỉ?” - Melli.

Cả bốn nhanh chân bước đi vào cổng, đồng thời dời ánh mắt khỏi Hirio và Lauriel.

“Các cậu có nghĩ rằng bọn họ là người của Thượng Tầng không?”

Melli nhanh nhảu nói.

“Không hẳn, nhưng trông cô gái đi trước toát ra khí tức thuần khiết thế kia thì chắc chắn là tộc Fairyn cao quý rồi, chàng trai đi sau cũng tương tự như vậy.” Genzu.

“Họ có lẽ là hai anh em nhỉ? Trông họ giống nhau thật.” - Melli

“Các người đừng bàn luận chuyện người khác nữa, bọn họ hẳn cũng giống như chúng ta thôi.” - Sylar.

“Ổ? Sao cô lại nghĩ thế?” - Genzu.

“Mana của cả hai người đó chỉ dao động ở mức Level 1 cho đến tiệm cận Level 3 mà thôi. Không đủ cao để có thể là thành viên của Thượng Tầng.” - Sylar.

“Vậy tại sao họ không cần bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận hay giấy thông hành để vào thành trấn? Cho dù là thân phận đặc biệt thì cũng cần chứng mình chứ? Đằng này họ đi thẳng qua mà lính kiểm soát không hé răng chút nào.” - Genzu.

“Có thể là vật phẩm che giấu cấp độ.” - Melli.

Sylar mỉm cười lắc đầu, cô im lặng bước đi và cả bốn dừng chân ngay trước cửa Công hội uỷ thác của trấn.

“Giờ thì, ai là người phải ở ngoài giữ hành lý?” - Genzu.

“Mấy đứa vào đi, anh sẽ ở ngoài này.” - Dain.

Melli cùng Genzu cười tươi gật đầu và Sylar thì đã nhanh chân vào trước. Hành trang được để bên ngoài và cử một người trông coi vì cả nhóm không muốn phí tiền gửi đồ, và phần nào đó do Level của họ chưa đủ để mở Không gian lưu trữ. Vật phẩm như Hòm đồ thì lại đắt không mua nổi, vì thế nên chỉ có thể mang theo cả núi đồ như vậy mà thôi. Đó cũng là lý do cho mỗi lần ra vào thành trấn đều mất cực kỳ nhiều thời gian và các khoản phí.

Bên ngoài Công hội uỷ thác cũng có khá nhiều nhóm khác làm tương tự bọn họ, dù sao thì đây cũng là cuộc sống bình thường của những kẻ bán mạng để sống mà thôi.

“Trước hết thì anh cần sự cho phép của Công hội để có thể tiến vào những khu vực thuộc quản lý của họ, từ đó anh mới có thể tăng cường thực lực bản thân thông qua các loại ma thú và tài nguyên bên trong đó.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Lauriel vang lên khiến vài người xung quanh chú ý, bên cạnh nàng là một gã to con với gương mặt cũng khá tương tự cùng cánh tay trái đã mất đi hoàn toàn.

Vài người chỉ liếc nhìn chốc lát rồi nhanh chóng rời mắt, Dain cũng không khác gì. Chẳng có lý do gì để chú ý quá nhiều đến những kẻ bề ngoài tỏa ra ánh sáng tiền bạc như bọn họ cả, dựa theo trang phục và tác phong của Lauriel thì hoàn toàn thuộc về Thượng Tầng hoặc cũng tầm đó, không ai dám trêu vào cả.

“Những kẻ may mắn.”

Dain thầm nghĩ trong đầu, anh khoanh tay và nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió thổi nhẹ bên tai.

“Lauriel…”

“Im mồm! Đã dặn anh thế nào rồi?”

Lauriel trừng mắt nhìn Hirio và cậu vô thức quay mặt né tránh.

“Riel… Nếu như cô nói Công hội không yêu cầu cả một nhóm đều phải vào được khu vực nào thì tại sao cô không dẫn tôi đến nơi mà họ cho phép cô ấy. Chẳng phải như vậy thì sẽ đỡ tốn thêm công sức để làm thủ tục cho tôi sao?”

“Anh nói gì vậy? Thực lực anh bây giờ vào được khu của tôi mà còn sống thì chỉ có sống mãi trong lòng tôi thôi.”

