Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 144: Y sư song hành




Chương 144: Y sư song hành

“Dạ!” - Veliona.

Chát!!!

“Á!”

Veliona được Hanna ôm rất chặt, nàng cũng cảm thấy nóng rát ở vùng mông. Đôi tay của Hanna vừa khóa chặt cơ thể nhỏ nhắn của nàng vừa xoa bóp cặp mông của cô nàng khiến cô e thẹn.

“Mặc váy nhưng vẫn nảy này, quá đã!”

“Ngự Tỷ à.... Đau!” - Veliona.

Hanna cười sảng khoái và buông lỏng tay, Veliona xoa nhẹ mông mình và khẽ nhăn mặt với Hanna như thể giận dỗi đáng yêu, ánh mắt đỏ rực như máu kia lại không hề có chút đáng sợ nào.

“Ngự Tỷ thô bạo quá đó…”

“Ehehe…” - Hanna.

Hanakii lấy một tay vuốt mặt và lắc đầu, có vẻ như anh quá chán nản với hành động lỗ mãng của cô nàng Hanna này. Dù muốn thay đổi nhiều thứ khi anh xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của Hanna nhưng xem ra rất khó để đổi thay bản tính nhí nhảnh của cô nàng.

“Chịu... Hết nói nổi rồi!” - Hanakii.

Veliona cởi chiếc nón trùm để lộ ra mái tóc đen ngắn có chút xoăn, nàng khẽ lắc đầu để mái tóc trở về vị trí cũ sau khi bỏ nón, đặc điểm ngoại hình này vô tình được Hirio nhận ra một điểm quen thuộc.

“Tóc đen, mắt đỏ… Thượng tiên Eilrine?” - Hirio lầm bầm hỏi.

Trong trí nhớ của cậu thì có ba đại tộc lớn đại diện cho quyền hành tối cao tại Eilrine phân chia lần lượt từ thấp đến cao là Địa Tiên - Thiên Tiên và cuối cùng là Thượng Tiên. Những tên gọi này ứng với chủng tộc của họ: Elf - Fairyn - Eilrine.

“Nói chính xác thì là Đại Yêu Tộc.”

Phục Hy nhẹ nhàng nói, nàng vươn tay chỉnh sửa nhẹ mái tóc Hirio và nở một nụ cười dịu dàng.

“Vậy là thuộc tộc những kẻ nắm quyền lớn nhất, tự cao đến mức dùng tên tộc của mình đặt cho cả đại lục?”

“Có thể nói là như vậy, kiến thức của Hirio cũng thật rộng nha.”

Phục Hy nói, nàng nhẹ nhàng đứng lên và trở về bếp bắt đầu pha trà.

Nhưng bước chân của nàng chợt dừng lại, Phục Hy vẫy tay lấy từ Không gian lưu trữ của bản thân ra một tấm chăn lớn và nhẹ nhàng đắp lên người Tịnh Y.

“Trông nàng thật đáng yêu, một cô gái với tâm tư rất đơn thuần.”

Phục Hy cười nói, ánh mắt nhìn nhanh sang Hirio và lần nữa cất tiếng.

“Sau chuyện này, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt nhé. Nét cô đơn đã hiện rõ trên gương mặt cô ấy đến vậy mà.”

“Tôi sẽ.”

Hirio dùng ánh mắt chân thành nói, Phục Hy gật đầu và rời đi.

“Dáng người to thật, như tộc người khổng lồ luôn!”

Veliona hưng phấn nói, cô chạy đến và sờ vào cánh tay Hirio.

“Da thịt thì lại hơi mềm, to xác quá cỡ nhưng trông yếu quá.”

Hirio cảm nhận được bàn tay nhỏ xíu mát lạnh của Veliona chạm vào cơ thể mình, nhưng cậu không cảm giác khó chịu và dường như thậm chí có cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều.

“Hình như huynh vẫn chưa giải thôi miên cho gã béo này?”

“Béo? Sao lại gọi là béo?” - Hirio gào thét trong lòng.

Hanakii chợt nhận ra, và quay mặt về phía Hirio và búng tay

“À! Suýt nữa thì quên.”

Póc!

Sau tiếng búng tay Hirio đã hoàn toàn lấy lại cảm giác, mọi cơn đau và sự khó chịu từ lúc bị vô hiệu cho đến lúc này như dồn nén cả trăm năm liền vỡ òa.

“Ui da đau quá, nhột quá! Ngứa vãi!”

