Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 143: Bái sư




Chương 143: Bái sư

“Anh không c·hết được đâu.”

Gương mặt úp vào ngực Tịnh Y, Hirio nói với chất giọng bình tĩnh.

“Nhưng anh, chuyện này là sao?”

“Ngực em thơm thật đấy, rất mềm, thoải mái.”

Hirio lờ đi câu hỏi của Tịnh Y, máu cậu hoàn toàn không hề ngừng chảy và dường như cả cơ thể Tịnh Y đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn.

“Anh đừng đùa nữa! Em phải làm gì đây!”

Tịnh Y gào lên, nhưng giọng nàng như thể bị khàn và Hirio im lặng không đáp trả.

“Mạch mana bị vỡ nát, nội tạng cưỡng ép đến vụn, xương cốt bị quá tải và căn nguyên gần như bị thủng.”

Trước mặt Tịnh Y xuất hiện một bóng người, mái tóc ngắn màu bạch kim và đôi mắt tím nhạt. Trên lưng là một thanh đại kiếm khổng lồ, quân phục cùng gương mặt xinh xắn dường như chẳng hợp với nhau chút nào.

“Vậy mà vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn tâm sức trêu ghẹo con gái nhà người ta nữa. Chị chấm chú rồi đấy.”

Mỉm cười hồn nhiên, Hanna ngồi xổm xuống và ánh mắt nhìn chằm chằm Tịnh Y.

“C-Cô là?”

“Trấn Thiên Tiên Tử! Giờ thì nhóc có hai lựa chọn.”

Hirio xoay đầu nhìn về phía Hanna, cậu mỉm cười và cố ngồi dậy nhưng không thể.

“Bái ta làm sư phụ và sẽ được chữa trị kịp thời, hoặc là nằm đây tự sinh tự diệt nhưng cô bé này chắc chắn phải đi cùng ta.”

Hanna giơ ngón tay và nói, gương mặt vẫn cười rất tươi và chẳng có vẻ gì gấp gáp cả.

Phịch!

Cơ thể cậu đã trở nên gầy đi gần một nửa so với trước, nhưng Hirio vẫn rất khó khăn để di chuyển vào lúc này, cậu quỳ gối trước Hanna và cúi đầu.

“Đệ tử bái kiến sư phụ!”

“Tốt.”

Hanna cười tươi, cô đứng dậy và Tịnh Y có thể cảm giác một bàn tay ôm lấy vòng eo mình.

“Khà khà! Tiểu cô nương lớn lên thật đáng yêu nha, là vợ bé của nhóc này sao?”

“H-Hả?”

Tịnh Y đơ người, nàng không biết mình phải phản ứng ra sao hay cần làm gì.

“Có thể nói là như vậy.”

Hirio nói với chất giọng yếu ớt, nhưng vẫn khá bình tĩnh.

“Ai chịu làm vợ bé của anh chứ!”

Nhưng Tịnh Y phản bác, Hanna nhìn Hirio vài giây và gương mặt bỗng nhiên trở nên trầm trọng hơn khá nhiều.

“Đệ tử yêu quý à, cưng thật sự rất coi trọng cô bé này nhỉ? Nhưng chắc hẳn phần lớn là vì tin chắc chắn sẽ có người ứng cứu cả hai người nhỉ?”

Hanna cười nói, nhưng ánh mắt vẫn không có chút nào đùa cợt cả.

“Bổn đại gia từ trước tới nay không thích bị người khác lợi dụng như vậy đâu.”

Sống lưng Hirio bỗng cảm giác lạnh buốt, cậu cảm thấy bản thân như đang bị một hung thú viễn cổ nhìn chằm chằm vậy. Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

“Mà thôi, coi như là vi sư vì đệ tử làm chút việc vậy.”

“Đi thôi.”

Hanna cười nói, cô bước về trước và cả ba người ngay lập tức xuất hiện giữa bầu trời âm u phía trên mặt biển.

Nhưng ở vị trí cũ, một Hanna khác vẫn đang đứng yên tại chỗ và tung tăng sải bước. Cô ngân nga gì đó trong miệng và rất nhanh tìm được một vị trí khá đẹp để ngồi nghỉ.

“Vậy, ngươi cho rằng có thể trốn khỏi ta?”