“À ừ nhỉ.”

Hirio gãy gãy đầu, cậu quên mất Lauriel hiện tại cao hơn cảnh giới cũ của cậu tận một cấp độ. Dù cho là trước khi chuyển tộc thì bản thân cũng chẳng so sánh nổi với cô nàng.

“Vì thế nên tôi sẽ phải xin phép cho anh vào khu Level 1, sau khi anh đạt được Level 2 thì sẽ di chuyển tiếp tục. Cho đến ngày đó thì anh cần tăng cấp bản thân càng cao càng tốt.” - Lauriel.

“Là ngày cuộc họp quyết định vận mệnh Uyển Nhi sao?” - Hirio.

“Cũng là ngày anh cần nhập học Material, cứ treo tiểu tình nhân kia trước miệng như thể sợ nàng ta bỏ chạy mất vậy?” - Lauriel.

“Vậy là sau này tôi không thể bám dính vào cô nữa ư?”

Hirio lảng tránh câu hỏi và đáp trả với vẻ mặt dửng dưng.

“Ở yên đây chờ.”

Lauriel gằn giọng và quay đầu đi vào trong, để lại Hirio một mình đứng giữa cánh cổng to lớn đầy ắp các bán nhân khác.

Cậu mỉm cười nhẹ và lui người tìm chỗ nghỉ chân, một thú nhân với thân thể to lớn cùng mái tóc như bờm sư tử thu hút ánh nhìn của Hirio.

Anh ta ngồi im khoanh tay và nhắm mắt như thể đang ngủ, dựa theo đống hành lý khổng lồ xung quanh thì có lẽ người này cũng chịu chung số phận như cậu.

“Chào anh.”

Hirio tiến lại cất tiếng, cậu ngồi xuống cạnh đó và đối phương dường như không có ý định phản ứng lại.

Nơi đây chỉ tồn tại những kẻ sống sót bằng việc chà đạp lên nhau, hoặc ít nhất là tự thân phát triển một cách lặng lẽ, về phần này thì khá giống với Vô Luật Thành.



“Chẳng biết Thanh Chi tiểu thư như thế nào rồi, thời gian dài như thế có lẽ nàng cũng đã bước đến tuổi xế chiều rồi đi.”

Hirio dựa lưng vào tường và nhắm mắt, cậu có chút cảm giác lạ lùng khi nhớ về những người quen cũ, họ chỉ là người thường nên tuổi thọ đối với Hirio như một cái chớp mắt mà thôi.

Trước đây, cậu cũng chỉ là một phàm nhân.

“Anh là người mới sao?”

Dain bỗng lên tiếng khiến Hirio chợt giật mình, cậu mở mắt nhìn sang và người bên cạnh vẫn đang nhắm chặt mắt.

“Ừm, đây là lần đầu tôi đến đây.”

“Dựa theo vị đại nhân dẫn anh đến thì cơ bản nơi đây chẳng phù hợp với mấy người chút nào.” - Dain.

“Ý anh là sao?” - Hirio.

Dain mỉm cười.

“Cô ấy sở hữu khí chất của Thiên Tiên, tuy rằng không hoàn toàn bộc phát ra nhưng vẫn có thể nhận biết dễ dàng.” - Dain.

“Thiên Tiên?”

Hirio suy tư chốc lát, đây là một danh từ lạ đối với cậu.

“Dù sao thì, cô ấy rõ ràng là người đến từ Thượng Tầng. Anh cũng tương tự, vì thế nên để tránh rắc rối cho lũ dân đen bọn tôi, xin anh đừng tiếp cận nói chuyện hay tiếp xúc với ai cả.”

Dain mở mắt và cúi đầu với Hirio, anh thật sự làm thế chỉ vì bản thân mình muốn mà thôi.

“Hirio!”

Lauriel cất tiếng gọi và Hirio ngay lập tức biến mất tại chỗ, tốc độ cậu nhanh đến mức khiến Dain có chút hoảng.

“Tốc độ này… Level 4 cường giả sao?”

Nhưng anh phẩy tay nhanh và nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục.

“Dù sao thì họ là những tồn tại mình chẳng bao giờ với tới được.”

“Đây, của anh.”