Hirio hét lớn và bật dậy, anh ôm bụng vừa khóc vừa cười như mọi cảm xúc đều thể hiện trên gương mặt của anh, Veliona cũng ngồi nhón gót chăm chú quan sát về gã to con thú vị này. Hirio có vẻ hoài nghi nên nhìn cô một lúc và hỏi.

“Y sư cũng sẽ chữa bệnh bằng thuật thôi miên sao?”

“Xem ra mắt nhìn không tồi, cũng đủ nhận thức bổn tiểu thư là ai.”

Veliona mỉm cười tươi và nói.



Nhưng ngay khi cô quay người nhìn thấy Tịnh Y thì biểu cảm gương mặt lại cứng đờ và đôi mắt thể hiện rõ sự nghiêm trọng.

“Tệ quá!”

Cô nhanh chóng dùng tay khám toàn bộ cơ thể Tịnh Y và nhăn mày.

“Tình hình này gần như đã chạm ngưỡng của cơ thể cô ấy, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Veliona nói với giọng có phần gấp gáp, cô rút nhanh từ trong chiếc cặp ra một loạt dụng cụ y tế và bắt đầu sử dụng một loạt các ma thuật sát trùng môi trường xung quanh.

“Huynh đã khử trùng rồi, hiện tại vẫn chưa phải là tình cảnh tệ nhất.”

Hanakii nói đoạn, anh kết ấn và giữa ngực Tịnh Y chui ra một quả cầu năng lượng quấn chặt lấy tàn hồn của Diệu Tiên.

“Cao cấp Linh thú? Tình trạng cũng gần như chẳng thể tệ hơn, họ vừa xảy ra c·hiến t·ranh à?”

Veliona nói với tông giọng đã có phần giận dữ.

“Nói xem.”

Hanakii khoanh tay và hỏi Hirio, anh nhìn thấy Phục Hy bưng khay trà nóng đến và nhanh chân chạy tới đỡ phụ nàng.

“Chào Tử Linh, em xinh đẹp hơn rồi.”

Nàng nói với chất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, Veliona giật mình và đôi mắt khó tin nhìn thẳng Phục Hy.

“Phục Hy tỷ tỷ! Muội nhớ tỷ quá!!!”

“Ừm, để chuyện hàn huyên về sau nhé.”

Phục Hy đưa cô tách trà và cười mỉm, Veliona gật đầu rất ngoan ngoãn và Hirio sau khoảng thời gian im lặng đã bắt đầu lên tiếng giải thích tình hình cơ bản.

Nhưng cậu vẫn giấu đi chuyện mình đã tạm thời giải phong ấn Level 8 và những chuyện khó nói khác, chỉ đơn giản báo cáo rằng mình bị nội thương cùng hơn ba tháng bị Hanna kéo lê trên nền đất đá suốt quãng đường trở về.

“Cấp độ hiện tại của ngươi không phải là thực lực chân chính, đúng không?”

Nhưng Hanakii chỉ chậm rãi nói, anh rất bình thản và Hirio bỗng cảnh giác hơn hẳn.

“Đừng cảnh giác như thế, ngay thời điểm khám cơ thể ngươi thì ta đã biết rồi. Thậm chí người không hề chạm vào ngươi hay có kiến thức Y thuật là Phục Hy cũng đã biết.”

Hirio không dám tin nhìn về phía Phục Hy và nhận thấy cô chỉ mỉm cười nhẹ và gật đầu.

“Đúng thật là… Thế giới này thật không dễ để kẻ như tôi qua mặt nhỉ?”

Hirio tự cười bản thân mình.

“Đơn giản thôi mà, cơ thể ngươi bị mana nội thể tàn phá đến không còn bất kỳ kinh mạch hay tế bào nào nguyên vẹn. Từng dòng máu cùng mana đã hoàn toàn bị vỡ, hoàn trộn với nhau với mật độ cực cao. Đây là chuyện chỉ có thể xảy ra khi nén một lượng mana quá lớn vào cơ thể quá yếu ớt. Cụ thể là dường như lượng mana của Level 5 hoặc 6 đã xuất hiện bên trong cơ thể chỉ Level 3 [Nhất tinh] của ngươi.”

Hanakii nói, nhưng anh đã giảm đi tính thực tế của lời mình nói một cách rất khéo léo.

Thật ra Hanakii đã khám ra nguồn mana mạnh đến mức nó phải nằm ở ranh Level 8 [Cửu tinh] và thậm chí đã chạm đến ngưỡng của Level 9. Nhưng điều này không có lợi ích gì nếu nói ra, và chỉ cần anh giữ cho Hirio bí mật này thì sẽ có thể dễ dàng giao kèo hơn về sau.

