Chương 149: Hồi phục
[Thông tin: Không thể kích hoạt hệ thống, xin chủ nhân thử lại]
“Chuyện quái gì vậy?”
Hirio vuốt vuốt trán, cậu nhìn vào khoảng không vô tận trước mắt và không khỏi thở dài.
Nơi đây là tâm niệm của cậu, không phải thế giới thực ngoài kia. Và vì cơ thể Hirio đang được chữa trị bằng hình thức gì đó rất khó miêu tả nên Hanakii đã dùng mê dược cho cậu b·ất t·ỉnh, Hirio khá thảnh thơi khi có một “phòng chờ” rất xịn sò như thế này.
Cậu cố kích hoạt hệ thống trở lại, trước khi rời đi để cứu Tịnh Y thì hệ thống vẫn còn sử dụng được. Nhưng giờ thì không còn được nữa, thông báo từ nó luôn luôn nói về việc không thể liên kết tiếp được.
“Quái lạ…”
Hirio thật lòng không hiểu, nhưng cậu cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề này.
Và thật ra thì Hirio cũng không quá quan trọng sự tồn tại của hệ thống, nhưng ít ra nó sẽ hữu dụng trong việc tra cứu thông tin và thực hiện nhiều việc phụ trợ như cất giữ vật phẩm hoặc phức tạp hơn là dò xét cảm xúc người khác.
“Đừng xa cách thế chứ, bạn cũ.”
Hirio cười nói, hắc tinh trước mặt cậu vẫn xoay đều và một bóng đen chậm rãi xuất hiện.
“Ngươi lừa ta…”
“K-Không hẳn là lừa, vì ta tin ngươi nên mới để ngươi trông coi em ấy.”
Hỗn Độn Chân Tâm im lặng, Hirio nhún vai và bỗng cau mày nhẹ.
“Vậy tình hình nơi đó đã không còn kiểm soát được? Có thể quay về lần nữa không?”
“Không chắc chắn, ta là định vị duy nhất vào lúc đó. Nhưng một khi ta đặt chân lên đây cùng với ngươi thì liên kết với Nhân giới đã bị cắt đứt, và dù tương lai ngươi có thể tìm được lỗ hổng để trở về thì khoảng cách giữa hai thế giới sẽ khiến chênh lệch thời gian diễn ra.”
Hỗn Độn Chân Tâm nói một cách bình thản.
“Và ta biết rõ tại sao hệ thống của ngươi không thể sử dụng, sắp tới ta cũng không thể lộ diện.”
“Ồ, nói nghe thử.” - Hirio.
“Ngươi đã bị những kẻ đó chú ý.” - Hỗn Độn Chân Tâm.
“Kẻ đó? Đại Yêu Tộc sao? Hay là những kẻ đứng đầu Eilrine, và từ khi nào?” - Hirio.
“Ngay từ khi còn tại Nhân giới, chúng có thể là những kẻ đứng đầu Eilrine hoặc không.” - Hỗn Độn Chân Tâm.
“Bọn họ rất mạnh sao? Mạnh tương tự ngài Nhất Thượng Long?” - Hirio.
“Ta không biết gì về Nhất Thượng Long cả, nhưng hiện tại ta và ngươi đều đang sống chung một thể, không có sự phân tách nào cả. Về linh hồn và cả thể xác, ta và ngươi. Nên đừng làm gì để khiến cả hai phải c·hết.” - Hỗn Độn Chân Tâm.
“Hoặc tệ hơn cả c·hết.” - Hỗn Độn Chân Tâm.
Hirio im lặng, cậu thả lỏng cơ thể và một hơi thở dài được đưa ra.
“Có vẻ như tôi đã quá vội vàng, nhỉ?”
“Dù ngươi đã làm gì, hoặc sẽ làm gì, đó cũng là điều không thể thay đổi.”
Hỗn Độn Chân Tâm nói, bóng đen tan biến và Hirio cảm giác bản thân dần dần trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Cậu chậm rãi mở mắt, cảnh tượng trần nhà và một loạt ống dây nối thẳng vào người cùng các cơn đau chạy dọc lưng khiến cơ mặt Hirio nhăn lại.