Cô nói một cách rất bâng quơ, nhưng cách đó một khoảng cách tính bằng vạn dặm, một tia ánh sáng run rẩy nhẹ.

“X-Xong… lần này, mình không thể thoát được rồi.”

Enol dường như chấp nhận sự tuyệt vọng khủng kh·iếp kia, hắn quay đầu và chợt nhận ra Hanna đã đứng ngay phía sau mình từ khi nào.

“T-Tiên tử… ngài tốt chứ…”

Hắn sợ hãi nói, dù rằng bản thân đã là Level 8 [Cửu tinh] nhưng đối mặt Level 9 thì cũng vô phương chống trả chứ đừng nói đến việc người đang hiện diện ở đây là một Tiên Tử thuộc Tiên Tử Đoàn. Bất cứ ai sinh sống tại Eilrine đều biết một việc, chỉ cần là thành viên Tiên Tử Đoàn chính quy thì đều có thực lực tại Level 10, và họ chịu trách nhiệm cho gần như toàn bộ Eilrine, và Thiên đảo.

“Thằng nhóc kia bị qua mặt dễ nhỉ, chắc phải mài dũa nó thêm chút ít vậy.”

Hanna nói, cô hoàn toàn không quá bận tâm đến tàn hồn Enol trước mặt, như thể hắn chẳng tồn tại.

Oành!

Búng tay, ngay lập tức tàn hồn Enol thành hư vô, vĩnh viễn không thể tái tạo. Hanna hài lòng gật đầu và cơ thể hóa thành một đốm lửa tan biến khỏi nơi đây.

[Thông tin: Khế ước chuyển dời thành công]

“Hả… Á!!!”

Hirio ngạc nhiên và hét toáng lên, cậu bị Hanna nắm một chân và kéo lên trên mặt đất gồ ghề. Cả hai đã vào đất liền được một thời gian và Tịnh Y vẫn đang được bảo vệ bên trong quả cầu nhỏ nằm sâu nơi tâm thức Hirio.

Cộp!

“Đau! Sư phụ!”

Hirio thật sự cảm thấy như đang bị t·ra t·ấn, Hanna đã kéo lê cậu trên nền đá cứng như thép này suốt vài ngày liền mà chưa từng dừng chân.

“Anh sẽ c·hết sao?”

“Mong là không! Á…!!!”

Hirio đáp trả câu hỏi của Tịnh Y vang lên trong tâm thức mình, cậu đột nhiên cảm giác cơ thể như bị xé toạc làm đôi và hai chân đã mất kết nối với thân mình.

“Sống c·hết tuỳ số vậy.”

Cậu tự nói trong lòng, và rất nhanh sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự.



“Em không có ý định mở trại tị nạn, và cũng không định mở nhà xác!”

Hanakii có chút tức giận nói, anh để đĩa thịt trên tay xuống bàn và Phục Hy bên cạnh khẽ cười mỉm. Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, sau đó nhìn tiếp về phía Hanna đang chống nạnh cười lớn, trên tay cô là một “xác c·hết?”.

“Đó là Hirio nhỉ? Chào Hirio!”

Phục Hy nghiêng đầu hỏi, nàng vẫy vẫy tay và cái “xác” trên mặt sàn ngẩng đầu nhìn lại.

“C-Chào Phục Hy… Lại gặp nhau nhỉ?”

Phụt!!!

Cậu phun một ngụm máu và nằm bẹp dí xuống, cơ thể đã hoàn toàn mất kiểm soát và máu kéo dài cả một đoạn đường lớn.

“Quăng hắn đi đi, nếu được thì cả chị cũng vậy đi.”

Hanakii che mặt nói, nhưng Hanna dửng dưng bước đến và rót một cốc nước, cô nốc sạch rồi nhìn Phục Hy một lượt.

“Hồi phục không tệ, xem ra nhóc nhỏ nhà chị vẫn rất có khiếu chăm vợ.”

“Chị nói lung tung gì đấy!”

Phục Hy đỏ bừng cả mặt và quay người tránh đi, Hanna cũng rất nhanh trở về bên cạnh “xác” Hirio và rút một quả cầu năng lượng nhỏ có ai đó đang cuộn tròn bên trong, cô đẩy nhẹ ngón tay và Tịnh Y xuất hiện giữa phòng khách rộng rãi.