Có vẻ như tên này đã nhận ra anh chính là cô gái hắn đã giao tranh lúc trước, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng nếu là tình huống bình thường thì Hanakii chỉ cần g·iết Hirio là xong. Thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót, như Hanna đã chen vào và nhận hắn làm đệ tử cũng đồng nghĩa anh đã không có cơ hội g·iết Hirio. Vậy thì hướng tới một giao kèo là điều an toàn nhất.

“Hmm.”

Phục Hy nhìn Hanakii vài giây, nàng dường như cảm giác có gì đó kỳ lạ khi Hanakii đã cố tình giảm đi tình tiết nghiêm trọng của vấn đề. Có vẻ nhưng anh đang muốn giúp Hirio che giấu điều này, cũng đồng nghĩa Hirio có thông tin hoặc thứ gì đó khiến Hanakii muốn giao kèo. Dựa theo tính cách từ xưa của Hanakii thì chuyện này dường như rất quan trọng.

Nàng tuy nhận thấy chuyện này kỳ lạ nhưng lại không có ý định xen vào, cũng không định phá bĩnh Hanakii hay gì cả. Chỉ đơn giản quan sát mọi thứ mà thôi.

“Tệ thật.”

Phá vỡ không gian yên tĩnh là Veliona, cô hoàn toàn tin tưởng những gì Hirio kể và bắt đầu suy tư để tìm cách giải quyết, ba mạng người không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Huynh có quyết định rất đúng khi đưa yêu cầu giúp đỡ về Vực Trắng, chuyện lần này không phải mình huynh có thể giải quyết được.”

Veliona điểm chỉ lên giữa trán và vòng Ma thuật sáng thuần xuất hiện trước mắt cô, hai tay kết ấn rất chậm rãi và từ từ một con rối trông như búp bê xuất hiện từ vòng phép.

“Vậy, bây giờ tiến hành cứu chữa họ thôi. Muội sẽ để con rối Hoa Linh chăm sóc và giữ tình trạng của…”

“Hirio.” - Hirio nói.

“À… Hirio! Trong lúc đó thì huynh và muội chia nhau mỗi người tiến hành phẫu thuật c·ấp c·ứu hai cô gái này.”

Veliona nói đoạn và nhanh chân tiến đến chỗ Tịnh Y, nhưng Hanakii chụp lấy tay cô và lắc đầu.

“Chúng ta cùng hợp lực chữa trị cho tên này trước, sau đó đến tàn hồn Cao cấp Linh thú kia.”

“Còn cô gái này?” - Veliona nói.

“Cổ sẽ được phục hồi sau đó, nhưng không phải bây giờ.”



Hanakii ngồi xuống chỗ Hirio và giơ tay, cơ thể cậu lơ lửng lên giữa không trung và một chiếc giường được Phục Hy đưa ngay bên dưới.

“Huynh đang nghiêm túc?”

Veliona cau mày, biểu cảm của cô không hẳn là khó chịu nhưng lại có nét không đành lòng.

“Y sư phải luôn có quyết định sáng suốt!”

Hanakii nói, sau vài giây ngắn, anh tiếp lời.

“Một khi đã nắm giữ sinh mạng bệnh nhân trong tay. Sai lầm không được phép tồn tại.”

“Muội biết… Nhưng…”

Veliona ngập ngừng, cô nhìn Tịnh Y đã không còn hơi thở và trái tim bỗng đập nhanh bất thường.

Cô đang cảm thấy căng thẳng, mặc dù là thiên tài vạn năm có một của Vực Trắng. Nhưng Veliona cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp không lâu, kinh nghiệm cùng trải nghiệm của cô là quá ít. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Hanakii, Veliona không khỏi thả lỏng.

Dù cho cô không thật sự tin tưởng mình đã quyết định sai, nhưng Hanakii khiến Veliona tin tưởng hơn rất nhiều.

“Được!”

Nói lớn, Veliona nhìn thẳng Hanakii với ánh mắt chắc chắn cùng nghiêm túc cực độ.

“Vậy… Bắt đầu thôi!”



“Vẫn chưa được, đừng hấp tấp.”

Hanna nói, cô đưa Lauriel bình rượu cũ và nàng nhận lấy nốc một hơi lớn.

“Cay quá!”

“Ừm thì, dạo này tui khá túng nên chỉ mua được loại rẻ tiền này thôi.”

Hanna cười lớn, ánh mắt nhìn ra bầu trời rộng lớn và Lauriel thở dài một hơi bên cạnh cô.

“Có lẽ hôm nay vẫn không được.”

“Cứ tiếp tục.”

