Chương 208: Thắng và bại
“Ngươi thua!”
Hanakii trước mặt Hirio ngã sầm xuống nền và vỡ thành hàng trăm mảnh bột như một bức tượng phấn. Thu hồi tay mình và lắc mạnh cổ mình vài cái, Hirio nở một nụ cười trên mặt và nói.
“Tôi đã cảm thấy kỳ lạ khi anh tung màn sương đó ra, ai cũng sẽ nghĩ nó là để giam cầm và khiến tầm nhìn của tôi bị hạn chế.”
Akira sững sờ, cậu cau mày và dường như nhận ra điểm mấu chốt gì đó.
“Thì ra đó là lý do mà màn khói lại ít đi đáng kể như vậy, là bởi vì một phần của nó đã được dùng để ngưng tụ ra con rối kia.
Liliane rõ ngón tay và nói, Akira cũng đồng thời gật đầu và trong mắt cậu lóe lên một tia cảnh giác.
“Con rối đó… được tạo ra từ màn sương kết tinh thành, đúng chứ?”
Hirio hạ trọng tâm cơ thể và thu tay, anh nhìn về phía Hanakii nhưng vẫn không hề mở mắt mình ra.
“Anh cố tình dùng lôi cầu và phi dao để tôi phải ở trong đó đủ lâu, mục đích chính là để đôi mắt của tôi buộc phải nhắm lại và chuyển sang dùng thần thức để xác định vị trí.”
Vì thế mà Hanakii mới ẩn mình trong mảnh vải dệt bằng một thứ không chứa mana, thứ sẽ như chiếc khăn tàng hình trong thần thức Hirio.
Liliane mỉm cười, cô vẩy tay và gương mặt có chút say mê.
“Từ đầu cho đến bây giờ đều chỉ là kế hoạch bào mòn sức lực của Hirio, mọi thứ được tính toán một cách cực kỳ tỉ mỉ và hoàn hảo.”
“Nhưng dù thế thì tiên sinh vẫn không chắc chắn phần thắng được, bào mòn mana của một chiến binh như Hirio thì cũng không thay đổi được quá nhiều cho lắm.”
Hanakii chậm rãi mở mắt, cậu mỉm cười và phủi phủi thân mình.
“Chú mày phải thông cảm, dù sao thì cách biệt quá lớn nên cũng không thể trách nếu ta dùng chút tiểu xảo được.”
Cậu nói và vung tay, Hirio lập tức lắc đầu và một thứ gì đó như sợi dây vô hình bay ngang qua mặt anh.
“Tơ nhện? Hay là dây thép?”
Hirio nhảy lùi cực nhanh, anh tỏa thần thức liên tục và không thể cảm nhận được bất kỳ vật thể nào xung quanh cả.
“Lại là một thứ không chứa mana?”
Xoẹt!
Hirio lắc đầu tránh né, anh càng ngày càng cách xa Hanakii và cảm giác các đường di chuyển đang bị hạn hẹp lại rất nhanh.
“Anh dùng thời gian con rối để giăng đống dây tơ này sao? Đúng là phiền toái mà!”
“Nhưng tôi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, thần thức của tôi vốn dĩ đã khóa chặt anh từ trước khi sàn đấu bị vỡ. Vậy thì anh về cơ bản là không có bất kỳ khoảng trống nào rời khỏi tầm ngắm của tôi cả.”
Hirio nói không hề sai, thần thức khóa chặt Hanakii từ trước nên nếu cậu hoán đổi bản thân với con rối sẽ lập tức lộ ra một khoảng hở ngay và anh sẽ nhận biết điều đó. Hanakii ẩn thân bằng cách lẩn vào đ·ống đ·ổ n·át kia thì có thể suy ra cậu đã hoán đổi sau khi Hirio đã khóa chặt và tung đòn [Phong Chi Lực: Thuẫn Sát] bằng toàn bộ sức mạnh.
Sẽ không có khoảng nghỉ để thực hiện hoán đổi.
“Đơn giản thôi, khóa chặt bằng thần thức tuy rằng vẫn có thể duy trì nếu người sử dụng đang có tầm nhìn tốt. Nhưng thông thường thì chẳng ai làm vậy cả.”
