Chương 136: Lần đầu gặp mặt
Cổng dịch chuyển lóe sáng và thân ảnh Hirio cùng Lauriel lần nữa xuất hiện, nàng phẩy nhẹ tay và trước mắt xuất hiện một cánh cổng lớn. Hirio im lặng bước theo.
Cả hai di chuyển một cách nhanh chóng xuyên qua hàng loạt các cổng dịch chuyển khác nhau và dừng lại ở một khu vực trông như thành phố cực kỳ xa hoa. Có thể nói đây là nơi sang trọng nhất mà Hirio từng được tiếp cận.
Các tòa nhà cao v·út mọc đầy xung quanh, hàng loạt các công trình kiến trúc khổng lồ nằm chen chúc nhau. Đường xá được lát đá sáng bóng và các cây cảnh xung quanh đều xanh tươi tuyệt đẹp. Dân cư cũng di chuyển rất nhiều nhưng theo quan sát của Hirio thì đa số họ đều có thực lực không quá cao, thậm chí gần như đa số những người mà bọn họ chạm mặt trong lúc di chuyển đều cao nhất chỉ là Level 2 mà thôi.
Tuy rằng điều này không quá kỳ lạ nhưng do Hirio cứ trơ mặt ra nên Lauriel cũng đã giải thích rằng những cư dân tại Eilrine đa số đều không tập trung tăng cường Level, hoặc ít nhất là bọn họ không thể mạo hiểm dấn thân vào con đường tăng cường sức mạnh của mình.
Đa số đều có thiên phú tầm trung hoặc kém, và giữa việc bán mạng tăng cường thực lực thì họ lựa chọn sống đến hết đời một cách an bình hơn. Và do bán nhân có tuổi thọ khá cao sẵn thì dù Level bản thân mãi mãi dừng ở Level 1 thì họ vẫn đủ sức sống tiệm cận ngàn năm. Nhiêu đó cũng đủ để cảm nhận cuộc sống muôn màu rồi.
Vấn đề văn hoá và các thông tin cần thiết về nơi đây thì Lauriel đã hứa rằng sẽ cho Hirio cơ hội tiếp cận sau khi mọi chuyện đều ổn thoả.
Lauriel có hẹn trước với Hanna về việc nàng nhờ vả nhưng dường như Phục Hy cũng đang có mặt ở đó nên cả hai đã giao kèo với nhau, nếu Phục Hy có thể chữa trị cho Hirio luôn thì cũng không cần phiền đến em trai Hanna nữa. Dù sao thì Thủy Hoa Tiên Tử cũng cực kỳ nổi tiếng với các Ma thuật trị liệu của mình mà.
Sau khoảng vài giờ di chuyển liên tục, Lauriel và Hirio dừng lại trước một khu nhà khá vắng vẻ. Trên đoạn đường tới đây cũng có rất ít cư dân và không quá nhiều các phương tiện đi lại, lúc trước Hirio đã thấy một loạt các loại xe cộ di chuyển và có hỏi Lauriel thì nàng cho cậu biết rằng chúng là ô tô và tuy rằng Eilrine là thế giới phát triển mạnh mẽ về Ma thuật nhưng vẫn tăng trưởng rất mạnh về công nghệ và có thể nói họ phát triển các phương diện này rất tốt.
Căn nhà trước mặt nhìn cũng khá đẹp, nhưng nó chỉ có một tầng lầu và trông bề ngoài thì lại có phần đơn giản hơn hẳn so với những nơi Hirio từng đi qua. Cậu xoa cằm và thấy Lauriel bước về trước đồng thời cất tiếng.
“Hanna!”
“Hannnnnnnaaa!”
Tiếng gọi văng vẳng của Lauriel trước hiên nhà của Phục Hy nhằm đánh thức vị Tiên Tử cơ bắp kia tỉnh lại, đơn giản là một buổi sáng chim hót quạ kêu như mọi ngày
“Vào đi!”
Tiếng đáp lại của Hanna giúp Lauriel yên tâm mà đi vào, cô không quên cầm tay anh bạn to lớn theo sau...
“Sao vậy?”
Lauriel nghiêng đầu hỏi, nàng dùng ngón tay cái vuốt vuốt nhẹ trên bàn tay thô ráp của Hirio.
“Các kiến trúc này… tôi vẫn chưa quen thuộc cho lắm.”
Hirio có cảm giác áp lực, không hẳn là do cậu đang lo lắng, mà là cảm giác áp lực nguy hiểm từ thứ gì đó khá quen thuộc. Một cảm giác gần đây mới dần dần xuất hiện.