Cơ thể nàng trắng nõn nhưng hiện tại lại dính đầy v·ết m·áu, gương mặt cũng tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe như thể đã khóc ròng rã cả tháng trời.

“Ba cái mạng, và một khế ước. Giao cho cưng đấy!”

Hanna nói, cô hóa thành ngọn l·ửa b·ùng l·ên trong giây lát và biến mất.

“À chưa nói, thằng nhãi này là đệ tử ruột của chị mày đấy!”

Giọng nói của cô vang nhẹ một đợt, Hanakii cắn chặt răng và căn phòng lóe lên những tia sét phẫn nộ.



“Chỉ chưa tròn một năm, ngươi cũng thảm nhanh quá đó.”

“Để ta xem.”

Anh bước nhanh đến và nói vội, trên tay đã xuất hiện một mảnh vải lớn và phía sau thì Phục Hy đã bưng lên một chậu nước lạnh.

“Cảm ơn.”

Hanakii nói, anh vung tay và nước lạnh phun lên người Hirio một cách chậm rãi, làm lộ ra các v·ết t·hương do Hanna lôi kéo và cơ thể bầm dập của cậu có chút đáng sợ.

“Tình trạng vẫn rất tốt, sắp c·hết rồi.”

Anh nói với giọng dửng dưng, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ Tịnh Y và nhắm mắt kết thủ ấn trên tay.

Hai ngón tay giơ thẳng về phía nàng, Hanakii tập trung và một tia ánh sáng trắng len lỏi vào cơ thể Tịnh Y.

“Tệ quá, khế ước bị cưỡng ép phá huỷ tạo ra v·ết t·hương cho Thần thức. Linh hồn cũng bị bào mòn chẳng còn lại gì, theo như tình trạng này thì chưa đến hai tháng nàng sẽ tan biến hoàn toàn.”

Anh lắc cổ tay, thêm một đoàn ánh sáng nữa bắn thẳng vào Tịnh Y và biểu cảm Hanakii có chút ngưng trọng.

“Đã như vậy còn cố gắng nuôi thêm một linh hồn Linh thú cao cấp khác, thậm chí sẽ khiến cả hai c·hết nhanh hơn.”

Tịnh Y đang cố níu giữa Diệu Tiên và duy trì cô, nên cơ bản là cả hai đang bám trên cùng một sợi dây sinh mệnh. Và kỳ diệu thay là Hirio lại đang là kẻ ở đầu sợi dây đó.

“Ba mạng sống đều bám dính lấy nhau, thời gian có hạn không cho phép tách ra chữa trị cho từng người. Nhưng chỉ với mình thì không đủ sức chữa một lần cho cả ba.”

Hanakii quay đầu nhìn Phục Hy, nhưng anh rất nhanh lắc đầu.

Phục Hy tuy là Pháp sư rất mạnh mẽ, nhưng cổ cũng chỉ thuận tay những Ma thuật chữa trị hoặc hỗ trợ phục hồi mà thôi. Các Thuật sư hay Pháp sư có kỹ năng phục hồi đều hoạt động bằng cách sử dụng mana của chính mình chuyển hóa thành Ma thuật phục hồi xâm nhập vào cơ thể bệnh nhân và chữa trị cho họ. Dĩ nhiên nó sẽ có một số những nhược điểm chung không thể tránh khỏi được là về việc mana bị hoà lẫn. Bệnh nhân sẽ phải chấp nhận việc mana của bản thân bị trộn lẫn thêm dòng mana của người khác trong cả quá trình điều trị và thậm chí là sau đó nữa. Và nếu tình trạng đó diễn ra quá thường xuyên thì sẽ dễ dẫn đến tình huống rò rỉ mana, n·gộ đ·ộc năng lượng do nhiễm quá nhiều mana ngoại quan.

Đây là căn bệnh chung của toàn bộ những kẻ tu luyện ở Eilrine, vì thế nên các vật phẩm hay bảo vật có khả năng thanh lọc mana là những thứ đắt đỏ nhất, thậm chí còn đắt hơn cả những v·ũ k·hí xịn có Level cao.

Tình trạng của cả ba người này đều không thể tùy tiện sử dụng mana để hồi phục cho bọn họ được.

