Cả tối hôm qua Quân Sinh cơ hồ đều không chợp mắt. Trời còn chưa sáng nàng liền rời giường, đẩy cửa ra đi vào trong viện, lại phát hiện Yến Nương đã sớm hơn nàng một bước. Nàng ấy đang ngồi ở ghế dá, trên tay nâng một khung thêu, một tay thêu nhanh cái gì đó trên mặt vải.
“Yến cô nương, sắc trời còn tối như vậy, cô có thể thấy rõ sao?” Quân Sinh tò mò đi đến bên người Yến Nương, cúi người xem nàng thêu thùa. Lúc cúi đầu nàng mới biết được vì sao ánh mặt trời chưa sáng mà nàng ấy có thể hạ châm lưu loát như thế, giống như nước chảy mây trôi không hề có gì cản trở.
Sợi chỉ trên tay Yến Nương lóe ngân quang, khiến cả mảnh vải được chiếu đến sáng rực, cho nên dù trời chưa sáng thì nàng ấy vẫn có thể hạ châm một cách chính xác.
“Cô nương sao lại thêu đến bốn cảnh tượng ở trên cùng một mảnh vải thế? Chỗ này là nhật nguyệt sao trời, bên kia lại là cỏ cây núi đá, lại có cả gia súc cày kéo và cả tứ hải nhất thống.” Quân Sinh cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Yến cô nương đang thêu chẳng lẽ là Hiên Viên?”
Yến Nương hướng nàng cười, “Quân Sinh cô nương quả nhiên học thức uyên bác, cả Hiên Viên cũng biết. Truyền thuyết nói Hiên Viên là thần kiếm có một không hai do chư thần trên Thiên giới ban cho Hoàng Đế để đánh bại Xi Vưu. Trong thần kiếm có ẩn chứa lực lượng lớn vô cùng, có thể trảm yêu trừ ma.” Nàng nói xong liền rũ mảnh vải ra, đem cả tấm vải hoàn chỉnh cho Quân Sinh xem, “Cô nương cảm thấy bức thêu này của ta thế nào?”
Quân Sinh tấm tắc khen ngợi, “Vừa tinh tế, lại liền mạch, màu sắc đều, mọi ưu điểm đều bị nó chiếm hết rồi. Tay nghề của cô nương đúng là thiên hạ hiếm có.”
***
Quân Sinh nhìn không trung, nàng thấy rõ mảnh vải cũ màu xanh đó không biết từ bao giờ đã biến thành bức thêu “Hiên Viên” mà Yến Nương mới thêu. Mà hiện giờ bức thêu kia đã bay lên trên rừng phong, lại bành trướng ra càng ngày càng to, đem toàn bộ cánh rừng đều bao phủ bên dưới.
“Nhật nguyệt sao trời” trên tấm vải lúc này lóng lánh dị quang, che lấp cả tịch dương ở phía tây, cỏ cây núi đá thì sinh động như thật, mênh mông vô bờ.
Quân Sinh trong lúc nhất thời có chút mê loạn, tựa hồ đã không phân rõ thế giới dưới chân mình mà trên đỉnh đầu cái nào mới là thật. Nàng ở giữa hai “thế giới”, nghe đỉnh đầu có tiếng gió ào ào cùng tiếng nước róc rách đến quên cả sợ hãi, cũng quên mất trước mặt mình còn có một con mãnh thú đã ăn thịt biết bao nhiêu người.
Thổ Lâu đột nhiên phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, thanh âm này khiến Quân Sinh như tỉnh mộng. Nàng nhìn về phía con quái dương, phát hiện nó đá lên một mảnh cát bụi, ngẩng đầu hướng bên ngoài cánh rừng mà chạy.
“Hiên Viên” ở bên trên đuổi theo Thổ Lâu một đường về phía trước. Nó tựa như một tấm lưới lồng lộng, tùy thời đều có thể đem “Phạm nhân” bắt giữ về quy án vậy.
Thấy không có cửa chạy trốn, Thổ Lâu đột nhiên nâng móng trước, hướng phía dưới đạp tới, chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng, mặt đất bị nó đạp ra một cái hố to, cây phong xung quanh cũng bị cú đạp này làm ngã một mảnh.
Trong bụi đất màu vàng mùi mịt, đôi chân thật lớn của Thổ Lâu từng chút một mà đạp lên mặt đất, chỉ trong chốc lát đã đào ra một cái động sâu hàng chục thước. Quân Sinh tránh ở phía sau một gốc cây phong nhìn chằm chằm nó. Nàng thấy Thổ Lâu hướng lên trời nhìn nhìn, sau đó cũng không quay đầu lại hướng vào trong cái động mà nhảy.
Trong lòng Quân Sinh không biết là mừng hay lo. Mừng vì nàng không cần táng mệnh cho con quái dương kia, lo chính là Tinh Vệ bị nhốt, người quan phủ không có cách nào chạy tới. Nếu để súc sinh này chạy mất thì chỉ sợ sau này có muốn bắt cũng khó khăn. Nàng sốt ruột hướng phía ngoài rừng nhìn lại, nhưng hoàng hôn đã buông, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, căn bản không nhìn thấy nửa bóng người. Đúng lúc này, một đạo hàn khí phun lại đây, đem sợi tóc hỗn độn của nàng thổi lên.