“Vẫn chưa quen? Anh đùa đấy à?”
Lauriel bước chân và kéo theo Hirio, cậu bị kéo đi với một lực đủ mạnh để khiến toàn cơ thể như đang bị hút vào hố đen vậy.
Nhưng giữa chừng thì Lauriel ngừng lại và khiến Hirio đụng ngực mình vào mái tóc xám tro của nàng.
“Hãy nín thở và thu liễm khí tức năng lượng bản thân đến mức tối thiểu, nếu anh không muốn bị một cơn co thắt dữ dội ở trong lồng ngực.”
“Hả?”
Nói đoạn, Lauriel kéo Hirio bước qua cổng nhà Hanna với không chút khó khăn. Nhưng bản thân Hirio có cảm giác mình vừa bước qua một màn nước mỏng, và cơ thể cậu giống như vừa có thứ gì đó chảy xuyên qua toàn bộ các tế bào vậy.
“Gì đây?”
“Một cơ chế phòng vệ thụ động của em trai Hanna, nếu có bất kỳ ai xâm nhập b·ất h·ợp p·háp thì cơ thể hắn sẽ bị chuyển đổi dạng năng lượng bên trong bởi màn nước kia. Và bùm!!!”
Lauriel bung năm ngón tay trắng nõn trước mặt Hirio và phồng má mình lên, nàng biểu diễn một gương mặt cực kì dễ thương khiến Hirio vô thức mỉm cười dịu dàng.
“Đừng có làm mấy chuyện kì lạ đó nha.”
Lauriel nói to, và không có hồi âm từ bên trong.
Cả hai bước vào, một khung cảnh tươi đẹp hiện lên trước mắt, vô số trang trí và nội thất khá xinh xẻo, có cả hồ bơi ở giữa nhà, và quầy rượu đối diện, mọi thứ gần như quá xa lạ với Hirio. Cậu dự định dùng thần thức quét một vòng nhưng lại bỏ suy nghĩ đó, nếu lại vô tình dính vào cái bẫy phòng vệ nào nữa thì phiền phức cho Lauriel lắm.
Bên cạnh cậu, Lauriel bước đi rất tự tin và bỗng chốc dừng lại thêm một nhịp nữa.
“Giờ cần làm gì?”
Hirio nói, cậu bắt đầu có chút nể phục người em trai của vị tiên tử kia khi bố trí căn nhà mình một cách cẩn thận đến thế này, hoàn toàn đủ sức làm khó những kẻ thiếu thông tin như cậu.
Lauriel nhìn thẳng vào Hanna đang ở dưới hồ bơi và đang kỳ lưng cho Phục Hy.
Ngay giữa trung tâm gian phòng khách là một bồn tắm lớn, với hai người con gái đang ngồi tại đó.
Mái tóc trắng dài được cột kiểu đuôi ngựa trông rất cá tính và bộ trang phục chiến đấu ôm sát người, dáng người mảnh khảnh nhưng lại có khá nhiều cơ bắp săn chắc. Gương mặt ôn nhu với nhan sắc hoàn toàn xứng danh “tiên tử”.
Và người còn lại là một gương mặt khá quen với Hirio, nàng sở hữu mái tóc dài bồng bềnh màu xanh dương nhạt và đôi mắt trong trẻo, các nét cạnh gương mặt xinh xắn cùng cơ thể trắng không tì vết. Nhưng phần đuôi cá đang ngoe nguẩy cùng đôi tai trông như vây cá khiến Hirio có chút cảm giác thần thoại.
Phục Hy với vẻ mặt có phần hơi đau đớn, mỗi khi bàn tay của Hanna chà tới vị trí có những lớp vảy bị bong tróc, cô nàng bỗng rên nhẹ đôi chút
"Ư...ưm chị ơi... Em đau!"
"Lớp vảy c·hết này khá phiền đấy, em ráng chịu đựng nhé!"
"Khoan.. Á a!"
Lauriel di chuyển nhanh về phía hai người, vô tình khiến Hirio có tầm nhìn đầy đủ cảnh tượng trước mắt.
Trước đó chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng sau khi tiếp cận đủ gần thì cậu mới có thể chiêm ngưỡng một cách hoàn chỉnh và cực kỳ rõ ràng.
