Chương 137: Thủy Hoa Tiên Tử
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Phục Hy nằm ngoan ngoãn dưới lớp chăn dày, nàng có gương mặt đỏ bừng và ánh mắt tuy vẫn còn rất mỏi mệt nhưng đã đỡ hơn lúc này rất nhiều.
[Có chuyện gì vậy?]
Nàng dùng tay ra ký hiệu hỏi Hanna, đáp lại nàng chỉ là cái lắc đầu từ Hanna.
Bản thân Phục Hy không phải là người kiệm lời hay ngại nói chuyện, chỉ là nàng khá ngại người lạ khác chủng tộc như Hirio nên mới dùng ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện.
[Đưa cậu ấy đến gần để em xem.]
Lauriel huýt vai Hirio và cậu chậm rãi tiếp cận Phục Hy, ngồi xuống lột áo cho nàng xem vết sẹo nơi cánh tay đã không còn lại gì.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục xuất hiện và thẩm thấu vào nơi vết sẹo đó, Hirio nhắm nhẹ mắt cảm nhận và cơ thể cậu dừng như đang có hành động bài xích luồng năng lượng ngoại nhập này.
Điều đó khiến Phục Hy khẽ cau mày, nàng dùng gương mặt xinh xắn nhìn thẳng vào Hirio một cách nghiêm túc và đôi môi mở nhẹ.
“Hirio bị ma thú cao cấp t·ấn c·ông, nó kèm theo một chút ít độc nên không thể tự phục hồi bằng năng lượng tự nhiên được. Đồng thời thì Hirio cũng đã dùng một bí kỹ hay kĩ năng nào đó để tạo ra cánh tay mới tạm thời, đúng chứ?”
Hirio chỉ đơn giản gật đầu, đó hoàn toàn là những chuyện đã diễn ra.
“Nếu mình thử trị liệu thì Hirio sẽ rất đau đớn bởi ma thuật trị liệu không thể tái tạo bộ phận cơ thể, trong trường hợp này nó sẽ khiến v·ết t·hương rách thêm và nghiêm trọng hơn. Cần phải sử dụng [Phục hồi toàn phần] hoặc sử dụng giả kim thuật mới có thể tái tạo cánh tay cho Hirio.”
Nàng nói với chất giọng yếu ớt, nhưng nó đầy vững chắc và khiến cả ba người đều rất tin tưởng.
Nhưng nó lại quay về đúng những gì Hanakii đã nói trước đó.
Khoan đã!
“Hanakii cũng đã nói là cần tái tạo hoàn toàn…”
“Thì nó đúng là như vậy mà.”
Người vừa được Lauriel nhắc đến bỗng chốc lên tiếng, Hanakii bước nhanh về phía Hirio và khom người xem xét vết sẹo trên vai cậu.
Bên cạnh, Hanna chỉ im lặng mỉm cười với em trai mình.
“Hanna, chị lại đây.”
“Gì đấy- oái!”
Cốp!
Đầu Hanna bị Hanakii cốc một phát mạnh tay, anh đứng dậy lắc đầu.
“Đã bảo rằng không thể chữa trị bằng ma thuật được rồi, sao chị lì quá vậy?”
Phục Hy lắc đầu, nàng nhìn vào bờ vai đã bắt đầu rỉ máu của Hirio và thều thào nhẹ nhàng.
“Vì chị là bác sĩ mà.”
“Một bác sĩ đang có tình trạng rất tệ, vừa thay vảy xong đã muốn thay nghề luôn à? Chị còn muốn bản thân đủ khả năng chữa trị cho ai nữa hay không?”
Xoẹt!
Anh vung tay lấy chăn che hoàn toàn gương mặt Phục Hy, rất nhanh sau đó ra hiệu cho cả ba người kia bước theo mình về phía gian phòng bên cạnh.
Nơi đó có bố trí rất giống một căn phòng bỏ trống với chỉ một cái giường và hoàn toàn trống trải.
Hanakii rút một tấm vải lớn và phủ lên căn phòng, sau đó quay đầu nói với Hanna.
“Chị không biết điểm dừng khi đưa ra lời giúp đỡ hay sao?”