Hanakii giơ tay phải lên và lay động ngón tay.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Dây tơ liên tục sượt qua Hirio và tiếng xé gió khiến anh khẽ cau mày. Mặc dù vậy thì vẫn chưa có bất kỳ đòn đánh nào của Hanakii trúng đích cả.
“Nếu anh không muốn nói gì thôi, dù sao lúc đó tôi cũng không làm gì sai. Ngoại trừ…”
Hirio thủ thế và ngưng lại, anh suy nghĩ vài giây và mỉm cười.
“Anh lợi dụng khoảng nghĩ khi tôi chuyển giao từ quan sát bằng đôi mắt sang dùng thần thức để hoán đổi.”
“Ít ra chú mày vẫn không quá đần.”
Hanakii bước lùi và cười.
“Không thể tin được, khoảng nghỉ đó thậm chí còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Anh đúng là con quái vật thiên tài đấy! Đồ khốn nạn à!”
Dậm mạnh chân phải, cơ thể Hirio tuôn trào mana hệ Phong và anh mạnh mẽ bước đi. Dây tơ xuyên thẳng đến nhưng khi chúng gần chạm vào cơ thể Hirio thì bị bật ngược ra và b·ốc k·hói dữ dội.
“Dù sao cũng không quan trọng, tôi chợt nhận ra rằng việc cứ lo sợ các thủ đoạn của anh trong khi không có cách để giải quyết chúng thật phiền phức.”
Cơ thể Hirio rất cao lớn, anh bước đi và các luồng khí liên tục chạy xuyên cơ thể tạo ra các vệt gió thổi bao quanh hệ như một cơn bão nhỏ.
“Thay vì cố chơi theo cách của anh, tôi sẽ dùng cách của mình!”
Hirio vung tay và cơ thể lóe thành một tia sáng lao thẳng đến Hanakii, bỏ qua toàn bộ các dây tơ thép đang cứa vào cơ thể anh tạo ra một loạt các đường máu dài.
“Có vẻ kế hoạch của tên nhóc Hanakii là chọc tức đối thủ nhỉ?”
Kentsu Gai trên khán đài nói khẽ, lão vuốt nhẹ chòm râu và cười nói.
“Đúng là một kẻ nhiều thủ đoạn, mưu tính cũng không hề tệ chút nào. Các trận chiến tồn tại yếu tố mưu trí như thế này chỉ có thể xuất hiện tại những kẻ có Level thấp, nhỉ?”
Lão quỷ ngồi vắt chân và nói, gần hắn là Giang Lưu Như đang chống cằm quan sát trận chiến.
“Mưu tính cỡ nào thì cũng vô nghĩa cả mà thôi.”
Nàng lẩm bẩm, gương mặt đẹp đăm chiêu và nhìn như thể nàng thật sự có hứng thú.
“Giang trưởng lão có hứng thú với thí sinh này sao? Thật đúng là chuyện lạ.”
“Lạ?”
Giang Lưu Như đáp lại câu nói của Lão quỷ, nàng giờ đây thể hiện bản thân đúng là có chút khác thường.
“Đúng vậy, lạ. Giang trưởng lão xưa nay chỉ có hứng thú với đan đạo, và chưa từng nổi hứng thú với bất kỳ thí sinh nào, chưa kể còn là một nam sinh.”
Lão nói, gương mặt nhăn nheo kia cười nhẹ và Giang Lưu Như im lặng hồi lâu.
“Haha…”
Kentsu Gai cười lớn, lão quay người nhìn vào trận đấu phía dưới và Hanakii đang phải vừa lui vừa tránh né các đòn t·ấn c·ông của Hirio.
Tốc độ Hirio rất nhanh, động tác cực kỳ dứt khoát và nhanh gọn khiến cho việc tránh né tương đối khó khăn. Hanakii mỗi lần lùi người lại đều tạo ra các tia sét kéo từ mặt sân lên đến tận gót chân cậu.
“Để xem anh lui được bao lâu!”
Hirio nói và vận sức, ngay trên nắm đấm của anh hiện lên một vòng phép nhỏ và Hirio đấm vỡ nó tạo ra t·iếng n·ổ đẩy lùi cả hai ra xa.
Ầm!
Hirio bị đẩy lùi và anh phải đập mạnh xuống nền để dừng cơ thể lại, một loạt tia sét từ phía dưới bắn thẳng vào người khiến Hirio t·ê l·iệt đôi chút. Nhưng vẫn không có quá nhiều tổn thương.