Lớp vảy lấp lánh, chiếc đuôi ve vẩy đang nằm dưới lớp đùi của Hanna, bờ lưng lộ rõ làn da đẹp đẽ của cô nàng cùng vài lớp vảy bị lão hóa, làn tóc của cô nàng óng ánh và bồng bềnh theo dòng nước và đôi tai hình mang cá đa ngoe nguẩy, đôi mắt nàng nhắm lại và đôi môi mím chặt do đau đớn bởi sự bong tróc lớp vảy.
“Lột vảy?”
Cậu lẩm nhẩm trong miệng, nhưng gần như đôi mắt ngay lập tức tối sầm lại, tầm nhìn bị mất đột ngột khiến Hirio có chút giật mình. Hai tay lập tức thủ thế, và trong khoảnh khắc ngắn đến khó tin, Hirio bị đẩy bay khỏi phòng khách và đập mạnh lưng vào vách tường gần cửa chính.
Oành!!!
“Lauriel?”
Cậu nhận ra người vừa t·ấn c·ông mình, Lauriel tung một đòn đá cực mạnh vào bụng sau khi làm Hirio tạm thời mất tầm nhìn bằng một phép hệ Ám đơn giản.
“Còn muốn nhìn?”
“À không không, tôi xin lỗi.”
Hirio nhận ra lý do và rất nhanh cúi đầu, ngồi im ngoan ngoãn tại chỗ.
Hanna bĩu môi đi ra khỏi hồ bơi, cô dẫn theo Phục Hy quấn một chiếc chăn lớn xung quanh, có lẽ cô nàng vẫn còn e ngại những người lạ sau vài sự cố. Đôi chân thon dài của Phục Hy cũng đã xuất hiện thay thế chiếc đuôi cá to lớn khi nãy.
"Em tự về phòng được chứ?"
"Em muốn ở đây... Một tí... "
Chất giọng có chút run nhưng vẫn tràn đầy sự cứng rắn, rõ ràng Phục Hy đang cố nhịn đau để có thể tiếp tục đứng tại đây.
"Không cần phải cố quá đâu..."
Hanna cầm lấy tay của Phục Hy, cô cảm nhận được Phục Hy đang run.
Bản thân cô có cảm giác rất khó chịu, nhưng Hanna lại không thể hiện lên biểu cảm gương mặt mình mà chỉ nhẹ nhàng nói lời an ủi có vẻ chẳng mang lại quá nhiều hiệu quả kia mà thôi.
Cô thở dài nhìn qua Lauriel, nàng cũng đã nắm được phần nào tình hình hiện tại.
“Em ấy vẫn chưa ổn định à?”
“Chắc vậy... Kiểu này không thể nhờ con bé trị thương được rồi, haizz…"
Hanna thở dài, cô lắc đầu qua khỏi Lauriel và nhìn vào Hirio đang ngồi ngoan ngoãn phía gần cửa. Mỉm cười.
“Chào! Nhóc là nhân loại à?”
Cô bỏ qua Lauriel và như thể dịch chuyển bản thân đến trước mặt Hirio, cậu không thể theo kịp chuyển động kia chỉ bằng mắt thường nên gương mặt có chút căng thẳng.
Cảm giác e ngại dần dần xuất hiện và Hirio cho rằng bản thân cần phải luôn sẵn sàng nếu nơi đây xảy ra mâu thuẫn, cậu không thể phản xạ với tốc độ di chuyển như vừa rồi của Hanna.
“V-Vâng, hân hạnh.”
Hanna quay qua nhìn Lauriel một cách khinh bỉ. Cô vung tay và Lauriel hoá thành một làn khói trắng xóa, ngay sau đó là chất giọng có chút khó chịu của nàng vang lên phía sau Hirio.
“Tôi biết thừa bà rồi, đừng có suốt ngày canh me-... Á!”
Chát!
Lauriel rên nhẹ và xoay người nhìn lại, Hanna đứng phía sau nàng đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
“Bồ… mông lại to căng hơn nữa rồi?”
Hanna mỉm cười có chút dâm dê, cô liếc mắt nhìn Hirio một cách đầy ẩn ý và bước đến đỡ lấy Phục Hy, dìu nàng chậm rãi hướng về phòng.
Cô nàng Phục Hy dường như không ngạc nhiên trước loạt hành động vừa rồi của Hanna, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Hirio bằng ánh mắt có phần hối lỗi và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Sợ bị Hanna này bóp mông bóp ngực đến nỗi phải nhờ bạn trai đến bảo kê à?”
“Xem lại bản thân đi rồi hẵng nói người ta.”