“Xì! Nếu ngay từ đầu em chị giúp thì Hy ni đâu có cần phải cố thử như vậy? Hơn nữa là con bé muốn làm thế cơ mà?”
Hanakii nhăn mặt, anh lấy một tay che trán và biểu cảm như thể đang rất khó chịu.
“Lạy Đức Mẹ Maria… Hãy ban cho con một cuộc sống mới với một người chị gái có thể sử dụng bộ não được ngài ban cho.”
“Gì đó?”
Hanna khoanh tay hất cằm, điệu bộ hoàn toàn chẳng quan tâm đến những gì Hanakii đang nói.
“Suốt ngày chỉ biết đi dê gá-”
Ầm!!!
Hanakii bị t·ấn c·ông bởi Hanna và gương mặt anh méo mó bởi hai bàn tay cô, Hanna điên cuồng nhào nặn gương mặt của Hanakii và nụ cười cô tối đen như mực.
“Nói gì đó em trai, muốn c·hết à?”
“Ọc… Ọc… Ọc…”
Xét về sức mạnh thể chất thì Hanakii chẳng thể nào bù lại Hanna, vì thế anh chỉ như n·ạn n·hân cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cho đến khi Lauriel bước đến và rất nhẹ nhàng gỡ Hanna ra khỏi người Hanakii, anh mới có thể thở trở lại.
Hanakii dùng tay bẻ cổ và lắc đầu để giãn gân, mặc dù Hanna gần như vừa làm điều đó giúp anh rồi.
“Riết có ngày c·hết thật với bả!”
Nói đoạn, Hanakii bước đến chỗ Hirio và lần nữa nhìn thật kỹ vào v·ết t·hương kia.
“Có thể chịu đau đến đâu?”
“Thể xác thì không vấn đề.”
Hirio vừa nói vừa nhìn thẳng vào Lauriel, nàng thể hiện biểu cảm khó hiểu đáp trả cậu.
Xoạt!
Một mảnh thịt rớt nhanh xuống nền và máu nơi vai Hirio bắt đầu chảy mạnh, cậu không vận năng lượng bản thân để làm lành v·ết t·hương mà cứ để yên như vậy.
Hanakii gật đầu hài lòng và con dao trên tay anh sáng lên một màu bạc đẹp đẽ.
“Cậu ta lấy con dao đó ra từ khi nào vậy?”
Hirio tự hỏi trong đầu mình, nhưng rất nhanh miệng cậu có một thứ gì đó to lớn nhét vào, mùi tanh hôi cùng thối rữa khiến bản thân Hirio thật sự cảm giác như muốn nôn ra.
“Nuốt nhanh, cứ nhai nếu muốn.”
Hanakii phủi phủi tay và trên tay anh xuất hiện thêm một khối chất lỏng trông như thể slime.
“Ực!”
Cơ thể Hirio như thể bị quá tải năng lượng, cơn đau ngay vai khiến cậu ngã khuỵu xuống và đôi mắt chẳng thể mở ra nổi, từng tế bào run lên từng cơ khiến toàn bộ thân thể nặng nề và đau đớn như thể bị t·ra t·ấn bởi thứ ma thuật đen tối nhất.
“Đau.”
Hirio rên rỉ nói không thành lời, cậu cảm nhận bản thân như thể bị xé toạc ra từ bên trong, cảm giác hoàn toàn khác khi Hỗn Độn Chân Tâm tôi luyện thân xác cậu. Và nó hoàn toàn khiến người đã trải qua địa ngục đau đớn như Hirio phải run rẩy.
“Ui tà, cậu nhóc này được đấy. Hoàn toàn chịu được đau đớn với nguồn áp lực năng lượng khủng kh·iếp thế kia.”
Hanna xoa cằm có vẻ hài lòng, còn lại Lauriel thì vẫn có biểu cảm rất thản nhiên, nhưng hai tay nắm chặt trước bụng dường như biểu lộ nàng cũng chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.
Phịch!!!
Hirio nằm gục xuống sàn và cơ thể to lớn tạo ra âm thanh khó nghe, Lauriel nhanh chân bước đến và kiểm tra tình hình một lần nữa.
“Chưa có dấu hiệu của việc tái tạo, nhưng năng lượng bên trong anh ta đang ở mức rất đáng ngại. Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Sẽ không, đây là chuyện cần thiết.”