“Tỉnh nhanh đấy chứ, khả năng hồi phục cũng không tệ.”
Hanakii ngồi vắt chân bên cạnh và ghi chép gì đó trên sổ nhỏ, anh vứt nó đi và búng tay. Loạt ống dây xung quanh Hirio ngay lập tức rời khỏi cơ thể cậu và một cảm giác suy nhược ngay lập tức ập tới khiến Hirio khuỵu xuống.
“Không sao đâu, chỉ là do Hirio bị đói thôi.”
Phục Hy đặt các cốc trà nóng xuống bàn gần đó, Veliona đang nằm ngủ li bì và Hanakii bước lại gõ đầu cô một cái trông có vẻ rất mạnh tay.
Cốc!
“Ui da!!!”
“Dậy! Tử Linh nghe rõ trả lời! Đi chợ nào.”
“Huynh đâu cần gõ đầu muội vậy, không tốt cho việc phát triển chiều cao đâu.”
Tử Linh xoa xoa đầu và gương mặt có chút uỷ khuất, nhưng ngay khi thấy Hirio đã tỉnh thì cô bật nhanh dậy và chạy đến nhìn cậu một lượt.
“Ui ui… Anh ta cũng khoẻ thật đấy, tỉnh rất nhanh.”
“Bọn em đi trước nhé.”
Hanakii nhìn về Phục Hy và nói, nàng mỉm cười dịu dàng nhìn anh và gật nhẹ đầu.
“Đi đường cẩn thận.”
“Đi đâu cơ?” - Hirio.
Cậu vừa tỉnh dậy sau cuộc điều trị cơ mà? Tình hình Tịnh Y và Diệu Tiên vẫn chưa rõ, sao lại nắm cậu đi đâu nữa?
“Khá khó nói, nhưng các việc cần thiết và quan trọng đều đã xong cả rồi. Tình hình hai cô tình nhân của ngươi đã qua cơn nguy kịch, nhưng để hồi phục thì cần Phục Hy ra tay, ngươi đang khá yếu nên không thích hợp ở gần những Pháp Sư đang thi triển ma pháp.”
Hanakii nói và nắm vai Hirio kéo đi như thể cậu nhẹ tựa lông hồng, rất nhanh tầm nhìn Hirio bị ánh nắng chói chang làm cho phải che đi đôi mắt.
“C-Cảm ơn anh.” - Hirio.
“Dựa theo bối phận thì ngươi cần gọi ta một tiếng sư thúc đấy, nhưng ta không thích như vậy. Và sắp tới thì ngươi cần tăng tốc hồi phục để khi bà chị ta trở về thì ngươi đủ sức sống sót.”
Hanakii vung tay và Hirio đứng thẳng người bước đi chậm rãi.
“Sư phụ hình như đã đi vắng?”
Hirio hỏi.
“Ừa, cùng với chị Lauriel. Hình như là giúp gì đó trong việc đột phá Level, ngươi không giúp được gì đâu.”
Hanakii nói và bước lên một chiếc hộp lớn hình chữ nhật, Hirio cũng bước theo và không gian bên trong lập tức sáng bừng lên.
“Ngồi đi, sẽ tới nhanh thôi. Ngươi cũng cần vận động để cơ thể không bị mục rữa.”
…
Cả ba dừng chân tại một khu vực cổng chào khổng lồ, đoàn người vẫn đang di chuyển rất nhộn nhịp và Hanakii nhìn quanh một lượt, anh thở dài nhanh chóng tiến đến khu vực buôn bán gần cổng và đạp mạnh vào Hirio.
“Làm gì đấy?”
Hanakii trừng mắt hỏi, anh nhìn vào hai tay đang cầm hai xiên nướng của cả Hirio và Tử Linh mà không khỏi cau mày.
“Lại ăn?”
“Ngon mà, nhỉ?”
Hirio nói, cậu nhìn sang Tử Linh và thấy cô đang nhai rất nhiệt tình, đầu cũng gật gù liên tục.
Rất nhanh cả ba lần nữa tiến về cổng chào, Thiên Luân Hội được đề to trên cổng và cả bọn rất thuận lợi tiến vào.
