Tần Tấn Chi Hảo

Chương 27




Editor: Vương Bất Quy Hồi.

Beta: Bánh Bao.

Đêm đã khuya, bầu trời không trăng không sao, chỉ có từng hạt tuyết trắng bay lả tả.

Kinh ngạc đứng trước cửa phòng, âm thanh phóng đãng luồng qua khe hở nhỏ trên cửa truyền vào trong tai, đâm sâu vào đáy lòng Lâm Sương. Làm sao để có được những âm thanh này? Bà rất rõ ràng, những hành động kia xuất phát từ người mà bà biết. Lâm Sương thẫn thờ đứng trong tuyết. Bà không bao giờ ngờ được, bởi vì tuyết lớn khiến bà phải giữa đường quay về để rồi nghe được cái âm thanh này. Bà hoàn toàn quên mất giá lạnh của trời đêm, bà đang bị lửa giận nuốt chửng.

Con gái chỉ có thể trao thân cho một người, trước khi kết hôn ngàn vạn lần không thể để cho người khác đụng vào. Đó là lời những người mẹ hay dạy con, nhưng bà đã không nghe. Những ký ức xa xưa đều hiện lên trong đầu bà. Lúc ấy trẻ người non dạ, nhất thời bị tình yêu che mờ mắt, bà dễ dàng hiến dâng thứ quý báu nhất của đời con gái. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng chỉ có tổn thương và đau khổ, bỏ lỡ tuổi xuân. Lại một âm thanh yêu kiều lọt ra, lòng bà run lên, là ai? Là ai đã làm đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện của bà phát ra những âm thanh này? Không thể? Tuyệt đối không thể để con gái mình bị người ta lừa dối lấy đi trinh tiết. Bà phải ngăn cản, phải ngăn cản con gái mình dẫm vào vết xe đổ của bà.

"Mở cửa, mở cửa!" Tay bà dùng sức đập mạnh lên cánh cửa phòng bị khóa. "Mở cửa, mở cửa ra nhanh." Lâm Sương liều mạng đẩy cửa, bà không để ý tới trời đã khuya thế nào, không biết rằng bàn tay bà đã nhuốm một màu đỏ.

Những âm thanh mê hồn im bặt vì tiếng đập cửa, tiếp theo là những âm thanh sột soạt đầy hoảng loạn.

"Mở cửa, nếu không mở cửa, ta sẽ phá cửa đó." Lâm Sương dùng hết sức đập cửa, âm thanh uy hiếp thốt ra.

Thêm một trận hoảng loạn, rốt cuộc bên trong cánh cửa sáng đèn. "Két" một tiếng, cánh cửa mở ra một khe hở, gió lạnh có chỗ để len lỏi vào phòng, lướt qua người đang đứng ở cửa, một gương mặt tràn ngập hoang mang và chột dạ. Gió lạnh thổi vào phòng xua đi sự ấm áp bên trong.

Không ngờ người mở cửa lại là Tần Tấn, Lâm Sương sững sờ. Bà không suy nghĩ nhiều, vòng qua đứa bé cao gầy, chạy thẳng vào giường, vén màn lên, tìm kiếm.

Từng sợi tóc rải rác sau lưng, thân thể núp kín trong chăn, Ân Huệ ngồi thẳng trên giường. Nàng nhìn gương mặt giận dữ của mẹ, sự bình tĩnh nhạy bén ngày thường biến mất, đầu óc nàng không còn biết gì cả.

Quả thật là vui quá hóa buồn. Bị quản thúc quá lâu, hiếm thấy được tự do nên cặp đôi nhỏ bé ấy khó kiềm chế. Làm sao hai người ngờ được người nên ở Giang Nam xa xôi kia tự nhiên lại xuất hiện ở trước mắt.

Khi nhìn thấy trên giường chỉ có một người, Lâm Sương liền quay đầu nhìn xung quanh. Gian phòng không lớn, chẳng có chỗ để trốn, ở đây chỉ có hai đứa bé, không có người thứ ba, thế thì tại sao? Không thể, không thể nào chỉ có hai đứa, cái tiếng rêи ɾỉ câu người kia không phải *ảo thính. Cái "hương vị" của việc đó vẫn chưa phai, chắc chắn có chuyện. Bà nhìn lại đứa con gái đang rúc trong góc giường, mím môi không nói. Những giọt mồ hôi li ti vẫn còn vương trên trán, khuôn mặt còn ửng hồng nhẹ rõ ràng vẫn còn trong "sắc xuân".