Hanakii dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ và bắt đầu nhìn vào đồng hồ trên tay, anh gật gù đồng thời thở dài một hơi đầy nhẹ nhàng.
“Được rồi đấy.”
Xèo!
Một làn khói trắng xóa bay ra, Hanna với một cái phủi tay đơn giản thì mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu và cơ thể to lớn của Hirio lần nữa hiện diện.
Cạch!
Chống tay để ngồi dậy, Hirio cảm giác đầu mình đau khó tả và mọi thứ mờ ảo đến chẳng thể thấy gì. Hai tay vuốt mặt và cậu có cảm giác đỡ hơn rất nhiều.
“Cảm giác này?”
Đôi mắt lấy lại tầm nhìn và Hirio nhìn thấy hai cánh tay trần trụi trước mặt mình, cơ bắp vẫn đầy đủ và toàn bộ các giác quan không hề thiếu đi chút nào.
“Tay của mình, đã hồi phục hoàn toàn?”
“Chúc mừng nhé!”
Lauriel bước đến và đưa tay xoa đầu cậu, cảm giác dịu dàng từ đôi bàn tay nhỏ nhắn kia khiến khóe mắt Hirio rưng rưng.
“Ừm… tôi đã trở thành một con người hoàn chỉnh rồi.”
Hanna nhìn chằm chằm vào Hanakii, cô có chút ngạc nhiên khi anh biết cần chính xác làm thế nào để chữa trị cánh tay đã bị mất từ lâu cho một nhân loại. Nếu là chủng loài Elf hay Fairyn và thậm chí là Eilrine thì ma thuật đen có thể giải quyết rất dễ dàng, còn về nhân loại thì việc mất đi bộ phận cơ thể bắt buộc phải đến sau khi người đó đã tu luyện đến đẳng cấp nhất định. Những mất mát trước khi tu tiên là không thể bù đắp bằng cách thông thường.
“Hanakii, cảm ơn anh. Bằng tất cả sự chân thành của mình, tôi cảm ơn anh.”
“Cảm ơn bà chị đằng kia kìa, và Phục Hy nữa. Ta chẳng hề làm gì cả.”
Hất cằm về phía Hanna, Hanakii chỉ đơn giản lấy từ bên trong áo ra một tờ giấy trắng và bắt đầu ghi thứ gì đó lên trên.
Bên cạnh, Hanna cười khẩy và trong lòng có cảm giác rất hoài niệm. Người em trai này của cô tuy rằng rất hay nói chuyện gây khó chịu cho người khác, nhưng chắc chắn là một người sẵn sàng giang tay giúp đỡ những người thân quen. Hoặc sẽ không đứng im nhìn mọi người xung quanh mình chịu đau khổ, từ khi Hanakii liếc nhìn Lauriel lần cuối trước khi bỏ đi đã nói lên hành động cứu chữa của anh chắc chắn sẽ được thực hiện.
Thật đúng là một đứa trẻ dối lòng.
“Đây, tiền thuốc của ngươi.”
“À vâng.”
Hirio rất nhanh nhận lấy tờ giấy từ Hanakii bằng cả hai tay, cậu cầm về nhưng lại không thể nhận diện mặt chữ và có chút bối rối.
Rất nhanh Lauriel cúi gần vào nhìn một lượt và gật đầu với Hanakii.
“Được thôi.”
“Tờ giấy đó ghi gì vậy Lauri?”
Hanna đương nhiên không chịu đứng im ngắm nhìn, cô phóng đến và giật mình bởi con số Hanakii đã ghi trên giấy.
“Năm triệu đồng vàng? Em định ăn c·ướp à?”
“Nó hoàn toàn là cái giá xứng đáng và hợp lý, chị không thấy chị Lauriel hoàn toàn không phản đối sao?”
Lauriel hẩy vai khi Hanna nhìn về phía mình.
“Bồ bị điên theo cái thằng này rồi à? Năm triệu đồng vàng là tiền lương của Tiên Tử thuộc Tiên Tử Đoàn trong gần mười năm đấy?”
“Chỉ lương của bà thôi.”
“Hả?”