Hanakii bước ra từ gian bếp, cậu cầm ra một khay trà đặt trên bàn của Hanna. Đồng thời cũng véo má bà chị của mình. Khuôn miệng méo mỏ của Hanna khiến khuôn mặt cô, có chút buồn cười nhưng vẫn không có chút ý tứ hối cãi nào cả.
“Riết rồi ai cũng cẩn thận cái tính biến thái của chị đấy Hanna à!”
“Hề hề... Chào buổi sáng! Han cưng!”
Hanna mỉm cười vui vẻ, cô lắc nhẹ đầu và tránh thoát khỏi tay Hanakii. Khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sống cùng năng lượng nhiều đến khó tin.
Lauriel cũng gật đầu chào hỏi Hanakii, nhưng người bên cạnh nàng thì lại có biểu cảm rất kỳ dị.
Siết chặt nắm tay, Hirio vô thức đưa một bàn tay lên che cổ mình và cảm giác sống lưng có chút lạnh khiến cậu càng thêm chắc chắn về những gì mình đang cảm nhận ở đây vào lúc này.
Chính xác là cảm giác lúc đó!
Thời điểm Hirio đụng độ cô gái bí ẩn kia, cậu gần như đã tiệm cận c·ái c·hết bởi thứ v·ũ k·hí kỳ lạ có thể xuyên thủng lớp phòng thủ vững chắc của cả Lý nhân cảnh như cậu.
Và cảm giác này chỉ xuất hiện từ khi cô gái có tên Hanakii này xuất hiện.
“Khoan đã.”
Hirio dùng mắt đánh giá một lượt, ngoại hình của Hanakii có rất nhiều điểm tương đồng với Hanna. Nhưng lại thấp hơn và trông có vẻ gầy yếu hơn hẳn, cơ thể mảnh khảnh khiến Hirio có chút nhầm lẫn về giới tính của cậu.
Người này là một chàng trai, dựa theo ngoại hình thì có vẻ là em trai Hanna.
Cũng may mắn khi bản thân cậu có khả năng nhận biết đặc điểm cơ thể giữa nam và nữ, và hơn hết là cách di chuyển của Hanakii có phần “nam tính” hơn hẳn những cô gái khác nơi đây, có lẽ là trừ Hanna ra.
“Có lẽ, tôi nên chờ ở một nơi thích hợp hơn?”
“Lý do?”
Lauriel cau mày hỏi, biểu cảm nàng có chút lạnh lùng khiến Hirio vô thức nhảy lệch một nhịp tim.
“À thì, nơi đây hoàn toàn là các chị em phụ nữ với nhau, tôi có phải là hơi lạc nhịp hay không. Nó hơi bất tiện.”
Cậu nói với biểu cảm ngại ngùng, nhưng bản thân Hirio thì lại chẳng thực sự có cảm giác này. Bản thân chỉ đang giả vờ và chờ đợi phản ứng từ Hanakii, cậu có thể phần nào xác định sự liên quan giữa cảm giác anh ta mang lại và cảm giác đối mặt với cô gái bí ẩn kia.
Lauriel và Hanna bỗng chốc im bặt, Phục Hy thì bật cười rất dịu dàng và gương mặt nàng có chút đỏ. Có lẽ do bật cười quá bất ngờ khiến nàng b·ị đ·au.
“Con mắt nào của ngươi…”
Hanakii vuốt đuôi tóc và buộc lên. Hai chân tiến lại hướng Hirio và cau có một cách khá nghiêm túc, biểu cảm dường như nói lên rằng anh đang khá khó chịu.
“...Thấy ta là con gái hả?”
Là hắn! Không thể sai được!
Hirio vô thức lùi lại một nhịp và Hỗn Độn Chân Tâm dường như đang mất kiểm soát, đây chính xác là thứ đã khiến cho cả cậu và thứ đang tồn tại bên trong cơ thể to lớn kia phải dè chừng.
“Bọn họ là chị em nên có gần giống nhau là chuyện bình thường thôi.”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
Hirio cau mày, họ như thế này mà dùng từ “gần giống” dường như không hợp lý lắm trong trường hợp này thì phải.
Bởi lẽ Hanakii và Hanna có gương mặt gần như được đúc từ một khuôn, duy chỉ khác đôi mắt khi người chị sở hữu màu mắt hồng ngọc trong veo thì người em trai Hanakii lại có đôi mắt màu tím có phần đục hẳn đi trông thấy.
