Thổ Lâu chạy mấy mươi dặm mới không nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau. Nó dừng bước chân, hướng phía sau nhìn thoáng qua. Cỏ cây phía sau cao hơn nửa người, mỗi lần gió thổi qua đều đong đưa, thoạt nhìn như sóng nước của Vong Xuyên.
Nó kéo bốn cái chân chậm rãi đi về phía trước, lỗ mũi mỏi mệt phun ra khói trắng. Nhưng mới được bốn năm bước thì bụi cỏ cách đó không xa động đậy hai cái, một cái đầu đầy lông trắng thò ra.
Hữu Nhĩ nhe răng hướng nó cười, “Ngượng ngùng quá, lại oan gia ngõ hẹp gặp ngươi rồi.”
Cái chân to của Thổ Lâu đá đá bùn đất, đem bùn đá hất lên cao vài thước. Nó căm tức nhìn Hữu Nhĩ, “Con khỉ chết tiệt, làm hỏng chuyện tốt của ta một lần còn chưa đủ, còn muốn làm hỏng lần thứ hai. Lần này ta nhất định phải đem ngươi rút gân lột xương, ăn đến không còn mảnh da.”
Hữu Nhĩ ngồi bắt chéo chân trên một cục đá, “Khoác lác cho ai nghe a. Ngươi cũng không nhìn xem hôm nay là ai đến, nói mạnh mồm như thế mà không sợ đau răng hả?”
Thổ Lâu không nhúc nhích, tròng mắt hơi hơi chuyển tới phía sau, nó thấy cách mình không đến nửa thước có một người đang đứng. Lúc gió thổi qua, làn váy của người nọ liền quét đến chỗ cái đuôi ngắn nhỏ của nó. Trong lòng nó âm thầm lắp bắp kinh hãi, mới vừa rồi rõ ràng không có động tĩnh gì, sao nàng ta có thể thần không biết quỷ không hay theo sau mình, hơn nữa còn cách gần như thế. Nàng ta hoàn toàn có thể trong khoảnh khắc mà kết thúc mạng sống của nó.
Thấy Thổ Lâu lộ ra vẻ mặt sợ sệt, cái chân bắt chéo của Hữu Nhĩ vung vẩy đến không kiêng nể gì, “Sao? Biết sợ rồi hả? Hiện tại quỳ xuống xin tha thì tiểu gia còn có thể cho ngươi được thống khoái, không nhọc cô nương nhà ta tự mình động thủ.”
Thổ Lâu nhìn nhìn Hữu Nhĩ, lại quay đầu nhìn chằm chằm nữ tử trẻ tuổi ở phía sau một lúc lâu, đầu quơ quơ, phun ra một đám khói trắng, “Từ từ, ta…… Biết ngươi là ai, bên bờ sông Vô Nhai, hồng liên bên cạnh ao, lúc đó ta tận mắt nhìn thấy ngươi cởi ra một tầng da …… Không sai, trên chiến trường giết Cùng Kỳ, trảm Đào Ngột chính là ngươi, hóa ra ngươi lại giấu mình trong thành Tân An này.”
Yến Nương khẽ thở dài, “Hữu Nhĩ, làm sao bây giờ, thế mà lại có kẻ nhận ra ta a.” Giọng nàng còn chưa dứt thì một cơn gió xoáy liền bay nhanh qua đầu Thổ lâu. Gió thổi qua cuốn theo hai tròng mắt to bằng nắm tay. Chúng nó lăn vào trong bụi cỏ, làm đổ một mảnh cỏ dại, máu phun đầy đất.
Móc mắt Thổ Lâu xuống xong, Hữu Nhĩ vững vàng dừng ở bên người Yến Nương. Hắn vỗ vỗ tay, khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Cho ngươi nhìn lén, ta cũng chỉ có thể đào đôi mắt của ngươi ra mới có thể giải hận.”
Thổ Lâu phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Nó giống một con ruồi nhặng không đầu, ở trong bụi cỏ lung tung đá đạp, cỏ đều bị đào ra, cát vàng bay đầy trời, đem bầu trời màu xanh thẫm biến thành một mảnh ô trọc.
Đột nhiên, nó cảm giác trên cổ trầm xuống, có người vững vàng ngồi lên lưng nó, hai chân kẹp chặt cái cổ cường tráng của nó. Thổ Lâu liều mạng đong đưa đầu, muốn đem người trên lưng ném xuống, tiếc rằng người nọ không chút nào cố sức đã kẹp chặt cổ nó, giọng nói mềm mại truyền vào trong tai nó, “Ngươi biết ta giết Cùng Kỳ thế nào không?”
Thổ Lâu dừng bước chân, hốc mắt trống không vẫn trừng đến tròn xoe, ở trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nó rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng của những nữ hài nhi bị chính mình ăn.
“Bá lạp” một tiếng, Yến Nương từ sau lưng rút ra hai thanh trường đao lạnh lẽo, đem lưỡi đao đặt lên cổ Thổ Lâu rồi đôi tay dùng sức, lập tức cắt đầu nó xuống.
Tay nàng vừa vung thì cái đầu dê đã bay lên trời, sau đó rơi vào trong bụi cỏ. Thân mình Thổ Lâu vẫn còn chạy như điên, đến một dặm sau mới quỳ rạp bốn chân trong bụi cỏ, máu tươi ào ạt chảy vào bụi cỏ, đem mặt cỏ nhuộm đen một mảng lớn.
Nhìn cái đầu dê vẫn còn dính máu trên tay Yến Nương, Hữu Nhĩ tấm tắc khen: “Cô nương thân thủ vẫn lưu loát như vậy. Tốt xấu gì thì Thổ Lâu cũng là mãnh thú, ngươi thế mà chém nó chả khác gì chém heo a.”
Yến Nương xách theo cái đầu dê kia đi về phía trước, “Nhanh đi thôi, ta đoán có người khả năng đã chờ đến không kiên nhẫn rồi.”