Hanna căng cứng họng và có chút khó hiểu, nhưng Lauriel lại không có động thái sẽ giải thích nên cô cũng chỉ đành im lặng.
“Anh ta vừa cho một cái giá trên trời sao? Vậy thì tôi…”
“Im lặng.”
Hirio giật mình và ngay lập tức im bặt trước câu nói đơn giản của Lauriel, cậu cảm giác sống lưng lạnh ngắt và nuốt ực một ngụm nước bọt.
“Chỉ riêng chi phí xử lý v·ết t·hương để không tạo ra vết cắt quá lớn hay quá nhỏ, sẽ khiến cho các tế bào máu cùng lượng năng lượng trong cơ thể không cân bằng gây ra trạng thái bạo phát mana. Đó là quá trình quan trọng nhất, chi phí để một bác sĩ lành nghề giải quyết cũng tiện cận hàng triệu đồng vàng rồi.”
Hanakii ngồi xuống chiếc giường và nói.
“Tiếp theo là phí cho thứ mà em đã dùng cho cậu ta ăn để tái tạo hoàn toàn cánh tay, một miếng thịt nặng khoảng nửa ký của loài Linh thú cao cấp Thái Tuế. Có lẽ hai chị cũng biết loài Linh thú này rồi.”
“Ừm, từng nghe qua.”
Lauriel gật đầu.
“Và nó có giá tiếp cận năm triệu đồng vàng, em chỉ lấy tiền vốn của nguyên liệu mà thôi. Còn chẳng tính tiền công nữa mà?”
Hanakii bĩu môi và nhìn vào Hanna.
“Thịt Thái Tuế tuy có khả năng tăng cường tuổi thọ và chữa trị các triệu chứng ăn mòn và lão hoá cơ thể, nhưng nó có nguồn năng lượng ám và nhiễm Lôi độc rất nặng. Mua là một chuyện và làm thế nào để xử lý nó để phù hợp cho công việc cần thiết cũng rất đau đầu.”
“Rồi rồi…”
Hanna bước đến chỗ Lauriel và chống nạnh, cô mạnh miệng.
“Để tui trả cho bồ, cứ dẫn Hirio về nghỉ ngơi đi. Mana của cậu ta chưa hề ổn định đâu.”
“Hả?”
“Hả!”
Cả Hanakii và Lauriel đồng loạt trưng ra hàng loạt biểu cảm ngạc nhiên và sốc, thậm chí Lauriel còn kích động đến độ siết chặt vào cánh tay Hirio khiến cậu có cảm giác đau.
Chỉ duy nhất Hanna vẫn đang ưỡn ngực đầy tự hào.
“Chị cần phải biết giữ mình chứ Hanna!”
Hanakii cất tiếng, giọng của anh lớn hơn thường ngày.
“Là một thành viên cũ của Tiên Tử Đoàn, tui không thể ngờ bà cũng dính vào những tệ nạn thối tha này.”
Đến lượt Lauriel cất giọng, và nàng cũng lên giọng cao bất thường.
“Gì vậy? Hai người đang muốn nói gì?”
Hanna nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu, cô suy tư vài giây và vẫn chẳng thể có câu trả lời trong đầu.
“Chị lấy đâu ra số tiền lớn như thế?”
Hanna giật mình, trán cô bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lo lắng.
“Ờ thì... Tiền lương ấy mà!”
“Em không nhớ chị biết cách tiết kiệm mà nhỉ?”
Có vẻ như đa số tài chính trong gia đình hiện tại thì Hanakii là người có thu nhập cao nhất, và đúng như những gì mà cậu ấy nói. Hanna là một thành viên cấp cao của Tiên Tử Đoàn - nhưng cô tiêu xài hoàn toàn vượt mức lương thưởng và thường xuyên dính vào nợ nần, lần gần nhất thì Hanakii đã phải trả cho chị mình khoản nợ gần ba trăm nghìn đồng vàng cho một quán rượu có tiếng, và nếu xét về tổng số tiền thì hoàn toàn tiệm cận con số năm triệu kia.
Rất may mắn rằng tình trạng này đã không còn tái diễn từ khi Phục Hy được đưa đến đây, mọi chi tiêu của Hanna đều phải được nàng gật đầu đồng ý thì mới có thể sử dụng tiền, vì lẽ đó mà tần suất ra ngoài vào những ngày thường của Hanna cũng giảm đáng kể.
