Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Mùa đông mệt mỏi, gió lạnh rét run, tuyết kéo từng trận lớn kéo đến. Những ngọn núi xa xa kia đã trở nên một màu trắng xóa.
Ở bên trong, căn phòng đang đốt lò than, rất nhiều vải bông chèn kín các mép cửa để không khí lạnh không tràn vào phòng.
Một cô bé chỉ lộ cái đầu ra ngoài nằm trên giường không nhúc nhích, kéo chăn lên đến cằm che kín để gió không thể lọt vào.
Tay đặt lên trán con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, ánh mắt Lâm Sương tràn đầy lo lắng: "Có chỗ nào khó chịu không con?"
Khẽ lắc đầu một cái, Ân Huệ nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Đây chỉ là bệnh cũ thôi, che kín người lại sẽ không sao. Con quen rồi."
Lời nói "không sao" rót vào bên tai, Lâm Sương quay mặt đi âm thầm thở dài. Bà im lặng, lòng nhói đau. "Con quen rồi", chỉ có ba chữ thôi nhưng lại làm người khác đau xé lòng. Sau khi bà có gia đình mới thì con gái cũng được chăm sóc rất chu đáo, bệnh tình cũng đã chuyển biến tốt. Nhưng khi đến mùa đông, nhất là khi tuyết rơi, Ân Huệ sẽ chịu đựng những cơn nhức nhối như phong thấp vậy, những vết thương cũ đau buốt không ngừng. Đứa nhỏ này đã tròn mười lăm vào hôm qua, nhưng thật tội cho nó. Không biết rồi đây đứa con này sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu năm nữa. Lâm Sương nghĩ đến đây thì lại không thể nào tha thứ lỗi lầm của bà.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con thật sự không sao, thật đó. Mẹ cứ đi cùng cha đi, nếu không sẽ trễ mất." Ân Huệ nhìn mẹ đang âm thầm đau lòng, trong lòng nàng lại thấy áy náy. Chân đau chỉ là giả thôi, mục đích chính là không muốn mẹ phát hiện "bí mật" kia.
"Con như thế thì làm sao mẹ có thể yên tâm mà đi chứ." Lâm Sương nhìn con gái, ánh mắt lo lắng. Càng nghe Ân Huệ nói thì bà càng không yên tâm bỏ đi.
Ba năm trước, Tần Mặc cuối cùng đã tìm được nhà cha mẹ ruột của Lâm Sương, cả nhà năm người liền đi đến đó. Nhiều năm chia cách nhưng không thể cắt đứt được huyết thống tình thân. Cha của bà dù không đồng ý chuyện năm xưa bà làm, nhưng thấy bà hiện tại có chồng, có con nên cũng đã thư thái hơn nhiều. Sau đó, những năm gần đây cả nhà sẽ đóng cửa, cùng nhau đi về miền nam để thăm viếng cha mẹ. Anh trai và chị dâu năm nay cũng sẽ về, hành trình cũng đã sớm quyết định. Nhưng không ngờ, trước khi xuất phát vài ngày thì đột nhiên có một trận tuyết lớn làm trì hoãn ngày xuất phát. Lại thêm chân bị thương của Ân Huệ tái phát không thể đi nên cứ tiếp tục kéo tới kéo lui như vậy, chỉ sợ không còn cách nào về nhà cha mẹ trước tết. Cả nhà bàn bạc với nhau, do dự mãi thì quyết định để Tần Tấn ở nhà chăm sóc cho Ân Huệ
"Mẹ, con không sao mà. Còn có A Tấn ở lại với con." Ân Huệ nhỏ giọng an ủi mẹ mình. Nàng lén lút liếc nhìn Tần Tấn đang đứng một bên, nháy mắt ra hiệu.
Tần Tấn hiểu ý, vội vàng tiếp lời an ủi: "Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho Ân Huệ. Mẹ cứ yên tâm đi đi." Trong giọng nói Tần Tấn mang theo vài phần chột dạ và tự trách.
Không thể chịu nỗi hai đứa con gái an ủi, nghĩ đến chồng và một đứa con đang chờ ở ngoài, Lâm Sương nhìn Tần Tấn. Nếu giao Ân Huệ cho người khác chăm sóc, dù thế nào thì bà cũng không thể rời đi. Nhưng nếu đem con gái giao cho đứa nhỏ này, bà có một cảm giác an tâm không tả được: "Con nhớ phải chú ý giữ gìn thân thể, nghỉ ngơi thật tốt. Nhớ đóng chặt cửa,..." Bà nhẹ nhàng xoa mặt con gái, nói liên miên không ngừng. Cằn nhằn và dặn dò thêm một chút, lúc này bà mới chậm rãi đứng lên.