Mặc dù thế nhưng nếu trúng quá nhiều sẽ khiến thời gian t·ê l·iệt tăng lên đáng kể, đó không phải là một chuyện tốt.
Đinh!
Âm thanh phát ra phía sau lưng, đó là một trận pháp được kích hoạt và hàng trăm chiếc dây tơ màu sáng bạc bắn ra quấn đầy thân thể Hirio. Một loạt điện kích được tung ra khiến anh gục thẳng xuống nền đá lạnh ngắt.
“A-Anh đúng là lắm trò thật.”
Nhưng rất nhanh đứng thẳng dậy, Hirio gồng sức và toàn bộ dây tơ đứt lìa. Hơi thở của anh đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều, Hanakii đang đứng tại đầu kia của sân đấu với một thanh trường kiếm trên tay.
“Cuối cùng cũng chịu thẳng thừng giao chiến rồi sao?”
Akira nói, cậu đan hai tay vào nhau và nheo mắt để có thể nắm bắt trọn các diễn biến tiếp theo.
“Hãy cho ta thấy toàn bộ kiếm kỹ của ngươi đi, tiên sinh!”
Thanh kiếm sáng bóng trên tay cậu, Hanakii xoay nó một vòng và thủ thế. Ánh mắt cậu nhìn thẳng Hirio và cơ thể tỏa ra một tầng chiến ý dày đặc.
“Tới đi!”
Cậu hét, cơ thể hóa thành một tia sáng bạc và bắn thẳng về Hirio.
[Nguyệt Thần Khí: Tam Nhật Nguyệt]
Lưỡi kiếm chém thẳng, lập tức toàn bộ không khí bị hóa lỏng và một luồng năng lượng chụp lấy cơ thể Hirio. Anh thủ thế tung mạnh hai tay về trước, một loạt kiếm khí mạnh mẽ chém đến nhưng lại không xuyên qua được cơ thể Hirio. Từ lưỡi kiếm Hanakii chém ra ba đòn màu trắng sáng, chúng lao cực nhanh và Hirio lách người tránh né toàn bộ, anh xoay người tung một đòn đá thẳng về phía sau và Hanakii lập tức bắt chéo hai tay trước ngực chặn lại cú đá với lực đạo khủng kh·iếp từ Hirio.
Ầm!!!
Va chạm cực mạnh tạo ra một tiếng động lớn, Hanakii cắm mạnh thanh kiếm xuống nền đá nhưng cơ thể cậu vẫn bị lùi lại một đoạn ngắn. Ngay sau đó lại là một cú đá khác từ Hirio, vòng phép màu trắng hiện lên chặn lại nhưng cơ thể Hanakii không thể tránh việc bị đẩy lùi cực nhanh.
Thanh kiếm chẻ đôi sàn đấu và gãy ngang, Hanakii mất đi điểm tựa của mình và lăn mạnh trên sân hàng chục vòng mới dừng lại.
Cậu xoay người bật dậy và nhìn thanh kiếm đã gãy ngang trên tay, một nửa lưỡi kiếm đã bị ghim chặt bên dưới sân đấu.
“Ngươi đúng là không nương tay gì cả nhỉ?”
Cậu nói, thanh kiếm bị vứt sang một bên và hai tay Hanakii chụp lại như thể đang cầm thứ gì đó.
“Đấu cận chiến với ngươi là một quyết định không khả quan lắm, ta nghĩ mình vẫn nên chiến thắng bằng ma thuật.”
Hanakii cười, trên tay là hai luồng mana đang di chuyển.
Một màu đen, một màu trắng chậm rãi hòa quyện vào nhau.
“Cái này là gì?”
“Rồi ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Hanakii nói, nhưng Hirio bỗng xuất hiện trước mắt anh và tung nắm đấm.
Cơ thể nghiêng hẳn về sau và nhảy bật lên cao, Hanakii liên tục kết ấn bằng hai tay và gương mặt tươi cười thấy rõ.
“Ta biết ngươi sẽ không để đối phương hoàn thành bất kỳ ma pháp nào cả, đó là một thói quen rất tốt đấy.”
Cậu nói, kết ấn hoàn thành.
“Nhưng sẽ khiến ngươi dễ dàng chui vào bẫy của kẻ thù!”
Oành!