*nghe nhầm, nghe tiếng không có thật.

Bà nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy chăn, kéo ra.

"Mẹ, đừng." Cô bé ngoan giật mình, không nghĩ rằng mẹ sẽ hành động như vậy. Nàng không kịp ngăn cản, đành trơ mắt nhìn cái chăn bị cướp đi. Lúc này, thân thể với cái yếm không chỉnh tề đã bại lộ.

Quần áo chỉ mặc hờ hững, phía trước chỉ che hờ, cái yếm trên người của con gái đã bay đâu mất. Một vài cái dấu ấn màu đỏ trên cổ, nối thẳng một đường xuống trước ngực. Lâm Sương hừng hực lửa giận, đầu bốc hỏa. Cảnh tượng trước mắt bà thật quá đau mắt, nát ruột gan. "Chát". Một cái tát nặng nề rơi xuống, thân thể bà lắc lư như đã dùng hết toàn lực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sưng lên, Ân Huệ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn người mẹ đang tức giận. Tạm thời quên đi cái đau, ánh mắt nàng bịt kín sương mù nhưng không rơi lệ. Người mẹ chưa bao giờ quở trách nàng quá một câu, bây giờ lại không chút thương tình ban cho nàng một cái tát trên mặt giống như đập nát lòng nàng.
"Là ai? Là ai hả?" - Lâm Sương mất đi lý trí, chỉ một lòng muốn biết tên tội đồ kia là ai. Bà không nhìn thấy ánh mắt đau xót của con mình, tay bà lại lần nữa giơ cao.

"Mẹ, đừng đánh em ấy, đừng....." Cái bóng người cao gầy đột nhiên xông tới, tách hai người ta, hai mắt nhìn thẳng, đứng trước mặt Lâm Sương. Đó là con gái cao hơn bà nữa cái đầu. Chuyện gì đây? Ở trên người Ân Huệ và Tần Tấn cùng xuất hiện những vết đỏ giống nhau, thế này là sao? Là sao đây? Bà xâu chuỗi mọi thứ, liền có một ý nghĩa *kinh hãi thế tục lướt qua trong đầu.

*làm người khác nghe mà sợ.

"Con.....các con....."

Đoán được sự thật, Lâm Sương nhất thời kinh sợ nói không nên lời, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn hai người. Bà thu vào mắt sự chột dạ và lo sợ kia. Sự thật quá rõ ràng.
Bà chỉ kinh hãi một chút, nhưng sự tức giận kéo dài và càng mãnh liệt hơn. Một đứa là đứa con bà yêu thương nhất, một đứa là đứa con bà tin tưởng nhất, thế mà lại có thể làm ra cái chuyện trái *nhân luân, thiên địa khó dung này. Lâm Sương nhìn con gái đang rúc ở góc giường, không nói lời nào, lửa giận công tâm.

* đạo làm người.

"Con... Con lại có thể làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này sao? Con ...con..." So với việc lén lút với đàn ông, thì việc làm bậy cùng nữ tử càng làm cho Lâm Sương khó thể chấp nhận.

Hai đầu gối quỳ xuống đất, Tần Tấn nắm lấy vạt áo người mẹ đang tức giận.

"Mẹ, đừng mắng Ân Huệ. Đó là lỗi của con, em ấy không hề muốn, là do con ép buộc em ấy. Em ấy không hề muốn." Chuyện sai trái đã bị lộ ra ngoài, Tần Tấn một lòng muốn bảo vệ người yêu, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu mình. Cô không biết rằng những lời nói này làm trái tim người kia đau nhói.
"Không phải... Là con tự nguyện." Kiên quyết không để Tần Tấn ôm hết tội, Ân Huệ đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Nàng rời khỏi góc giường, bò đến bên cạnh người đang quỳ trước mặt Lâm Sương, ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn mẹ: "Tấn không có ép buộc con. Mẹ, chúng con là hai bên tình nguyện, con muốn ở cùng chị ấy cả đời." Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ mạnh mẽ biểu đạt quyết tâm của Ân Huệ.