"Mẹ, con tiễn mẹ." Tần Tấn đi theo mẹ ra ngoài. Cô gái nhỏ nằm trên giường nhìn hai người rời khỏi phòng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tấn tiễn mẹ ra đến cửa viện, Tần Mặc đã đứng chờ rất lâu bên xe ngựa: "A Tấn, nơi này giao lại cho con đấy, nhớ phải cẩn thận." Mặc dù ông rất yên tâm với khả năng của Tần Tấn, nhưng để hai cô bé ở nhà cũng nên nhắc nhở vài câu.
Lâm Sương để chồng đỡ lên xe ngựa, ôm nhóc Khang vào lòng: "A Tấn, cha mẹ sẽ cố gắng về sớm. Nơi này phải nhờ con trông nom, cực khổ cho con rồi."
Tần Tấn trịnh trọng gật đầu: "Cha mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Ân Huệ." Lời hứa đảm bảo.
"A Tấn, phải bảo vệ chị ba thật tốt nha." Nhóc con cũng học theo, bị Lâm Sương gõ đầu một cái. Bàn tay nho nhỏ sờ đầu, lén lút le lưỡi.
Nhìn theo bóng xe ngựa xa dần, Tần Tấn đóng cửa viện, vội vàng chạy vào phòng. Cô gái có "bệnh tình" tốt hơn đã ngồi dậy, Tần Tấn bước nhanh đến đỡ em ấy: "Em thức làm gì?" Cô vội vàng đỡ nàng nằm xuống.
Ân Huệ lắc đầu, không chịu nằm xuống: "Nằm xuống lưng lại đau."
Đau lưng? Cái đầu gỗ tự đập đầu mình cái , tại sao lại không biết sớm hơn. Mặt Tần Tấn đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Là tại chị không tốt."
Một câu nói không đầu không đuôi làm Ân Huệ ngẩn người. Một lúc sau nàng mới hiểu được, đầu gỗ đó lại hiểu nhầm mất rồi. Lập tức mặt Ân Huệ cũng đỏ theo, không biết nên trả lời thế nào, chỉ chu chu cái miệng nhỏ.
Tần Tấn nhìn dáng vẻ đó của Ân Huệ càng thêm nóng lòng, ngồi xuống bên cạnh em ấy. Nhớ lại chuyện tối qua quá mức "nhiệt tình", Tần Tấn không ngờ rằng Ân Huệ lại trong đêm sinh nhật (thời xưa gọi là sinh thần) cứ ép cô phải "muốn" em ấy. Bị người yêu cố gắng mê hoặc, Tần Tấn hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện, cuối cùng đã bị chìm đắm trong ham muốn. Nhớ lại chuyện tối qua, động tác của mình hơi thô lỗ, chiếc cổ trắng ngần của người yêu có thể thấy rõ từng dấu đỏ. Mỗi một dấu ấn đều tuyên bố đây chính là tội chứng của Tần Tấn.
"Có phải em còn đau không?"
Nghe xong lời này, mặt Ân Huệ càng đỏ hơn. Nàng biết chuyện này đâu thể trách Tần Tấn được.
Vì để cho người ngốc kia không phải do dự nữa nên Ân Huệ dùng đủ mọi cách, chủ động làm phiền, cuối cùng đã thành công làm cái người dè dặt kia bị trêu đến quên hết mọi thứ. Thân thể đau là chuyện đương nhiên, nhưng so với đau thì ngọt ngào nhiều hơn. Mà đối với câu hỏi thẳng thắn của Tần Tấn, đáp án thật khiến người ta quá xấu hổ, hỏi làm sao Ân Huệ trả lời cho được.