Sân đấu nứt vỡ, Hirio vẫy tay và bên dưới anh hiện lên mười sáu vòng tròn ma trận đang xoay tròn. Một loạt các trụ ánh sáng bao quanh Hirio và một loạt các lôi cầu hiện hữu phía trên đầu anh.
“Đây là kế hoạch của anh? Giam tôi lại và liên tục t·ấn c·ông b·ằng lôi cầu?”
Hàng trăm lôi cầu rơi xuống và nổ như pháo hoa, Hirio lấy tay che mắt và cơ thể lấp lóe dòng chảy màu xanh lục.
“Nếu ngươi bị hạ chỉ bằng những thứ này, ta sẽ thất vọng đấy.”
Cậu nói, đôi mắt Hanakii khẽ nghiêm lại và bụi đất dần dần tan đi.
Lôi cầu nổ tung số lượng lớn khiến toàn bộ khu vực Hirio đứng trước đó bị phá nát đi rất nhiều, bụi đá tan đi khá nhanh và như thể bị thứ gì đó hút vào vậy. Hirio vẫn đứng vững như núi và trên tay anh là một thứ gì đó trong như hắc tinh không ngừng hút lấy toàn bộ lôi cầu và các bụi bẩn kia.
[Phong Chi Lực: Hắc Phong]
“Như tôi đã nói, anh thua!”
Nụ cười trên mặt Hirio rất rõ ràng, anh giơ hắc phong đang lơ lửng trên tay về phía Hanakii và nghiêng đầu. Thể hiện này cho thấy anh đã nắm chắc phần thắng về mình. Và nếu Hanakii không còn bất kỳ sự chuẩn bị nào nữa, sẽ là một thất bại hiển nhiên.
Mana cậu đã cạn kiệt, toàn bộ bí pháp đều bị hắc phong khắc chế hoàn toàn.
“Tiên sinh…”
Akira nghiến răng nói, cậu có thể cảm nhận được hắc phong kia của Hirio rất đáng gờm. Và nó gần như sẽ hút lấy toàn bộ đòn t·ấn c·ông theo dạng đạn đạo hay thậm chí là phi kiếm.
“Không lẽ lại thua?”
Liliane khẽ nói, cô quay người sang bên và Yumeko đang nắm hai tay với một biểu cảm phấn khích.
Gần như toàn bộ khán đài đều chìm trong im lặng, bọn họ thật sự đã được thoả mãn khi thưởng thức màn trình diễn cực phẩm kia của Hanakii. Nhưng sự thật vẫn rất nghiệt ngã, cảm giác như những gì Hanakii làm cũng chỉ như…
“Kiến càng lay cổ thụ.”
Một người đang ngồi trên chiếc xe lăn khẽ nói, nàng có ngoại hình rất thông thường và bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ lập tức quên ngay. Nhưng bên cạnh lại có một nam nhân cực kỳ điển trai cùng vóc dáng cao lớn dễ thấy.
“Anh nghĩ thằng nhóc này sẽ không thua.”
Người nói là Ninh Thiền, anh mỉm cười với gương mặt sẽ làm say đắm rất nhiều nữ nhân. Nhưng cô nàng bên cạnh anh lại chẳng hề có bất kỳ động tĩnh gì, nàng im lặng hồi lâu và mỉm cười.
“Hắc phong cũng như hắc tinh, là một thứ mạnh như cũng không mạnh.”
Nàng nói, đôi mắt khẽ nhìn sang Hanakii và dưới lòng bàn tay cậu có chút tia sét dao động.
“Màn đấu này, sắp kết thúc rồi.”
Hắc phong xoay tròn hút lấy mọi thứ, Hirio càng ngày càng khó kiểm soát nó và chắc chắn bản thân anh cũng sẽ bị hút vào nếu không lập tức dừng nó lại.
“Ngừng!”
Hét lớn trong lòng, Hirio vận sức nhưng hắc phong chẳng có bất kỳ động tĩnh gì. Nó vẫn điên cuồng hút lấy mọi thứ và cơ thể Hirio chậm rãi bị kéo gần lại.
“Mình không ngừng được nó? Tại sao?”
Hirio thầm nói, anh giật mình nhìn lên và thấy Hanakii đang đứng phía xa với một cây dao dính máu. Trên thanh dao là ma pháp tẩy luyện đang được niệm chú.
“Đó là mục đích của anh!”