Mái tóc cùng giống nhau từ màu bạch kim sáng cho đến độ dài ngang vai, nhưng Hanna lại đang buộc tóc đuôi ngựa nên phần nào đó có thể tạm xem là khác biệt.
Ánh mắt dời xuống phía phần thân cả hai, Hanna cao hơn một chút và cơ thể cũng săn chắc cơ bắp hơn một cách rõ rệt. Trong khi bên cạnh thì Hanakii trông như thể chàng thư sinh chỉ suốt ngày vùi đầu vào sách vở, mảnh khảnh và thon gọn.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.”
“Mạo phạm?”
Hanakii nhíu mày, anh xoay người bước đến vuốt nhẹ mái tóc Phục Hy và mỉm cười.
“Trông chị có vẻ ổn, hãy nghỉ ngơi thật kỹ nhé.”
Phục Hy dụi dụi nhẹ má mình vào tay anh và mỉm cười rời đi, Hanna đưa nàng một cách rất cẩn thận về phía lầu trên.
Ngay sau đó Hanakii bước đến và ngồi phịch xuống ghế sô pha, anh rót nhanh hai cốc trà cho Hirio và Lauriel, sau đó chậm rãi nói.
“Thế… Chị định nhờ Phục Hy chữa trị cho hắn à?”
“Ừm.”
Lauriel tỏ ra rất bình thường trước câu hỏi kia của Hanakii, kể cả việc anh ta biết rõ mục đích đến đây của cả hai là gì mà chẳng cần ai nói bất cứ điều gì cả.
“Sao lại có thêm một tên nhân loại ở đây? Từ khi nào Tiên Tử Đoàn phải lo việc của những kẻ di dân b·ất h·ợp p·háp này?”
Hanakii bắt chéo một chân và anh còn chẳng hề hướng ánh mắt về phía Hirio một chút nào cả, như thể cậu chỉ là một luồng không khí khó chịu mà thôi.
“Là Lauriel đã nhờ chị, và cả Phục Hy giúp chữa trị cho cậu ta.”
Hanna đột ngột cất tiếng ngay phía sau Hanakii nhưng ngoại trừ Hirio thì chẳng có ai giật mình ngạc nhiên cả, cậu là người duy nhất không thể nhận ra sự hiện diện của cô.
“Đây đâu còn là chữa trị, là tái tạo hoàn toàn rồi còn gì?”
Hanakii nói, anh hất cằm vào nơi thiếu mất cánh tay của Hirio và biểu cảm dửng dưng như chuyện thường ngày.
“Tại sao lại muốn giúp hắn? Là thương hại hay tội nghiệp?”
Anh tiếp lời bản thân, giọng nói vẫn hoàn toàn rất bình thường không có chút tức giận nào.
“Nè, người ta đâu có nhờ em đâu mà phải cọc? Cẩn thận thái độ đó em trai ạ!”
“Chắc gì nhờ em đã đồng ý đâu mà phải khó chịu với em hả? Với lại chả việc gì em phải giúp một kẻ người dưng khác họ được?”
Đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, Hanakii đứng dậy và quay lưng với dự định bỏ đi.
Hanna cau mày, cắn môi và Lauriel cảm giác không khí dường như đang có chút căng thẳng nên nàng cũng đứng phắt dậy và mỉm cười với Hanna.
“Vậy khi Phục Hy khoẻ lại bọn tôi sẽ đến lần nữa, hiện tại đã quấy rầy quá rồi.”
Nhưng hai chị em kia dường như bỏ qua nàng, Hanna bước theo Hanakii và dự định đấm mạnh vào đầu anh. Bằng cách nào đó, Hanakii tránh thoát nhanh đến mức cả Hirio và Lauriel đều ngạc nhiên và chỉ để lại một câu nói tràn đầy sự khó chịu.
“Xin lỗi, mặc dù thằng này chẳng nghĩ mình sai gì.”
Rầm!
“Cái thằng này, nhớ nghề à.”
Hanna nghiến răng và chống nạnh, cô thở dài một hơi và ra hiệu cho cả hai theo mình tiến lên lầu nơi Phục Hy vẫn đang nghỉ ngơi.
“Sao rồi Hy ni?”
Gõ nhẹ vào cửa gỗ, Hanna nói với chất giọng nhẹ nhàng.
Cạch!
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Phục Hy nằm ngoan ngoãn dưới lớp chăn dày, nàng có gương mặt đỏ bừng và ánh mắt tuy vẫn còn rất mỏi mệt nhưng đã đỡ hơn lúc này rất nhiều.