Thấy cô gái bé nhỏ không nói gì, Tần Tấn càng thêm áy náy tự trách, ảo não không thôi. Tại sao cô lại không chịu khống chế bản thân kia chứ, "đau đớn kia" vẫn còn hiện hữu trong trí nhớ của cô rất rõ ràng. Sang ngày hôm sau, chỉ ngồi dậy thôi mà cô làm cũng không xong. Nghĩ đến đây, Tần Tấn lại âm thầm tự chửi bản thân một trận. Tần Tấn không biết "lần đầu tiên" lại đau như vậy, bởi vì cô không có kinh nghiệm, thô lỗ tiến vào tạo ra vết thương không hề nhẹ. Còn cái người vẫn khỏe mạnh kia, từ hôm đó hai người từng nhiều lần thân mật, dĩ nhiên cũng học hỏi thêm được một chút kinh nghiệm. Nhưng trong thực tế, Ân Huệ bị đau cũng không thua gì Tần Tấn.
"Chị... chị..." Là người trung thực, nên Tần Tấn không biết phải nói xin lỗi như thế nào.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng che miệng người yêu, lắc nhẹ đầu, Ân Huệ dựa vào lòng Tần Tấn. Nàng cũng khó mở miệng, nên đành dùng hành động để trả lời.
Đưa tay ôm lấy người yêu, Tần Tấn hiểu, an lòng.
Chớp mắt cha mẹ hai người đã đi xa nhà được sáu ngày. Hai người tạm thời được sống trong thời gian không bị ràng buộc.
Nhắm hai mắt, trên môi nở nụ cười thỏa mãn, cánh tay giống như có ý thức vươn ra muốn ôm lấy người kề bên, A Tấn lại phát hiện bên cạnh trống rỗng, không thấy cô bé ngoan kia ở đâu. Lập tức mở mắt, nhìn cái giường trống không, cô nhíu mày, vội vàng ngồi dậy. Một vệt nắng nhẹ từ ngoài xuyên vào. Thì ra trời đã sáng rồi. Vén màn che lên, ngay lập tức, Tần Tấn đã thấy được người quan trọng nhất trong lòng mình, Ân Huệ, đang đứng ngay cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua cửa, rơi trên người giai nhân, làm em ấy càng thêm mỹ lệ. Tần Tấn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp mê người này, trong mắt cô chỉ biết ai đó không ngoan.
Tần Tấn chỉ mặc trung y, không quan tâm quần áo, xỏ giày vào, cầm lấy trường bào (quần áo ngoài), bước nhanh đến phủ lên người Ân Huệ. Tần Tấn hơi dùng sức ôm Ân Huệ vào lòng, cúi đầu, gò má cả hai dán chặt vào nhau. Quả nhiên, khuôn mặt bé nhỏ ấy rất lạnh. Tần Tấn lại dùng thêm sức ôm chặt Ân Huệ hơn, cố gắng dùng thân nhiệt của cơ thể sưởi ấm cho người yêu.
"Tại sao lại mặc như vậy đứng bên cửa sổ? Một chút nữa em sẽ bị cảm bây giờ." Mặc dù là đang trách mắng nhưng vẫn chứa đầy sự yêu thương.
Ân Huệ không đáp, cơ thể dựa về sau, giao trọng lượng toàn thân cho người phía sau. Nàng tham lam hấp thụ hơi ấm trên người Tần Tấn, bàn tay nhỏ lạnh lẽo vuốt ve mặt Tần Tấn, ánh mắt nàng nhìn vào màu trắng xóa ngoài cửa sổ: "Tuyết thật đẹp."
Đêm qua bất ngờ có một trận tuyết lớn làm mọi thứ đều phủ đầy một màu trắng. Đến sáng, trời quang mây tạnh, mặt trời trên cao chiếu từng tia nắng khắp mọi nơi. Chỉ đáng tiếc trong mắt Tần Tấn thì cảnh đẹp bên ngoài thua xa người con gái trong lòng cô. Cô nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Tuyết này không phải cũng giống cảnh ngày xưa sao? Ngoan, trước tiên mặc quần áo, lên giường đắp chăn. Chút nữa em muốn xem bao lâu cũng được, chị sẽ ở cạnh em."
"Nhìn thêm một chút thôi." Ân Huệ ăn vạ trong lòng Tần Tấn không muốn rời đi, đối với kẻ ngốc nghếch không hiểu tâm tình của nàng, Ân Huệ cũng đã quen rồi. Cảnh gió đông này đúng là vẫn giống như xưa, nhưng tâm tình người ngắm thì đã khác. Có thể cùng nhau đứng trước cửa sổ, cùng nhau ngắm cảnh đẹp này là chuyện mà ngày xưa chẳng bao giờ có được. Bây giờ trong nhà chỉ còn hai người, cha mẹ không có bên cạnh. Trong khi ngày thường, cặp đôi nhỏ bé suốt ngày phải cẩn thận, lúc này như chim sổ lồng, có thể thích làm gì thì làm, có thể cùng người yêu thân mật. Cơ hội đáng quý như vậy thật không có nhiều, nên càng phải quý trọng từng giây từng phút.