“Quao!!! To quá!”
Tử Linh có chút phấn khích, cô chạy một lượt nhanh và mọi thứ bên trong như thể một khu chợ với vô vàng gian hàng lớn nhỏ, lượng người đông nghẹt nhưng vẫn đủ khoảng trống để cả đám di chuyển mà không cần chen lấn. Thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy các bảo an đi lại xung quanh đảm bảo trật tự.
“Hừm… Đầu tiên thì cần đến khu buôn bán dược liệu.”
Hanakii nói, anh giở bản đồ và chỉ tay vào một khu vực nằm phía bắc. Nhanh chóng di chuyển và sau gần một giờ, cả đám dừng lại tại một cánh cổng khổng lồ khác.
“Dược Trại! Đây rồi, hai người có vào không?”
Anh hỏi, nhưng hai con người kia vẫn đang nhai rất nhiệt tình, trên đoạn đường đến đây thì họ gần như ăn không hề ngừng nghỉ.
“Thôi vậy.”
Thở dài một hơi, Hanakii bước nhanh vào trong và tiến đến quầy thuốc.
Bên trong ngập tràn mùi thơm của dược liệu và các loại trầm hương được đốt, trần nhà cao v·út không thấy đỉnh và cực kỳ nhiều tầng dược liệu khiến bất cứ ai cũng sẽ choáng ngợp ở lần đầu bước vào nơi đây.
“Chào mừng quý khách, ngài đã có đơn thuốc cần mua chứ?”
Một cô gái cao ráo với dung nhan xinh đẹp tiến lên cúi đầu chào Hanakii, nàng mặc một bộ sườn xám bó sát cơ thể để lộ đường cong gợi cảm và đôi chân thon dài trắng nõn, nhưng Hanakii chỉ chú ý để dao động năng lượng mà nàng đang tạo ra. Một Thuật sư Level 5 [Cửu tinh] không hề yếu nếu chỉ so sánh với mặt bằng chung của cư dân nơi đây - nơi mà đa phần đều là những dân thường với tu vi thường chỉ dừng lại ở Level 1.
“Đã có, ta cần thêm một số loại dược liệu không nằm trong danh sách.”
Hanakii nói, dược liệu không nằm trong danh sách dĩ nhiên là ám chỉ đến những loại bị cấm bán, không thường thì bất cứ cơ sở nào cũng sẽ có những quy định liên quan đến việc không buôn bán các loại dược liệu bị cấm, nhưng chỉ cần có quan hệ thì vẫn sẽ mua được. Không cơ sở nào thật sự chấp hành những cấm lệnh kia.
“Thật xin lỗi, mời ngài bàn bạc lại với chưởng quầy.”
Cô gái ra hiệu cho Hanakii về phía phòng tiếp khách riêng, anh gật đầu và bước đi chậm rãi.
Sau khi vào bên trong, một người đàn ông già nua có phần mập mạp đã chờ sẵn và tiếp đãi Hanakii rất nồng nhiệt, lão đặt trên bàn một chiếc hộp gỗ và lắc đầu với Hanakii.
“Xin thứ lỗi, quy định không cho phép các cơ sở kinh doanh dược liệu buôn bán các loại không nằm trong danh sách, vì thế nên…”
Hanakii mỉm cười, anh cũng lấy một hộp gỗ và đặt lên bàn, lão chưởng quầy mỉm cười với anh.
“Trao đổi… thì đâu thể tính là buôn bán.”
“Chúng ta chỉ trao đổi cho nhau mà thôi.”
Hanakii gật đầu nói, anh ngả người dựa lưng lên ghế và lão chưởng quầy tiếp nhận hộp gỗ mở ra. Lão lấy một tờ giấy ghi cụ thể rất nhiều loại dược liệu và một mảnh ngọc vỡ, lão mỉm cười gật đầu với anh.
“Toàn bộ sẽ có sau khoảng nửa giờ, nhưng còn về một thứ mà ngài đây muốn được trao đổi với chúng tôi, có lẽ hiện tại không thể có ngay lập tức được.”
“Ồ, tại sao?”