Có điều kiên định lúc này là đúng nhưng lại sai thời cơ. Vào lúc này Ân Huệ nói ra những lời đó như thêm dầu vào lửa. Tuy rằng biết rõ đứa nhỏ ngốc này sẽ không làm tổn thương con gái của bà, nhưng với tâm tư rối loạn, Lâm Sương vẫn đang muốn dối gạt bản thân. Nhưng chính miệng con gái đã nói hết tất cả, hỏi bà phải đối mặt thế nào?
"Con... Tại sao con có thể nói ra những lời này. Làm ra chuyện như vậy, sao con không thấy xấu hổ hả?" Trong tuyệt vọng, tay Lâm Sương lại một lần nữa vung tay về phía Ân Huệ.

Ân Huệ nhắm mắt lại, nhưng không né tránh. Một tiếng "Chát" vang lên lanh lảnh, nhưng lại không có đau đớn nào xảy ra.

Tần Tấn dùng mặt chặn lại cái tát này, dấu tay in rõ trên gương mặt tái nhợt kia, môi bị móng tay cắt phải làm bật máu. Tần Tấn che chở cho người bé nhỏ ở phía sau, không để ý đến vết thương trên mặt, một lòng cầu xin tha thứ.

"Mẹ, người đứng đánh em ấy nữa. Là lỗi của con, mẹ đánh con đi, mẹ đừng giận em ấy, cứ đánh con đi."

Lòng bàn tay Lâm Sương hơi tê tê, mang theo sự đau rát. Bà nhìn Tần Tấn lệ rơi đầy mặt, giọng nói mang theo sự khẩn cầu. Mười năm ở chung, đây là lần đầu tiên bà thấy đứa con này khóc. Lâm Sương sững sờ nhìn bàn tay dấu tay đỏ rực của mình, trong thời gian ngắn không biết phải làm gì.
"Sương nhi, đủ rồi."

Nghe được động tĩnh, Tần Mặc đã đứng trong gian phòng nhỏ này rất lâu, đã nhìn thấy mọi chuyện nhưng không lên tiếng. Rốt cuộc ông không nhịn được nữa phải mở miệng. Với chuyện của hai đứa con gái, ông và Lâm Sương ngạc nhiên giống nhau, nhưng ông không nổi giận như vợ. Là trụ cột gia đình, ông nhất định phải bình tĩnh. Đánh con, lòng cha mẹ cũng đau, ông hiểu rõ đạo lý này. Ông không muốn chỉ vì một lúc tực giận mà tổn thương cả mẹ lẫn con. Ông càng không muốn vợ sẽ làm ra chuyện sau này khiến bà sẽ hối hận.

"Chúng ta về phòng đi, có gì mai nói chuyện." Tần Mặc nhìn biểu hiện luống cuống của con, nắm tay vợ, kéo bà ra hỏi phòng.

Lâm Sương tê dại, tùy ý chồng kéo bà, từng bước đi của bà thật quá khó khăn.
* * *

Tuyết vẫn còn đang rơi, ngôi nhà nhỏ bé vốn an bình hòa thuận bây giờ lại có bầu không khí quá dị thường, Gian phòng nhỏ hai bên trái phải đều sáng đèn.

Đưa mắt nhìn cha mẹ đi khỏi, Tần Tấn quay đầu lại, nhìn người đang ngồi quỳ trên giường, cô bé đang ngơ ngác bàng hoàng. Nhìn trên mặt thấy rõ dấu tay, lòng cô căng thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Em đau không?"

Ánh mắt Ân Huệ vẫn trống rỗng, không có biểu hiện nào, cũng không nghe người yêu hỏi, không nói một lời.

"Ân Huệ? Em sao vậy?"

Thấy Ân Huệ không để ý tới mình, Tần Tấn không yên tâm, cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi. Cô cẩn thận quan sát, em ấy đang cắn môi, không một chút rung động, khuôn mặt trắng xám ẩn hiện một màu đen nhàn nhạt. Thật khác lạ. Tần Tấn gọi nhẹ một tiếng. Không thấy trả lời, cô vội vàng ôm Ân Huệ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng em ấy.
"Em cứ khóc đi, đừng có nhịn, khóc đi."