“Ngân sách của chị tháng này chỉ có bốn mươi nghìn đồng vàng thôi”
“Bà lại định tiêu dùng tới mức nào nữa?”
Hanna cười nhẹ và ra dáng của người cần cứu rỗi, ánh mắt như đang thể van xin điều gì đó. Hai tay cô chắp lại trước mặt và mỉm cười gượng gạo.
“Coi như chị nợ em một chầu thịt nướng nhé! Han cưng!”
“Đây không phải lúc dùng mồi nhậu để trao đổi đâu nhé.”
Sự bác bỏ ngay lập tức từ Hanakii gần như khiến Hanna đóng băng, cô ngồi gục xuống và ngón tay bắt đầu vẽ dưới nền trong vô thức.
Leng! Keng!
“Đây, đầy đủ.”
Hanakii giơ tay chụp lấy năm tấm thẻ nhỏ màu vàng gần như được làm từ kim loại, vì khi chúng v·a c·hạm vào nhau đã tạo ra những âm thanh leng keng rất vui tai.
“Năm tấm thẻ vàng, mỗi tấm trị giá một triệu hai trăm đồng vàng. Thành giao!”
Hanakii mỉm cười và Lauriel chỉ đơn giản gật đầu đáp trả, anh liếc nhẹ qua chị hai mình và bước nhanh về phía phòng bên cạnh - nơi Phục Hy vẫn đang nghỉ ngơi.
Xoẹt!
Giật mình và nhanh chóng lách đầu qua bên phải, một bên tóc của Hanakii bị xén đứt và b·ốc c·háy, anh có thể cảm giác như luồng không khí nóng do ma sát của thứ gì đó vừa bay qua vẫn còn tại đây.
“Hanna?”
Quay đầu nhìn lại, một thứ gì đó trắng và có phần nhỏ nhắn đang dần dần trở nên to lớn hơn trong tầm mắt anh.
Nắm đấm!
Hanakii lắc gót chân, một loạt tia điện xuất hiện nhưng nó đã là quá trễ để có thể giúp anh tránh thoát.
Ầm!!!
Cơ thể b·ị đ·ánh bay thẳng về phía cầu thang rơi một mạch xuống tầng một, Hanna lùi về một nhịp và dậm mạnh chân phóng theo Hanakii.
[Lôi Pháp: Xạ Thuẫn]
Cô lắc người tránh né một loạt lưới điện phóng tứ tung từ hai bên cầu thang, Hanakii đã nhanh tay đặt bẫy ngay cả khi cơ thể đang b·ị đ·ánh bay đi một cách nhanh đến không thể tin.
Cộp!
Hanna tiếp đất xuống nền, và ngay lập tức sàn nhà sập lún khiến toàn bộ chân phải cô thụt hẳn xuống dưới, cơ thể mất đi trọng tâm và có khả năng cao sẽ ngã về trước.
Keng!
Từ bốn phía, một loạt lưỡi kiếm như thể một chiếc lồng lớn phang thẳng vào cô, Hanna vung tay trái và chụp lại toàn bộ.
“Đó là lưỡi kiếm tẩm mana hệ Lôi đấy!”
Hanakii nhăn mặt bước ra từ nhà bếp, anh ôm mặt và dường như cơ thể có chút ít đau nhứt.
Xoẹt!
Rẹt! Rẹt! Rẹt!
Trên tay Hanakii xuất hiện một thanh trường kiếm với lưỡi kiếm đang liên tục toé những tia điện phóng thích ra cả môi trường xung quanh, anh nắm chặt và bắt đầu thủ thế.
Hanna nhẹ nhàng bước lên từ cái bẫy của Hanakii, cô xoay cổ tay và toàn bộ lưỡi kiếm đang đè nén lên cơ thể ngay lập tức vỡ vụn. Thanh đại kiếm cũng đã xuất hiện trên tay còn lại tự lúc nào.
“Chuyện này… Là bình thường nhỉ?”
Hirio chỉ tay và nói, đáp trả là cái gật đầu từ Lauriel.
“Tự bảo vệ bản thân cho tốt.”