Tần Tấn không nghĩ nhiều như Ân Huệ, cô suy nghĩ thực tế hơn. Cô chỉ cần được ôm Ân Huệ như thế này thì đã đủ để cô nhận định mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Hai người im lặng ôm nhau, hưởng thụ thời khắc dịu dàng này cho đến khi chiếc mũi xinh xắn của cô gái nhỏ bé chịu không nỗi nữa, nhẹ nhàng "hít" một tiếng. Nên kết thúc việc ngắm cảnh này thôi.
Không thể mặc kệ Ân Huệ làm bừa, Tần Tấn ngồi xuống bế ngang Ân Huệ, đặt lên giường. Kéo cái chăn dày nặng ở một bên, quấn chặt lên người Ân Huệ, Tần Tấn mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị rời giường.
"Em nằm đây, chị đi làm cơm." Giọng nói Tần Tấn mang theo sự quan tâm. Hai người thức đã muộn, còn phí một ít thời gian để ngắm tuyết, hiện tại đã gần trưa, chỉ sợ cái bụng không chịu nổi sẽ lại làm phiền.
Bàn tay nhỏ của Ân Huệ kéo người chuẩn bị làm việc kia, nàng bò ra khỏi chăn: "Người cần nghỉ ngơi là chị, để em đi làm cơm."
Nhìn người yêu bé nhỏ, Tấn Tần thấy khó hiểu. Tại sao hôm nay lại không ngoan vậy?
Tiểu mỹ nhân cười, tiến gần lại Tần Tấn, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ lên mũi Tần Tấn: "Hôm nay là ngày gì? Chị đã quên rồi sao?"
Ngày gì? Đầu óc chậm một nhịp, lập tức đầu gỗ nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc: "Là ngày chúng ta cùng nhau "làm"."
Giao thừa, ngoại trừ việc năm cũ bước sang một năm mới, thì với Tấn Tần nó còn một ý nghĩa khác. Cô được a cha nhặt về, không biết ngày sinh tháng đẻ, mỗi khi đến Tết thì cô được thêm một tuổi, lâu dần ngày giao thừa đã trở thành ngày sinh thần của Tần Tấn. Vẫn như trước đây, cả nhà sẽ làm tiệc mừng tuổi, *túi thọ, mì sợi thì khi Tết đến bắt buộc phải có. Nhưng hôm nay lại hơi khác, lần này chỉ có hai người họ thôi, không có ai khác. Trong tình thế bức bách, Ân Huệ đành giả bộ đau chân để phải ở nhà, nhưng lại mang lại nhiều ngạc nhiên và hạnh phúc.
*giống bao lì xì, nhưng nghĩa khác vì cái này chúc người ta trường thọ.
Ân Huệ ngồi trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc đen óng, ánh mặt thỉnh thoảng nhìn vào bóng hình ai đó trong gương đang bận rộn ở sau lưng nàng. Ân Huệ cụp mắt, vuốt nhẹ cái lược gỗ trong lòng bàn tay, ánh mắt đăm chiêu.
Rửa mặt xong, Tần Tấn đi tới sau lưng Ân Huệ. Cô vẫn còn nhớ rõ Ân Huệ đã chải tóc cho cô, bây giờ cô cũng muốn chải tóc cho Ân Huệ. Bàn tay len vào mái tóc mềm, những sợi tóc lướt qua từng ngón tay, chậm rãi vuốt xuống theo một đường, lâu lâu lại cố ý xoắn lại.
"Tấn..." Hưởng thụ sự ân cần của người yêu, Ân Huệ cầm lược gỗ đưa lên: "Chị giúp em chải đầu, búi tóc đi."