“Chẳng lẽ phải dùng cách đó sao?”

Hanakii xoa trán, anh thật sự muốn quăng đi mớ rắc rối này mà sống. Nhưng chị gái anh - Hanna đã nhấn mạnh rằng Hirio đã trở thành đệ tử của cô, đó là một thông điệp để yêu cầu Hanakii phải chăm sóc kỹ lưỡng.

Nếu chị ta không nghiêm túc muốn anh giúp cứu chữa Hirio thì sẽ không cố ý nói như vậy, và lần này thì thật sự là rất rắc rối.

“Thôi vậy.”

Hanakii nói đoạn, anh giơ tay trái lên và miệng bắt đầu lẩm nhẩm.

“Cứu chữa sinh mạng, giải phóng khổ đau…”

“Khi kẻ yếu cũng yêu cầu được sống, khi cơn đau khiến cảm xúc hoá hư không…”

Phục Hy bước đến và đưa anh một con dao làm bếp nhỏ, Hanakii gật đầu cảm ơn và tiếp tục đọc thứ gì đó tương tự thần chú vậy.

“Khi sức đơn không thể chống chọi định mệnh…”

“Và khi…”

Anh rạch một đường giữa lòng bàn tay mình, máu tươi chảy ra và Hanakii bắt đầu viết trên không khí một loạt ký tự không thể đọc.

“...Một y sư đổ máu!”

“Ta cầu khẩn sự giúp đỡ, gửi tới cái nôi của y thuật - Vực trắng.”

Đinh!

Các ký tự hóa thành ánh sáng trắng, một vòng phép nhanh chóng hiện lên và xung quanh Hanakii xoay tròn những vết nứt không gian.

Anh nhìn Phục Hy và gật đầu, nàng mỉm cười điểm chỉ nhẹ ngón trỏ giữa không khí tạo ra một kết giới bảo hộ lấy Hirio và Tịnh Y. Hanakii chắp tay sau lưng thở dài một hơi.

“Cũng lâu rồi nhỉ, gần ngàn năm mới thấy lại lời yêu cầu viện trợ như thế này.”

Âm thanh nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm của nữ giới vang lên, một không gian trắng xóa và đẹp như tiên cảnh khiến ai cũng có cảm giác thư giãn khẽ dị động.

“Lời nhờ trợ giúp này là của thằng nhóc đó sao? Nếu như đến nó mà cũng cần giúp đỡ thì có vẻ việc này khá hệ trọng.”



Âm thanh tiếp tục vang lên, giữa cánh đồng hoa hồng trắng hiện lên một dáng người nữ tuyệt sắc. Gương mặt chỉ là một mảnh mơ hồ nhưng toàn cơ thể lại tỏa ra tiên khí rất đậm, thậm chí khiến cho môi trường xung quanh bị ảnh hưởng không hề nhỏ.

“Vậy thì cho con bé Tử Linh đi giúp nó đi, dù sao cũng là cơ hội tốt để ra ngoài giải tỏa chút ít.”

Áo trắng khẽ bay, nữ nhân tan biến khỏi hư không và cánh đồng vẫn lắc lư nhẹ nhàng trong gió xuân.

Cảnh tượng thanh bình đến vô tận.

...

Oanh!!!

Không gian rung chuyển, nhưng kết giới mà Phục Hy dựng ra trước đó đã chặn phần nào uy lực tỏa ra từ nó. Giữa những đợt rung chuyển dần dần hiện ra một cánh cổng bằng đá hoa cương trắng tinh, Hanakii suy tư chốc lát và thu tay mình lại.

Anh có cảm giác quen thuộc, đã rất lâu kể từ lần cuối anh được nhìn thấy cánh cổng này.

“Ồ! Thật là mong chờ. Sẽ là cô bé xinh xắn nào đây!”

Hanna bỗng cất tiếng bên cạnh Hanakii, anh không có vẻ ngạc nhiên mà chỉ gằn giọng.

“Nếu bà làm gì bậy bạ là nhịn rượu một năm!”

Gương mặt lạnh như dao quay ngoắt sang Hanna sau lời lẽ có phần khiến cậu khó chịu, Hanna cũng quay mặt sang hướng khác và huýt sáo cười tít mắt. Đúng là không ai chịu thua ai.