Hirio nhớ lại lúc trận đấu bắt đầu, một con dao đã lấy máu anh và giờ đây thì Hanakii đang dùng con dao đó để tiến hành một ma pháp cấp thấp khiến mana của Hirio bị tạm dừng trong giây lát.
Nó chỉ có công hiệu tối đa là bốn phút, thậm chí điều kiện để sử dụng ma pháp này cũng rất khó khăn khi lượng mana đó phải chạm đáy và người đó đã chuyển hóa mana của mình thành nguyên tố. Và Hirio đáp ứng gần như tất cả điều kiện đó, chỉ duy nhất một điều không trùng khớp là anh vẫn đủ mana để kích hoạt hắc phong trước đó nhưng giờ lại bị tạm thời khóa mana lại.
“Anh lừa tôi sử dụng hắc phong rồi mới kích hoạt ma pháp khống chế đó?”
Cánh tay Hirio bị hút vào, anh cảm giác như thể bị xé rách da thịt và rút ra rất nhanh. Không có chút chần chừ mà ném thẳng hắc phong về phía Hanakii.
Èo!
Hắc phong cuốn cả cơ thể Hirio bay theo và Hanakii cũng bị cuốn trôi, cả hai bị kéo mạnh gần như đến rìa sân đấu. Nếu cả hai bị kéo rời khỏi sân thì sẽ tính thắng thua theo việc ai đã bị kéo ra khỏi sân trước tiên.
Hirio xoay người chụp lấy nền đá, nhưng hắc phong quá mạnh và hút cả hai nhanh đến mức Hirio cũng không kịp làm gì.
Oành!
Cơ thể anh va mạnh vào kết giới bảo vệ, hắc phong bị trọng tài xua tay hóa giải và hắn chậm rãi bay xuống gần Hirio.
“Không tệ không tệ! Nhưng tiếc cho ngươi thật.”
“Người chiến thắng! Hanakii!!!”
“Vượt cấp chiến thắng!!! Người đầu tiên trong lịch sử Học viện Eilrine đã xuất hiện!!!”
“Chúng ta đã chứng kiến lịch sử!!!”
Lão hét lớn, Hirio lồm cồm bò dậy và đôi mắt anh nhìn về sân đấu với vẻ mạnh không thể tin được.
Hanakii, vẫn đứng vững trên sân mà không hề bị hút theo anh chút nào.
“S-Sao có thể.”
Anh hỏi, Hanakii mỉm cười cúi người và phá vỡ mặt sân, nơi vết nứt đó cậu đưa tay mình vào và cầm ra một nửa lưỡi kiếm sáng bóng.
“Là từ trường đó chú em.”
“Làm sao có thể!”
Akira bật dậy, cậu nhìn vào sân đấu và hoàn toàn không thể tin tưởng.
“Lưỡi kiếm đó đã được gia cố bên dưới sân đấu, trừ khi toàn bộ sân đấu bị kéo lên thì nó vẫn sẽ vững chắc nằm đó.”
Liliane lên tiếng giải thích.
“Nhưng từ khi nào? Và bằng cách nào?”
Akira hỏi.
“Đống dây tơ kia không phải dùng đến t·ấn c·ông Hirio, nó là để cố định lưỡi kiếm. Và lưỡi kiếm đó đã được Hanakii cố ý bẻ gãy khi b·ị đ·ánh lui. Tất cả những gì hắn ta làm chỉ là trò lừa khiến không ai để ý đến mục đích thật sự cả.”
Liliane xoay người rời đi, gương mặt cô nặn ra một biểu cảm khó coi và có chút gì đó phấn khích.
“Anh đúng là cái đồ cáo già c·hết tiệt! Thứ quái vật thiên tài gì thế này.”
Hirio cười lớn, anh đứng bật dậy và phủi phủi thân mình. Sau đó thở dài một hơi.
“Tôi thua! Tâm phục khẩu phục!”
Hanakii gật đầu, tiếng khán giả gào thét cực lớn cùng vô tận tiếng vỗ tay khen mừng. Hanakii cúi đầu chào tất cả và một ánh nhìn nhẹ được cậu hướng về phía khu vực của các trưởng lão.
Giang Lưu Như trên đó với gương mặt không b·iểu t·ình khẽ cười, nàng nghiêng nhẹ đầu và ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng.
“Ngươi… đã đủ điều kiện.”