Hanna đáp trả Lauriel ngay lập tức, cô ngồi xuống tảng đá khổng lồ mà cả hai đã ở từ mấy ngày trước. Hòn đá lớn như một quả núi nằm lơ lửng giữa không trung như thể không bị trọng lực tác động đến, xung quanh đây có hàng trăm nghìn viên đá khổng lồ như vậy. Bên dưới chúng là một màn mây dày đến đáng sợ.

Thở dài một hơi, Hanna chợt nhớ về việc em trai mình vẫn đang cố gắng ở nhà để cứu chữa cho đồ đệ thân yêu vừa thu nhận kia. Mặc dù đã thông báo riêng cho cả Hanakii và Phục Hy về việc cô cần đi vắng một thời gian ngắn nhưng có vẻ như lần này mọi chuyện không quá suôn sẻ cho lắm, nhiều khả năng chuyện này sẽ kéo dài có khi cả trăm năm.

“Lần này có lẽ sẽ tốn vài trăm năm, có thể cũng chẳng đột phá được.”

Lauriel nói, nàng ngồi xuống và ôm lấy hai đầu gối mình.

“Cứ như trước đây không tốt sao?” - Hanna.

“Tôi chỉ là muốn, bản thân thay đổi một chút.” - Lauriel.

“Là vì hắn?” - Hanna.

“Một chút, cũng không hẳn.” - Lauriel chôn đầu vào giữa hay đầu gối, lí nhí nói.

“Haha! Tuyệt Kiếm Tiên Tử ngàn năm trước từng nói rằng không quan tâm tình ái cơ mà? Bây giờ lại biết yêu rồi?”

Hanna lắc lư và uống rượu, cô cười sảng khoái nói.

“Hắn cũng giống tôi, một kẻ mù đường.”

Lauriel ngước mặt nhìn bầu trời, ánh mắt đượm buồn khiến dung nhan nàng trở nên kiều diễm không thôi.

“Đó… Không phải kẻ chung tình, tim hắn có rất nhiều ngăn chứa.” - Hanna nói.

“Bà đoán vậy sao?” - Lauriel hỏi.

Hanna chỉ nhún vai, không đáp trả. Nhưng cô lại bỗng nghiêm mặt và đứng bật dậy.

“Dao động năng lượng… Là Level 10 [Cực hạn].”

Cô nói, ánh mắt nhìn về một hướng và ngón tay vung nhẹ. Tia lửa nhỏ không thể nhìn thấy bắn mạnh ra và biến mất.

“Thôi, chúng ta tiếp tục nhỉ? Đột phá Level 9 [Cực hạn] cần rất nhiều sự tập trung đấy.”



“Ừm.”

Lauriel gật đầu với Hanna, nàng khoanh chân và tiến vào trạng thái thiền định. Cơ thể tỏa sáng nhẹ cùng năng lượng thiên địa dao động xung quanh không ngừng.

Không khí trở nên lạnh lẽo bất thường, không gian bị ngưng tụ lại và bắt đầu đóng băng một cách chậm rãi. Hanna im lặng quan sát và cơ thể được bọc trong một màn kết giới màu đỏ như lửa.

“Hửm?”

Quá trình diễn ra trong vài ngày, và dường như nó chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại ngay. Hanna suy tư nhìn nốt nhạc đang lơ lửng trước mặt mình mà không khỏi cau mày.

“Lệnh triệu tập khẩn cấp thành viên cấp cao Tiên Tử Đoàn trở về Thánh Điện? Vừa vặn mình không bị triệu tập vì chỉ là đội trưởng đại đội Thiết Lâm Quân, nhưng sao lại trùng hợp đến vậy?”

Ánh mắt nhìn Lauriel, Hanna bắt đầu trải dài suy nghĩ của mình và một thứ gì đó ở phía xa khiến cô chú ý.

Phụt!

Hanna biến mất tại chỗ và xuất hiện ở một tảng đá khác cách vị trí cũ hàng trăm nghìn km, cô xoay một vòng và thanh đại kiếm sau lưng được rút thẳng ra.

“Nhìn lén hai cô gái đang thâm tình không phải việc nên làm đâu, các anh trai à.”

Cô nói, âm thanh vang vọng trời đất nhưng không có bất cứ thứ gì đáp trả.

Vù~

Không gian rung chuyển nhè nhẹ, hai bóng người ngay lập tức bị đẩy mạnh bay đi một đoạn dài trên không trung. Hanna mỉm cười thu tay và đại kiếm chỉ hướng hai kẻ đó, nói lớn.

“Trốn bổn đại gia là không khôn ngoan đâu?”

