Chương 148: Trấn Thiên Tiên Tử
Tên băng phá xuyên không gian đâm thẳng vào đầu Hanna, tốc độ nhanh đến mức dường như ngay thời điểm câu nói phát ra từ miệng Tian Hu thì đầu Hanna đã bị xuyên thủng.
Dù rằng một sinh vật sau khi đạt được Level 9 và sở hữu nguyên thần thì rất khó để g·iết c·hết một cách hoàn toàn chỉ với những kỹ năng thông thường, nhưng dù không dùng đến các bí pháp đặc biệt hoặc Công lực thì nếu thực lực vượt trội hơn vẫn hoàn toàn đủ sức diệt sát kẻ thù mà không cho chúng bất kỳ cơ hội tái tạo nào.
Chỉ cần mạnh hơn hẳn bọn chúng, dù nguyên thần có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn không tồn tại khả năng chạy thoát.
Ầm!!!
Oành!!!
OÀNH!!!
Không gian vỡ nát, nhưng rất nhanh nó lành lại như ban đầu và khối lập phương vẫn còn ở ngay đó. Hanna gục đầu giữa đống xích bao quanh với một lỗ thủng to tướng giữa trán.
“Lì lợm thật.”
Tian Hu lạnh nhạt nói, cô lần nữa vung tay và loạt vòng phép ban nãy hiện lên. Mũi tên băng được tạo thêm một lần.
“Huyết thuật sư đúng không hổ danh là chức nghiệp ẩn khó đạt được nhất, ngươi quả thật rất mạnh.”
[Hàn Băng Tiên Thuật: Tiệt Sát]
Tia năng lượng khóa chặt vào đầu Hanna thêm một lần nữa, gương mặt cô cúi gầm nên Tian Hu không thể nhìn thấu biểu cảm hiện tại, nhưng cũng chẳng cần thiết.
Ầm!!! Ầm!!!
Mũi tên mỗi lần xoay đều khiến hư không rung chuyển, nó hoàn toàn đủ sức xé tạch cả vùng không gian cực kỳ kiên cố của Eilrine trong một khoảng thời gian. Tian Hu lạnh lùng hạ ngón tay và mũi tên ngay lập tức biến mất.
“Phụ nữ lạnh lùng quá thường ế chồng đấy.”
Hanna bỗng cất tiếng, cô với cái lỗ to tướng nằm trên trán ngước lên nhìn Tian Hu và nụ cười vẫn ở trên môi. Lòng bàn tay Hanna hướng lên trên và bóp chặt.
Bỗng dị tượng xảy ra, mũi tên gần như chạm đến đầu Hanna lại bị ghì chặt lại, bầu trời trở nên sáng rực và một bàn tay khổng lồ giăng kín trời đang nắm chặt lại.
[Cực thức: Trấn Thiên]
“Đây là con át chủ bài của ngươi?”
Tian Hu nói, cô vẫn đứng im nhưng một luồng hơi lạnh nhanh chóng lan rộng tứ phía. Bàn tay khổng lồ gần như đóng băng tức thì và cả Hanna cũng hóa thành một khối băng với gương mặt vẫn rất vô tư.
“Diệt.”
Ầm!!!
Mũi tên phá nát thời không, khối lập phương tan biến thành vô số các bông tuyết và Tian Hu im lặng thả ra thần thức chú ý xung quanh.
Không có dao động năng lượng, không có sức mạnh linh hồn, không có bất cứ luồng mana kỳ lạ nào.
“Hửm?”
Tian Hu chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử trắng xóa nhìn sang bên trái và khẽ cau mày.
Bầu trời đêm tuyệt đẹp với những vì sao sáng, ánh trăng nhè nhẹ cùng làn gió mát dịu dàng. Một loạt các vì sao phản chiếu những tia sáng hội tụ thành một điểm và nơi đó hiện lên bóng người nhỏ nhắn.
“Đúng là lì lợm thật, ngươi đấy.”
Tian Hu ung dung nói, cô dường như không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
“Nói thật lòng thì, ta cũng là một kẻ s·ợ c·hết mà.”