Lauriel giơ tay đưa một tờ giấy dày cho cậu, ngay thời điểm Hirio vừa chạm tay vào thì nó bỗng trở nên nặng bất thường.

“Đây là?”

“Giấy tờ chứng minh thân phận cho anh thôi, cứ giữ đi. Hoặc muốn quăng đi đâu cũng được, dù sao nó cũng được làm giả mà.”

Lauriel nói với giọng bình thản, nàng dò xét tấm bản đồ trên tay và trầm ngâm.

“Hmm… Hiện tại tuy anh chỉ là Level 1 [Tứ tinh] nhưng thực lực bản thân đã từng ở cảnh giới Lý nhân cũng giúp cơ thể anh vượt trội khá lớn, có lẽ ngoại trừ Level 2 trở lên thì ngay cả chênh lệch cấp tinh cũng không vấn đề với anh.”

“Cái này nói thì hơi muộn nhưng, có bao nhiêu cấp tinh cho mỗi Level vậy?”

Hirio tiến đến và ngó bản đồ chung với Lauriel, nhưng anh nhanh chóng rút đầu lại vì nhìn chẳng hiểu gì cả.

“Thập tinh là cao nhất, đó là cho đến trước Level 5. Còn về sau thì khi nào anh lên đến thì lại nói. Dù sao đã có căn cơ như tôi thì chưa đến trăm năm anh sẽ đạt được Level 8 mà thôi.”

“Đã hiểu.”

Hirio gật đầu nói, cậu đi theo Lauriel và nàng đưa cho cậu một túi vải nặng trĩu.

“Anh cần v·ũ k·hí và vài vật phẩm giúp chuyển hoá điểm kinh nghiệm( exp ) nên bây giờ chúng ta sẽ đến phiên chợ.” - Lauriel.

“Chuyển hoá điểm kinh nghiệm? Đó là cách gọi việc hấp thu năng lượng tự nhiên sao?”

Hirio thắc mắc.

“Ừm, tại Eilrine này thì năng lượng tự nhiên cực kỳ dày đặc, điều này anh cũng đã biết rồi. Nhưng do bất kỳ ai sinh ra tại đây cũng đã sở hữu nguồn năng lượng riêng của bản thân nên họ không có khả năng sử dụng năng lượng tự nhiên cho mục đích cá nhân được.”

Lauriel vừa đi vừa giải thích.

“Các ma thú cũng vậy, tuy nhiên bất cứ sinh vật nào có khả năng sản sinh năng lượng đều sẽ tuồng chúng ra một khi c·hết đi. Đó được gọi là điểm kinh nghiệm - thứ giúp những sinh vật khác tăng cường Level bằng việc hấp thu.”

“Vậy, nó cũng chỉ là một dạng năng lượng?”

Hirio xoa cằm hỏi.

“Có thể nghĩ theo hướng đó, chính xác mà nói thì năng lượng này được sinh ra từ sinh vật sống nên nó mang theo khả năng tăng cường phát triển cho bất cứ ai có thể hấp thu. Mặc dù không phải ai cũng có thể hoàn toàn hưởng thụ tất cả.” - Lauriel.

“Là do thiên phú sao?” - Hirio.

“Hiểu nhanh đấy, tuỳ thuộc vào bản thân người đó sở hữu thuộc tính nguyên tố nào và thiên phú bản thân.”

Lauriel dừng lại và chỉ thẳng vào ngực Hirio.

“Là cái dòng [Mật độ Mana] của anh đấy, chỉ số càng cao thì khả năng hấp thu exp càng trọn vẹn.”

“Nghĩa là tôi chỉ cần đưa đủ exp cho các cấp tinh thì Level sẽ lên đúng chứ?” - Hirio.

“Nó chỉ đúng khi anh được phù hộ cho khí vận khủng bố thôi, làm gì có chuyện đột phá Level đơn giản như thế được.” - Lauriel.

“Ý nàng là?”

Hirio xoa cằm nói, cậu mang theo vẻ suy tư nghiêm túc bên trong mắt và dường như không kiểm soát được bản thân vừa nói gì đó rất lạ.

Nhưng Lauriel thì đơ hẳn ra, nàng đứng hình nhìn Hirio đang suy tư và gò má nổi lên chút ửng đỏ.