“Quả không hổ danh Tiên Tử chiến lực mạnh nhất Thiết Lâm Quân đoàn.”

Ổn định thân hình mình lại, một trong hai kẻ lên tiếng với chất giọng ồm ồm.

Hắn có mái tóc ngắn màu trắng ngà, đôi tay Fairyn cùng gương mặt ưa nhìn, các phụ kiện cùng trang sức trên người cũng rất bắt mắt. Kẻ khác thì là một gã có phần gầy gò hơn rất nhiều, hắn cao như cây sậy và hai mắt nhìn ngắm nghiền. Trên tay cầm một sợi xích dài có hai đầu là lưỡi dao bén nhọn.

“Đúng là đi đâu cũng gặp người ưa thích, hôm nay bổn đại gia không có hứng cho chữ ký đâu nha.”

Hanna mỉm cười nói, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh.

“Nhưng bọn ta thật sự rất muốn có được sự ưu ái của Tiên Tử, phiền ngài…”

“C·hết đi!”

Từ sau lưng Hanna xuất hiện một lưỡi hái dài ngoằn, nó xuyên qua không khí và đâm thẳng vào đầu cô. Nhưng cảnh tượng lưỡi hái trúng đích không hề xuất hiện, Hanna nghiêng đầu và vung tay về phía sau như thể cô có mắt ở lưng vậy.

Oành!!!

Âm thanh của v·ụ n·ổ vang xa, hư không rung chuyển. Hanna dậm mạnh giữa không trung và từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ vang vọng, một bức tường lửa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Bên cạnh và tứ phía Hanna, cô lùi lại một nhịp vung mạnh đại kiếm lên.

Tường lửa bị xé toạc, ngay lập tức một loạt lưỡi dao sắc bén xuyên thủng đến người cô.

Hanna giơ tay cản lại, một tấm màn chắn vô hình chặn đứng đòn t·ấn c·ông kia và gã gầy gò vung mạnh sợi xích.

Hắn tên Hoang Thiền, là một Dũng giả Level 10 [Cực hạn] - Chức nghiệp Chiến binh có thời gian chinh chiến rất lâu từ trước, nhưng không quá nổi trội trong bảng Chức nghiệp của Thượng Viện Thiên Môn vì khoảng bốn nghìn năm trước đã bị khai trừ khỏi nơi đó.

Sợi xích lắc nhẹ và tách thành hàng chục mảnh vỡ xích bay vô trật tự xung quanh Hanna, cô tập trung thần thức và nhận ra toàn bộ mảnh xích đều đã được tinh luyện qua mana và có thể sử dụng một cách độc lập hoàn toàn.

Cơ thể nghiêng đổ xuống dưới và rơi tự do, Hanna thả thanh đại kiếm trắng bạc đi và trước mắt xuất hiện một ngọn lửa màu hồng đậm, nó được nén lại thành một viên ngọc óng ánh như trang sức nhưng lại tỏa ra nhiệt lượng cực lớn.

Ngón trỏ điểm chỉ, viên ngọc nằm yên vị tại ngón tay Hanna và cô xoay người hướng ngón trỏ mình như nòng súng vào Hoang Thiền.

“Natsu!”

Hoang Thiền nhận ra gì đó, hắn gào tên đồng bạn và không gian xuất hiện một cổng dịch chuyển giúp Hoang Thiền biến mất tại chỗ.

[Pháp khí: Mang Thiên Xích]

Oành!

Toàn bộ bầu trời hóa thành màu đen, một sợi xích khổng lồ với mỗi mắt xích lớn hơn bất cứ tảng đá nào tại đây, nó di chuyển chậm rãi và vây chặt lấy Hanna vẫn đang rơi tự do không xa.

“Thứ này không có khả năng công kích trực tiếp sao?”

Hanna giấu đi ba viên ngọc mình vừa tạo ra và nhìn quanh một lượt sợi xích đang vây lấy cô, nó không có rung động ma thuật mang khả năng công kích nên Hanna suy đoán đây là một Pháp khí thiên về khả năng khống chế.

“Vậy thì.”

Hanna nhướn nhẹ người và cô biến mất tại chỗ.

Kong!

Ngay sau đó Hanna xuất hiện bên cạnh sợi xích khổng lồ, cô nhìn lại một lượt và nhận thấy bản thân vẫn đang nằm bên trong tầm vây của nó.

“Vậy là thứ này có nguyên tố Không gian cản trở việc dịch chuyển.”

Đứng vững giữa không trung, Hanna nhắm mắt và nguyên thần phóng mạnh ra xung quanh. Cô giơ ngón tay và bắt đầu vào tư thế ngắm bắn.