Kiểu tóc của phụ nữ đại diện thân phận của họ, sợi tóc buông xuống nói lên cô ấy vẫn còn là *khuê nữ , khi đã búi tóc lên thì người ấy đã trở thành vợ một ai đó. Tần Tấn lúc này không ngốc, bây giờ dụng ý của Ân Huệ đã rất rõ ràng. Trong lòng cô nóng lên, nhận cây lược từ trong tay em ấy. Hai tay Tần Tấn hơi run rẩy, tỉ mỉ giúp Ân Huệ chải tóc, kéo lên từng sợi tóc dài, đôi tay vòng lại kết thành một búi tóc. Ân Huệ phối hợp đưa trâm gỗ vào tay Tần Tấn. Tần Tấn lại lần nữa cảm động, cẩn thận cài trâm lên tóc của Ân Huệ. Đây là quà sinh nhật mà Tần Tấn đã tự tay làm tặng Ân Huệ.
*cô gái chưa có chồng.
Ân Huệ xoay người lại, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lộ ra tia sáng nhìn Tần Tấn: "Em có đẹp không?"
"Ừ, rất đẹp."
Tần Tấn nhìn người trước mặt đến ngẩn ngơ. Tuy rằng Ân Huệ chỉ mới 15, nét mặt vẫn còn trẻ con, búi tóc lên giống như trẻ con giả bộ làm người lớn. Nhưng lúc này em ấy thật sự rất đẹp làm người khác phải động lòng. Trên đời này, khó ai có thể so sánh với em ấy.
Nghĩ vậy, Tần Tấn quay lưng về Ân Huệ, nữa ngồi nữa quỳ trước mặt em ấy: "Vậy... em cũng búi tóc cho chị đi." Gương mặt xinh đẹp mang theo sự e lệ ngọt ngào.
Ân Huệ nhìn sau gáy của Tần Tấn, ánh mắt tràn đầy tình yêu không thể giấu được. Động tác của bàn tay nhỏ nhắn ấy vô cùng nhẹ nhàng, trái tim theo hoạt động của đôi tay mà đập liên hồi, càng lúc càng nhanh. "Vợ chồng son" là vậy có phải không?
Cảm giác này thật hạnh phúc.
"Xong rồi, để em xem một chút." Cố định lại sợi tóc cuối cùng, Ân Huệ muốn nhanh chóng nhìn thấy thành quả.
Tần Tấn từ từ xoay người, nét mặt đỏ ửng, chột dạ không dám ngẩng mặt lên. Tần Tấn có chút rụt rè. Ân Huệ tỉ mỉ đánh giá Tần Tấn, ánh mắt vẫn như lúc xưa, tràn đầy ngạc nhiên.
Trong chớp mắt, hai người dường như trở về năm đó.
"Tấn, chị rất đẹp đấy." Ân Huệ thật lòng khen ngợi, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nâng cằm Tần Tấn lên, cúi người xuống.
Đôi môi từ từ đến gần nhau, ngay khi chúng sắp chạm vào nhau thì một âm thanh "ùng ục" gϊếŧ chết cảnh đẹp. Lẽ ra nụ hôn này phải thật nồng nhiệt, dài triền miên, thế mà trở nên hời hợt, chỉ chạm nhẹ rồi thôi. Cả hai nhìn nhau cười, hết cách, *"thực sắc tính dã, thực tại sắc tiền" .
*Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ăn uống và tìиɦ ɖu͙ƈ là bản tính của con người. Nó đã có sẵn, và tồn tại từ rất lâu.
Hai người ăn trưa, có lẽ rất đói bụng nên cả hai cùng nhau chia sẻ. Chỉ một món ăn đơn giản nhưng lại trở thành mỹ vị nhân gian. Chẳng biết từ lúc nào tuyết lại âm thầm rơi. Lấp đầy cái bụng, Ân Huệ lại lần nữa đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Hiểu tâm tư của em ấy, Tần Tấn nói: "Em có muốn ra ngoài không?" Tần Tấn nhìn tiểu mỹ nhân. Ân Huệ thích tuyết, đó là khát khao của em ấy. Lúc còn nhỏ, em ấy chỉ có thể nằm trên giường, từ xa nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không thì chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở cửa sổ, âm thầm thưởng thức. Cô bé đã 15 tuổi nhưng chưa bao giờ được đặt chân xuống tuyết.