Hanna hiện thân sau những vầng sáng, cô mỉm cười với dáng hình không chút v·ết t·hương nào, bụi bẩn cũng chẳng tồn tại. Như thể đây là lần đầu Hanna bước đến nơi đây vậy.
Sự thật đúng là vậy, Hanna hiện tại mới chính thức hiện thân, đây mới thật sự là chân thân của cô.
“Đa Nguyệt Trọng chỉ là một lời nói dối.”
Tian Hu chậm rãi giơ tay và thanh thước sau lưng bay theo các đầu ngón tay cô.
“Ngươi ngay từ đầu chưa từng tham chiến, một trong những kỹ năng thuộc Nguyệt Thần Kiếm Pháp đã cho ngươi khả năng lẩn trốn trong ánh trăng lúc màn đêm buông xuống.”
Thanh thước đen chậm rãi bay đến trước mặt Tian Hu, cô búng tay và nó bắn thẳng đến Hanna.
Xoẹt!
Nhưng thay vì v·a c·hạm với Hanna, thanh thước xuyên qua người cô như một hình chiếu.
“Ngươi đúng là một con cáo già.”
“Bà cô cũng vậy thôi.”
Hanna cười nói, bàn tay khổng lồ đang đóng băng vỡ vụn và thân hình cô trở nên chân thật hơn.
“Ta sẽ không g·iết ngươi, nhưng ngươi phải đi với ta.”
Tian Hu nói, cô gần như không để tâm đến Hanna đang vung đại kiếm lên không trung.
[Nguyệt Thần Kiếm: Xích Nguyệt Nhất Thuấn]
Oành!!!
Đại kiếm chém mạnh, Tian Hu đứng yên và đòn đánh tan biến vào hư vô. Thanh kiếm vỡ nát, Hanna lùi về sau một đoạn dài và ôm cánh tay mình.
“Bổn đại gia chỉ thích gái trẻ đẹp, bà cô già xấu xí thì nên tìm cho mình một phi công hơn là ta đấy.”
Xoẹt!
Hư không xuất hiện một loạt băng kiếm, Hanna liên tục dịch chuyển tránh né bằng Nguyệt Ảnh Bộ nhưng vẫn không thoát khỏi việc b·ị t·hương liên tục.
Phụt!
Hanna phun ra một ngụm máu khi băng kiếm đâm trúng một bên vai cô, nhưng biểu cảm vẫn cực kỳ bình tĩnh không có chút hoảng loạn nào.
Kinh nghiệm chinh chiến hơn nghìn năm không dễ dàng khiến Hanna xuất hiện dao động cảm xúc, và cô dừng người lại giữa không trung, đại kiếm cũng chỉ còn hai thanh dự trữ mà thôi.
Cô không quá lo lắng về việc thiếu v·ũ k·hí, nhưng việc chiến đấu với đối thủ vượt trội hẳn một Level là chuyện không thể. Tìm cách rút lui là cách an toàn nhất, chỉ cần có thể trốn thoát thì đã là chiến thắng dành cho Hanna.
Bởi dù có là thiên tài yêu nghiệt đến mức nào đi nữa, vô địch cùng cấp cũng không có nghĩa có thể vượt Level chiến đấu. Đối phương vẫn chưa thẳng tay với cô có lẽ vì e ngại gì đó, hoặc là Công lực hoặc là…
Hanna bỗng mỉm cười, cô thẳng lưng nhìn chằm chằm vào Tian Hu và nói.
“Ngươi đã nhận ra?”
“...”
Tian Hu im lặng không nói, nhưng Hanna biết chắc chắn đối phương đã nhận ra sau nhiều lần t·ấn c·ông cô liên tục.
Thân là một Tiên Tử thuộc Tiên Tử Đoàn, Hanna từng danh dự nhận được Danh Hiệu do chính Thiên Trúc Thánh Mẫu ban tặng, và người cũng đã tặng cô một lời chúc phúc.
Chỉ cần Hanna bị đẩy vào cửa tử dù chỉ một lần, lời chúc sẽ kích hoạt và Thánh Điện ngay lập tức biết tình hình và vị trí cụ thể của cô. Và dù cho ở bất cứ đâu của Eilrine này, người bảo hộ Thánh Điện sẽ ngay lập tức xuất hiện.