Hanakii nghiêng đầu hỏi, anh cũng không có yêu cầu quá cao, chỉ là những loại dược liệu cấp 3, 4 mà thôi. Không có lý nào chúng lại hiếm đến mức hết nhanh như vậy.
“Một vị tiên sinh đã thu mua toàn bộ loại khoáng vật này, có lẽ nếu ngài thương lượng được với vị ấy thì có thể mua lại chút ít.”
“Ta sẽ tính sau.”
Hanakii phẩy tay, rõ ràng chưởng quầy đang cố đẩy anh về hướng vị khách hàng kia và nếu cả hai tranh giành thứ khoáng vật đó, khả năng cao là sẽ xảy ra đấu giá, và dù ai chiến thắng đi nữa, kẻ được lợi cuối cùng vẫn là chưởng quầy.
Anh chẳng thèm làm chuyện vô bổ như vậy, nơi đây không có thì vẫn không thiếu chỗ bán, không cần phí công phí sức như vậy.
…
Sau vài giờ chờ đợi, Hirio và Tử Linh gần như ngủ gật phía ngoài khu chờ của Dược Trại, và Hanakii bước ra vươn vai. Anh bước đến đưa cả hai một thứ gì đó trông như rễ cây và giở bản đồ ra thêm lần nữa.
“Gì đây?”
“Ăn đi, một thứ giúp trung hòa mana đấy, ít ra cũng có thêm khả năng tẩm bổ.”
Hanakii nói vẩn vơ, nhưng Tử Linh thì lại nhìn anh, cô cau nhẹ mày và mỉm cười nhạt.
“Cho ngươi này.”
Cô đưa phần của mình cho Hirio, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hanakii và cười nói.
“Huynh cho muội ăn Nhân thiên trúc thật đấy à?”
“Thật!”
Cộp!
“Đau!”
Hanakii ôm đầu bởi cái cốc đầu từ Tử Linh, anh cười trừ và có chút tránh né ánh mắt kia của cô.
Nhân thiên trúc là một trong những loại dược liệu không quá hiếm nhưng ít khi được đưa vào trong các đơn thuốc, mà thường được dùng một cách độc lập. Và đối với nam giới thì nó có chức năng tăng cường sức khỏe, trung hoà mana và giảm khả năng mệt mỏi. Nhưng nếu nữ giới thì nó vẫn còn một chức năng khác là dưỡng nhan và giúp phụ nữ trở nên trẻ trung hơn.
Nếu dành Thiên nhân trúc cho một cô gái thì có thể ngầm hiểu rằng bạn đang chê họ già, xấu.
Hanakii đương nhiên biết, anh tuy có chút ác tâm muốn trêu ghẹo Tử Linh nhưng chủ yếu là anh muốn nhắc cô phải luôn nhớ kỹ rằng bản thân mình cách biệt tuổi tác với Hirio như thế nào.
Vì…
“Xem cô kìa…”
Hirio nói, cậu cầm chiếc khăn tay và nhẹ nhàng lau miệng cho Tử Linh. Cô mỉm cười tiếp nhận và đôi mắt vẫn thi thoảng trừng trừng Hanakii.
Anh thở dài trong lòng, mặc dù bản thân có thể nhìn thấy rõ ràng Hirio là một trong ít ỏi những kẻ vẫn mang trong mình trái tim đơn thuần, coi trọng tình cảm. Nhưng Tử Linh là một cô em gái mà anh rất trân trọng, cô cũng không hề có kinh nghiệm trong việc giao tiếp. Gần như cả đời Tử Linh chỉ vùi đầu vào học tập y dược và cứu người, thực hiện bổn phận y sư.
Vì thế nên khi tiếp xúc với một kẻ cuốn hút như Hirio thì gần như khả năng rất cao cô sẽ có cảm tình với anh, và dường như cô không nhận thức được điều đó.
“Huynh đã cố nhắc nhở muội rồi.”
“Vậy… chúng ta đã mua đủ rồi chứ?”
Hirio bước đến chỗ Hanakii và hỏi.
“Chưa, thậm chí chưa mua được một phần ba vật liệu cần thiết. Chủ yếu hiện tại cần vào Đấu giá hội để bổ sung đầy đủ.”