Ân Huệ nhìn Tần Tấn, ánh mắt ngạc nhiên. Nàng biết chân mình đã có thể đi lại, nhưng không thể chịu lạnh. Đứng trên tuyết, với Ân Huệ, chỉ là một mong ước quá xa vời. Thường ngày, những nơi có tuyết đọng lại, lúc Ân Huệ chỉ đi xuống bếp một chút, thì cũng toàn là Tần Tấn ôm cô đi qua. Từ trước đến nay Tần Tấn chưa bao giờ buông lỏng nửa phần, tại sao đột nhiên lại cho phép nàng đứng trên tuyết chơi đùa?
"Em chờ chị."
Tần Tấn vui rạo rực chạy ra ngoài, khi cô trở về thì trong tay cầm theo một đôi giày da rất dày. Giày này dùng da sói để làm, đặc biệt rất dày đến hai lớp, đủ để giữ ấm. Đây là Tần Tấn cố ý nhờ mẹ làm gấp cho Ân Huệ, vốn định qua Tết thì mới tặng cô bé, xem ra cô đã có chuẩn bị từ trước. Tự tay Tần Tấn mang vào cho Ân Huệ, buộc lại dây thừng cho cố định: "Nào, em đi vài bước thử xem."
"..." Ân Huệ nhìn Tần Tấn. Người này lúc nào cũng có thể làm cho nàng cảm động đến mức nói không nên lời.
"Nào, lại đây."
Tần Tấn thấy Ân Huệ sững sờ, chủ động nhẹ nhàng nâng em ấy đứng dậy. Cô từ từ dìu Ân Huệ đến trước cửa: "Đôi ủng này hơi nặng, chút nữa em nhớ phải cẩn thận."
"Vâng." Ân Huệ nắm thật chặt tay người kia, theo Tần Tấn đi ra ngoài. Bây giờ không phải lúc để cảm động đến chảy nước mắt mà phải cười để đáp lại tấm lòng của chị ấy.
Tuyết bên trong ngôi nhà nhỏ không quá dày. Lúc đầu Ân Huệ bước đi có chút do dự, sau đó thì nhanh hơn. Bịch, bịch, âm thanh phát ra theo từng bước chân. Ân Huệ quay đầu nhìn, hai bên tuyết vẫn còn lưu lại dấu chân rất rõ ràng. Mọi thứ đều làm cho Ân Huệ thấy mới lạ, nét mặt đỏ ửng vì phấn khởi.
Nhìn từng bông từng bông tuyết trắng rơi xuống bả vai, cô cảm thấy tự nhiên thật thần kỳ. Nàng nghiêng đầu nhìn cái người đang si mê nhìn mình. Kiếp này có thể gặp được Tần Tấn, Ân Huệ còn cầu mong gì nữa.
Tần Tấn thu vào mắt từng cử chỉ, hành động của Ân Huệ, nụ cười càng lúc càng sâu. Làm Ân Huệ vui vẻ chính là hạnh phúc của Tần Tấn.
Ân Huệ chìm đắm vào niềm vui mà Tần Tấn mang đến cho cô: "Tấn, chị và em cùng đắp người tuyết đi." Đã từng có lần vì muốn Ân Huệ vui mà Tần Tấn đã làm một người tuyết ở trong nhà để nàng nhìn ngắm. Bây giờ Ân huệ muốn cùng người mình yêu tự tay làm.
"Được." Tần Tấn đồng ý.
Cả hai vội vàng lấy tuyết làm thành quả cầu. Bên trong ngôi nhà nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười như chuông bạc (lục lạc). Nhét hòn đá nhỏ vào cái đầu tuyết, sau một phen cật lực thì hai người đã hoàn thành. Họ nhìn "em bé" trắng tinh, ngây thơ đáng yêu, nét mặt tràn đầy hạnh phúc. Tuyết bay đầy trời nhưng hai người vẫn không thấy lạnh. Có lẽ niềm hạnh phúc vô tận này đã loại bỏ mọi sự lạnh giá của mùa đông.
Tần Tấn khắc sâu vào trong lòng mọi thứ của người yêu. Cô cười, kéo bàn tay nhỏ lạnh buốt kia lên ngang miệng, hà hơi giúp nó ấm lên. Ân Huệ ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn cái nụ cười ngốc nghếch kia, tình ý dạt dào từ đầu ngón tay truyền thẳng vào tim. Ngón tay Ân Huệ lướt qua môi Tần Tấn, xoa mặt chị ấy, rồi nhắm chặt hai mắt. Chuyện lúc nãy chưa làm xong, thì bây giờ phải làm cho xong.