Thân thể cứng ngắc được Tần Tấn ôm vào lòng khẽ run lên, sau đó mềm nhũn. Những nỗi uất ức, đau khổ bị nghẹn trong lòng đã thoát ra ngoài nhờ sự an ủi nhẹ nhàng kia, những giọt nước mắt cũng vì thế tuôn rơi.

Hai tay ôm lấy eo Tần Tấn, Ân Huệ tùy ý khóc lóc ở trong lòng chị ấy giống như năm đó. Trên đời này, chỉ có thể trước mặt người này, nàng mới có thể biểu hiện sự mềm yếu của mình. Cũng chỉ có người này, mới có thể cho nàng sự an toàn để dựa vào.

Những giọt nước mắt nóng bỏng thấm ướt quần áo, tiến vào lòng ngực, chạm vào da thịt Tần Tấn. Biết Ân Huệ khóc, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, động tác trên tay vẫn liên tục. Tần Tấn vì tiếng khóc đau xót của Ân Huệ, đôi mắt vốn đã ngừng lệ bắt đầu đỏ lên, ôm chặt cô bé đang gào khóc vào lòng. Không ồn ào, không an ủi, Tần Tấn biết rõ sự ấm ức trong lòng Ân Huệ. Từ nhỏ em ấy chưa từng bị mẹ quở trách một câu, bây giờ lại bị những cái tát mạnh mẽ giáng xuống, dù là ai cũng không thể chịu được đả kích.
Tần Tấn cúi đầu, hôn lên tóc Ân Huệ. Em cứ khóc đi, có chị ở đây rồi.

***

Giờ *Tý đã qua, năm mới đến, mặt đất vẫn dày đặc hoa tuyết. Theo đó, năm cũ cũng qua đi, cảnh sắc cũng từ từ thay đổi.

*Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.

Đầu vẫn chôn sâu vào ngực, tiếng khóc như từng hạt tuyết rơi bắt đầu nhẹ dần, rồi chuyển thành âm thanh rưng rức.

Sợ Ân Huệ vùi đầu vào ngực mình quá lâu làm hơi thở không thông, Tần Tấn cẩn thận buông tay ra, giãn ra một ít khoảng cách. Đôi tay vẫn an ủi, săn sóc theo từng sự uất ức của em ấy.

Cái mũi nho nhỏ khụt khịt, hít lấy ít không khí. Ân Huệ cúi đầu, cụp mắt nhìn cái áo trắng đã ướt đẫm, vẫn ngơ ngác không nói. Sự uất ức trong lòng tuy rằng đã vơi được một nửa nhưng vẫn còn xót xa.
Thấy Ân Huệ vẫn chưa thể trút hết bi thương, Tần Tấn hôn nhẹ lên trán em ấy, chủ động mở miệng: "Không sao rồi, khóc được là tốt rồi. Không sao nữa rồi, để chị nhìn mặt em xem nào."

Cảm nhận được sự yêu quý của Tần Tấn, Ân Huệ cố gắng điều chỉnh hô hấp, chờ khi trở lại bình thường thì nàng mới ngẩng đầu lên, để Tần Tấn vì nàng xóa đi dấu vết đau lòng.

Hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Tấn, mặt chị ấy cũng sưng đỏ, bên khóe miệng vết máu vẫn còn đọng ở đó. Bàn tay nhỏ buông lỏng eo, xoa vết thương: "Chị có đau không?" Khi lời ra khỏi miệng, Ân Huệ mới biết giọng mình đã khàn từ lâu.

"Không đau." Tần Tấn miễn cưỡng nhếch nhếch miệng, muốn biểu hiện vô sự. Nhưng không ngờ, vết thương lại chảy máu.
"Đừng động." Ân Huệ dùng ngón tay cẩn thận ấn nhẹ lên vết thương của Tần Tấn, giọt lệ lại lăn xuống.