“Đấu giá? Chúng ta có đủ tiền chứ?”
Tử Linh ló đầu lên và nói, cô lủi thủi bước đi và mỉm cười.
“Chuyện đó thì cứ yên tâm, thằng bệnh nhân này đã thành công bám vào phú bà có tiếng và hẳn sẽ có tương lai không đáng lo ngại xíu nào.”
Hanakii vỗ vỗ vai Hirio và bước đi, cậu đơ người nhìn Tử Linh và khuôn miệng có chút giật giật.
“Ý anh nói, là Lauriel?”
“Chứ ngươi còn vài tiểu tình nhân khác cũng là phú bà à?”
Hanakii tập trung nhìn bản đồ và gật đầu.
“Được rồi, khoảng một giờ nữa Đấu giá hội sẽ bắt đầu. Giờ chúng ta đến chọn vị trí đẹp trước đi.”
Đôi mắt tím khẽ nhíu lại, Hanakii nhìn thấy một nhóm hai người nữ ở phía xa kia thi thoảng dời mắt nhìn cả đám. Anh không cảm thấy sát khí nhưng vẫn khá khó chịu khi bị soi mói liên tục.
“Huang Chu Lou?”
Hirio lên tiếng, cậu bước lên đứng song song với Hanakii và xoa cằm nói.
Huang Chu Lou vẫn là cách ăn mặc rất bình dị, váy áo cũng chẳng xa hoa gì cả. Một màu lam nhạt không kèm theo hoạ tiết trang trí nào cả. Mái tóc màu mận đỏ cũng được xõa một cách rất tự do, đôi mắt trong veo không hề tạo ra cảm giác tâm cơ ẩn hiện. Nàng như thể một cô gái thôn quê dân dã, thuần khiết nhưng không kém phần thoát tục.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy từng gửi lời mời đến Lauriel, và có nói gì đó về Thiên Luân Hội thì phải.”
“Có lẽ là lời mời chị ấy tham gia đầu tư, mặc dù Thiên Luân Hội sớm đã là thương hội đứng đầu Eilrine nhưng cá nhân Huang Chu Lou vẫn chỉ mới nhậm chức Hội trưởng chưa đầy 20 năm. Nhiêu đó thời gian là quá ít để có thể tạo dựng nền móng đủ vững, bất cứ lúc nào cũng có khả năng khiến chức vụ đó b·ị c·ướp đi.”
Hanakii nói, anh lắc đầu và nhanh chân bước đi. Hình như là trước đây Hội Thợ Săn từng có đơn hàng cho cái đầu của Huang Chu Lou thì phải, nhưng do giá cả không hợp lý nên chưa từng được nhận. Và phần nào có lẽ do không nhiều Thợ Săn nghĩ đến chuyện á·m s·át một trong những đứa con gái cưng của gia tộc Huang.
“Tiểu thư, đó là con chuột đã đi chung với kẻ kia.”
Du Thiên ghé miệng vào tai Huang Chu Lou và nói khẽ.
Đôi mắt lướt nhẹ qua phía Hirio, Huang Chu Lou mỉm cười nhẹ nhàng và mái tóc khẽ động nhẹ.
Nàng thật lòng không quá để ý đến những người đàn ông lạ mặt, và dù cho từng gặp qua Hirio một lần thì nhiêu đó là chưa đủ để nhớ đến cậu.
“Hắn ta sử dụng thẻ đen của Lauriel để thanh toán, dường như là đã nhận được sự tín nhiệm từ ả.”
“Du Thiên à, ngài cũng đừng dùng từ ngữ sỗ sàng vậy chứ.”
Gương mặt Du Thiên trở nên trong suốt, đôi mắt lóe sáng vàng nhạt và cô biến mất khỏi nơi đây.
“Haiz… Mỗi lần nhắc nhở thì đều chạy đi mất, thiệt tình!”
Nàng thở dài nói, nhưng bỗng cảm giác được có người bước đến và rất nhanh chào hỏi những người mới này.
“Đi thôi!”
Hanakii nói, anh bước nhanh và không có ý định chờ hai người kia.