“Lúc nãy ra tay cũng hùng hỗ lắm mà! Sao giờ lại không dám g·iết ta rồi?”
Hanna cắm đại kiếm giữa trời và dựa lưng vào nó, cô hất cằm cười vui vẻ chọc ghẹo Tian Hu.
“Giết ngươi có lẽ là một quyết định sẽ mang đến tai hoạ, nhưng chỉ cần không g·iết ngươi là được.”
Tian Hu nói đoạn, cô chỉ ngón trỏ về Hanna và hơn mười lớp lập phương băng ngay lập tức khóa chặt Hanna lại. Cơ thể cô cháy thành ngọn lửa hồng đậm và biến mất.
“Muốn bắt ta, không dễ thế đâu!”
Hanna xuất hiện cách đó vài nghìn mét và quay người bay thẳng, đánh không lại thì chỉ cần bỏ chạy là xong.
Tian Hu như thể không kịp phản ứng mà đứng im tại chỗ, cô thu thanh thước đen lại sau lưng và sau vài phút chờ đợi, chân trái bước nhẹ một bước.
“Đệt!”
Hanna giật mình và xoay người biến mất, nhưng Tian Hu quét ngang ngón tay và cô bị một loạt dây xích băng trói chặt lôi ra khỏi hư vô.
“Bộ mấy người thích BDSM lắm à? Sao cứ phải chơi dây xích mới chịu à?”
Cô không thể giãy giụa, thậm chí ngay cả khi cơ thể bộc phát hỏa diễm cũng chẳng đốt cháy được sợi xích tưởng chừng nhỏ bé này.
“Mong rằng ngươi vẫn giữ thái độ lạc quan đó sau khi trở về với ta.”
“Viện dưỡng lão á? Thôi thôi! Bổn đại gia vẫn thích ăn h·iếp thằng em ở nhà hơn, thế nên…”
Hanna cười, trước mặt cô xuất hiện một viên ngọc nhỏ lấp lánh trong suốt. Nếu nhìn kỹ thì rất dễ dàng nhận ra đây chính là thứ trước đó Hanna đã dùng như một viên đạn với hoả diễm nén lại thành.
Pằng!
Viên đạn bắn thẳng vào giữa ngực Hanna, nhưng trước người cô lại hiện ra một lớp kết giới mỏng và viên đạn tan biến vào hư vô.
“Ngươi dự định dùng thứ đó gây tổn thương chí mạng cho bản thân để kích hoạt chúc phúc chăng?”
“Ồ! Bà cô già cũng biết về việc này à, vậy chắc là tiền bối rồi nhỉ?”
Hanna cười tươi dù cho âm mưu đã bị lật tẩy, thật ra thì cô cũng phần nào đoán được đối phương sẽ không cho mình bất cứ không gian để thao tác gì cả.
“Trò mèo.”
Tian Hu bước chân về trước và mặt trăng trên bầu trời bị mây đen che lấp, Hanna càng ngày bị siết càng chặt nhưng biểu cảm của cô vẫn rất thản nhiên.
“Tui biết là bây giờ không nên nói chuyện này. Nhưng ở chỗ bà có rượu không?”
Tian Hu im lặng bước đi trên bầu trời đêm, chưa đầy hai bước chân là cô đã rời khỏi Thạch Vân Hải nhưng bỗng chốc dừng lại.
Mặc dù phía trước chẳng có bất cứ thứ gì chặn đường, chẳng có dao động năng lượng của bất kỳ ai hoặc sinh vật nào. Tian Hu vẫn có cảm giác rất khó diễn tả, chỉ đơn giản cô đang hành động theo bản năng và cô có thể chắc chắn mình không thể đi thêm được nữa, hoặc lùi trở lại cũng không thể.
“Đạo hữu. Có thể buông thả cho cô bé ấy được không?”
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Tian Hu, cơ thể cô căng cứng lại và mana bị ngưng trệ. Sự sợ hãi nguyên thuỷ bỗng thức giấc và sau hàng chục nghìn năm tồn tại, Tian Hu lần đầu tiên cảm thấy áp lực đè nặng lên bản thân tự như vô tận trọng lượng đè nén.