Hirio vẫn nằm đó hít thở đều và sâu như những gì Hanakii yêu cầu, cậu cần duy trì hơi thở và lưu thông khí huyết nhằm tăng khả năng bình phục nhanh hơn, Hirio rất muốn ngồi dậy nhưng cơ thể anh không cho phép.

Nhìn thấy Tịnh Y đang nguy kịch bản thân cậu không thể chịu được, bàn tay siết chặt như muốn cấu véo vào sâu tận xương tủy.

“Đừng cố làm thế…”

“Ngươi đang cố gắng đá đổ công sức chữa trị của người khác đấy!”

Hirio bỗng chốc giật mình, cơ thể cậu dần buông lỏng và trở lại trạng thái nghỉ, hơi thở lại điều đặn trở lại và bản thân cậu cảm giác như không còn làm chủ cơ thể được nữa.

“Cảm giác này…” - Hirio.

Hirio nhìn về Hanakii, rõ ràng anh đang rất bận tay khi tập trung mở cổng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra Hirio đang cố gượng dậy tự h·ành h·ạ cơ thể của mình. Ánh mắt của Hanakii phát sáng, hào quang màu pha lê tím như đang mê hoặc thứ gì đó bị cuốn hút bởi ánh mắt kia.

Hirio đã hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát cơ thể và cậu chỉ có thể nằm yên và không cựa quậy dù chỉ một chút.

“Thế có phải ngoan hơn không?”

Hanakii sau khi thôi miên cưỡng chế Hirio lại tiếp tục tập trung năng lượng để hoàn thành nghi thức mở cổng. Cánh cổng phát ra một tia sáng chói mắt thắp sáng cả căn phòng.

Từ nơi trung tâm của nguồn sáng, bóng dáng của ai đó đã đặt chân vào căn phòng với toàn thân bao phủ vầng hào quang cầu vồng. Dáng vẻ khá nhỏ nhắn và thon gọn, có vẻ là một thiếu nữ.

“Há lô!”

Vầng hào quang tan biến sau khi thiếu nữ kia cất tiếng nói, xuất hiện với dáng vóc nhỏ gọn. Nàng mặc áo sơ mi xếp ly, váy ngắn đen ôm trọn eo, tà váy sau dài đến gối. Tay đang cầm một chiếc cặp nhỏ và đội chiếc mũ trùm bao phủ gần hết mái tóc. Đôi chân nàng nhẹ tiếp đất như thể nơi đây không có trọng lực nào, đôi môi mọng ướt tủm tỉm cười tươi với Hanakii.

“Chào ca ca!”

“Chào muội! Veliona!” - Hanakii

Veliona nhẹ nhàng nhảy lên ôm chặt người Hanakii và cười phấn khích, tay chân quấn chặt vào cơ thể Hanakii như thể một sợi xích được làm bằng xương thịt vậy.

“Hihi... Cuối cùng cũng có cơ hội đến gặp huynh!”

“Lúc muội vừa học là huynh lại tốt nghiệp và bỏ lại muội…”

Vừa nói Veliona có phần hơi giận dỗi về hoài niệm năm đó, cô nàng phình má và hai tay véo mặt Hanakii khiến mặt của anh kéo giãn méo mó trông rất buồn cười .

“Đáng ghét mà!”

“Haha... Nhin nhỗi nhụi!” - Hanakii với gương mặt méo mó.

Veliona cũng nhảy khỏi người Hanakii và chỉnh sửa trang phục, có vẻ nàng hành động hơi lố với một người đang mặc váy như vậy.

Veliona sau khi chỉnh chu trang phục liền nhìn về Hanna cười tít mắt.

“Ngự Tỷ!”

“Ái chà bé Tử Linh của chị!” - Hanna.

“E...Hèm!”

Hanakii có hành động nhỏ sau tiếng ho nhẹ đó, ánh mắt của anh nhìn về Hanna một cách khá nghiêm túc, Hanna cũng thừa sức hiểu em trai mình đang muốn nhắc nhở gì đó. Nàng ngay lập tức phẩy tay phủ định và rẽ hướng lời nói của mình.

“Đóa Tử Linh của chị vẫn xinh đẹp như ngày nào! Lại đây với chị!”

“Dạ!” - Veliona.