"Chị không sao, em đừng khóc." Tay Tần Tấn không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục cẩn thận vì Ân Huệ lau đi những giọt lệ. Cô nỗ lực an ủi đau thương của cô bé. "Em đừng buồn, mẹ, mẹ chỉ là nổi nóng một chút thôi. Ngày mai chúng ta sẽ đến nhận sai với mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho chúng ta..."

Nhận sai? Ân Huệ nghe thế, tay lập tức cứng đờ. Những đau xót vừa được giải tỏa giờ thì càng tích tụ nặng nề thêm.

"Là con ép buộc em ấy, em ấy không hề muốn", câu nói của Tần Tấn lần nữa vang lên trong đầu Ân Huệ. Hiểu rõ tâm tư của chị ấy, kẻ ngốc này chỉ muốn bảo vệ nàng, giúp nàng giải vây, ôm hết tội lỗi lên người mình, nhưng khi Ân Huệ nghe Tần Tấn nói thế, trong lòng nàng lại đau khổ, trái tim đau nhói. Một cảm giác không thể diễn tả dâng lên, thậm chí có chút tức giận. Lại hạ mắt, Ân Huệ nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người yêu.
"Tấn, chị cảm thấy chúng ta làm sai sao? Nên chị mới nói như vậy sao?"

Tần Tấn nghe câu hỏi của Ân Huệ, ngẩn người, suy nghĩ một chút mới nhớ tới lời cô từng nói. Những lời đó không phải chỉ là kích động nhất thời, mà cô đã nghĩ thật lâu, thật kỹ. Chỉ cần có thể bảo vệ Ân Huệ, Tần Tấn cam tâm tình nguyện gánh tất cả sai lầm. Cúi đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Ân Huệ, tại sao trong đôi mắt đó lại chứa sự bi thương? Tần Tấn giật mình, tưởng rằng lời của mình làm Ân Huệ hiểu nhầm, vội vã mở miệng giải thích: "Ân Huệ, chị không phải hối hận. Thật sự, chị không hối hận."

Nhìn đáng vẻ vội vàng của Tần Tấn cùng lời "không hối hận" liên tục của chị ấy, ánh mắt Ân Huệ có một tia ấm áp. Tay nhỏ che môi người kia, cắt đứt lời của chị ấy, có mấy lời nàng cần phải nói với chị ấy, nhất định phải nói.
"Tấn, chúng ta thật sự đã làm mẹ đau lòng. Nhưng chúng ta không có làm sai."

Nhìn thẳng vào người yêu, quả nhiên Tần Tấn có chút ngạc nhiên. Ân Huệ biết, Tần Tấn là người suy nghĩ bảo thủ, đối với chuyện của hai người, chị ấy không hối hận, nhưng trong lòng chị ấy vẫn nghĩ đây là sai lầm, trái với luân thường. Nhưng Ân Huệ thì không cho là vậy, dựa vào cái gì nam và nữ bên nhau mới gọi là đúng, mà nữ và nữ yêu nhau là sai sao? Không phải là chuyện của hai người yêu nhau sao? Ân Huệ có thể nhịn được khi người khác dựa vào cái "luân thường đạo lý" ấy mà đối xử với tình cảm của hai người, nhưng nàng không thể nhịn được khi chính Tần Tấn lại có suy nghĩ như thế.

"Tấn, chúng ta không làm sai. Chúng ta yêu nhau, chẳng có gì sai cả. Người khác có thể nói chúng ta sai, nhưng chị thì không được nghĩ như vậy."
Tần Tấn nhìn thẳng vào Ân Huệ. Theo lời em ấy, cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối nay. Mẹ. Ân Huệ. Cô nhìn vào ánh mắt đầy kiên định của người con gái trước mắt. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, chính cô là người đã làm Ân Huệ tổn thương. Tại sao cô lại có thể đem chuyện này nói là "sai lầm" được chứ. Đây là coi thường tình cảm của hai người dành cho nhau, phụ tấm chân tình của Ân Huệ đối với cô. Ân Huệ nói không sai, cả hai yêu nhau đâu phải là tội lỗi. Dù hai người sẽ làm người nhà đau lòng, nhưng tình yêu không có tội.

Tần Tấn hôn lên lòng bàn tay người yêu. Cô đã hiểu.