“T-Tiền bối là người của Thánh Điện?”
Cô dè dặt nói, nhưng bản thân vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất định, sống quá lâu cũng giúp rèn luyện khả năng điều tiết cảm xúc đến mức tối đa.
“Chuyện đó… Quan trọng không?”
Giọng nói lần nữa vang lên, nó không thể hiện rõ ràng chủ nhân của giọng nói là nam hay nữ, nhưng sự thật là mỗi lần âm thanh đó vang lên thì không gian trở nên nặng nề hơn trông thấy.
“Con bé tuy rằng nghịch ngợm, nhưng rất đáng yêu. Đạo hữu đừng vì giận quá mà làm chuyện hại mình, hại cả Hàn Băng Tiên Cung.”
Tian Hu cảm giác tim mình vừa dừng đập, đối phương cực kỳ khủng bố. Dù chưa thể chắc chắn có phải là thành viên cấp cao của Thánh Điện hay không, họ đang cho mình đường lui và không muốn làm lớn chuyện.
Dù sao trận chiến kia là do bên cô đã phát động t·ấn c·ông trước, xét về lý thì hoàn toàn sai. Và thiệt hại dù là một Dũng giả Level 10 [Cực hạn] t·hiệt m·ạng thì vẫn không đáng để đối cứng với Thánh Điện - trung tâm tôn giáo lớn nhất Eilrine và Thiên Đảo.
“Tiền bối có thể đưa cô tay đi, nhưng mong ngài đừng truy cứu chuyện quá khứ.”
Tian Hu cố thương lượng, sự xuất hiện của tồn tại này đã gần như chắc chắn việc cô không thể mang Hanna rời đi nơi đây. Nhưng vấn đề đáng lo lại là việc kế hoạch trước đó đã lộ, và nếu người này truy cứu trách nhiệm, họ hoàn toàn không thể gánh vác nổi.
Cô luôn nhớ bản thân mình có được sức mạnh Level 11 hoàn toàn đến từ các cuộc thí nghiệm vô nhân đạo b·ất h·ợp p·háp kia, ngoài thế giới không thiếu những tồn tại mạnh hơn cả Level 11. Nhưng cơ bản chưa có bất cứ sự kiện gì khiến họ phải ra mặt mà thôi.
Thánh Điện không nghi ngờ gì về việc họ có những tồn tại như vậy bên trong bộ máy của mình, hiện tại chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chưa từng hiện thân vẫn hoàn toàn có thể g·iết c·hết Tian Hu chỉ cần một ý niệm.
“Chuyện của những đứa trẻ sẽ để những đứa trẻ tự giải quyết, nếu đạo hữu có lòng quan chiếu thì ta cũng sẽ.”
Giọng nói vang lên, Tian Hu cảm giác áp lực đè nén lên cô đã biến mất hoàn toàn.
Tâm niệm ý động, Tian Hu tháo bỏ hoàn toàn dây xích và giữa trời xảy ra dị tượng.
[Nguyệt Thần Kiếm: Xích Nguyệt Nhất Thuấn]
Lưỡi kiếm sáng bạc chém thẳng từ trên xuống đầu cô, nhưng Tian Hu mặc kệ nó và đòn t·ấn c·ông bị hóa giải.
“Đúng là không chạm được thật, bà sẽ khó khăn trong việc chọn bạn tình lắm đấy.”
Hanna vác đại kiếm trên vai và nói, sau đó cô ra dấu chào.
“Đi trước nhé bà cô.”
“Đi đi.”
Tian Hu phẩy phẩy tay, cô thở dài một hơi và thân ảnh biến mất ngay lập tức.
Hanna mỉm cười cất v·ũ k·hí, cô chắp tay và cúi đầu với bầu trời đang rạng rỡ đón bình minh.
“Con gái cảm ơn Thánh Mẫu!”
“Ừm, quay về nghỉ ngơi đi. Đừng đi gây chuyện nữa.”
Giọng nói đáp trả trong đầu Hanna, cô cười tươi và gật đầu quay người bay thẳng về chỗ Lauriel.