Tần Tấn Chi Hảo

Chương 46




Cho đến xe ngựa khuất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Tần Tấn mới thở ra một hơi. Quay vào nhà, Ân Huệ đang đứng bên cạnh giường nhỏ, cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ con gái vào giấc ngủ. Chân tay nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hai mẹ con, nhìn bé đóng chặt mắt, hô hấp dàn ổn định, Tần Tấn nhịn không được cong lên khóe môi.

Chờ con gái ngủ say, Ân Huệ duỗi thẳng người, người cẩn thận, quan tâm kia nhanh chóng nâng eo của nàng. Mỹ nhân cười một tiếng với cô, đôi tay khẽ vuốt ve eo cô, đôi mắt xán lạn như sao bướng bỉnh chớp chớp, nghiêng đầu, cái cằm chỉ chỉ ra ngoài phòng.

Tần Tấn hiểu ý, dắt nàng đến bên giường, xuân giữ ấm thu giữ mát, lấy một cái mền lông mỏng rồi mới tay nắm tay đi ra ngoài phòng. Cái giường gỗ bị vắng vẻ đã lâu được phơi dưới nắng xuân nên đã hơi nóng, giờ phút này nó đang lặng lẽ chờ đợi hai vị chủ nhân quang lâm.

Vừa định đưa tay đỡ Ân Huệ ngồi xuống, cái người thành thật nọ lại bị vợ mình dành trước một bước ngồi xuống giường. Tần Tấn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mắt. Cô không kịp lấy lại tinh thần thì trên đùi đã nằng nặng: "Ân Huệ?"

"Xuỵt, người đừng nói chuyện." Người vợ trẻ ngồi trên đùi người yêu, hai tay ôm lấy, khuôn mặt nhỏ dán vào trong cổ người yêu, từ từ nhắm hai mắt lại hít thật sâu. Mùi mồ hôi nhè nhẹ của người kia phát làm nàng không khỏi cảm thấy an tâm.

Đối với cử động ngoài ý muốn của vợ mình, Tần Tấn có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng hiểu rõ các mấu chốt trong đó. Trong mắt cô hiện lên sự thương tiếc thoáng qua, cô cẩn thận đắp mền lên đùi Ân Huệ, rồi trở tay ôm người yêu vào trong ngực.

Nàng ấy cuối cùng vẫn để ý.

Cho dù từ nhỏ cô lớn lên ở trên núi, bị nuôi lớn như con trai nhưng cô cũng hiểu được áo cưới quan trọng như thế nào với một cô gái. Còn nhớ rõ ngày bé, mẹ dạy Ân Huệ làm nữ công, cô luôn yêu thích ngồi lẳng lặng một bên, yên lặng nhìn hai người. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ có chút ảo não, hí hoáy tay mình. Không biết vì sao cô có thể bện những con châu chấu cỏ rất sống động, nhưng lại không học được môn nữ công mà vốn dĩ cô gái nào cũng học được.

Cô chứng kiến Ân Huệ thêu những bông hoa nhỏ đơn giản lúc mới học, cho đến khi em ấy có thể thêu bất kỳ vật gì sinh động như thật trên khung thêu. Cô luôn cảm thấy sau này áo cưới mà Ân Huệ thêu ra nhất định đẹp nhất trên đời. Đôi khi cô cũng có một chút tâm tư nhỏ, cố gắng có một ngày trong tương lai, cô cũng có thể mời Ân Huệ thêu cho mình một bộ, mặc vào nhất định rất xinh đẹp.

Chỉ là thế sự khó liệu, cuối cùng, cô và Ân Huệ, ai cũng không thể mặc vào chiếc áo đỏ rực kia.

Không có hôn lễ, không có tiệc rượu, cũng không có động phòng hoa chúc, hai người chỉ có sự đồng ý ngầm của mẹ và lời dặn đi dặn lại của a cha.

Có lẽ là vì thuở nhỏ hai người cùng giường chung gối, từ nhỏ đã quen thuộc thân thiết với nhau, đã nhận định lẫn nhau, vì thế hết thảy đều trở nên đương nhiên. Khi được cha mẹ cho phép, em ấy chính là vợ cô. Cho đến hôm nay, khi biết Ân Huệ muốn thêu áo cưới cho người khác, lúc này cô mới ý thức được, thì ra hai người kết hợp với nhau đơn giản như vậy, thì ra cô đã thua thiệt người yêu của mình rất nhiều như vậy.

Ân Huệ cuộn trong ngực của Tần Tấn, ánh nắng chiếu lên khiến toàn thân nàng ấm áp, dễ chịu không thành lời. Nàng như một con mèo con, khuôn mặt nhỏ cọ cọ giữa cổ Tần Tấn, siêu cấp thỏa mãn. Nàng mở hờ mắt, nghiêng người dựa vào vai A Tấn, ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng miêu tả lấy cái cằm thon thon của người kia, hồi lâu mới mở miệng: "Tấn, hôm nay..."
Không đợi nàng nói xong, Tần Tấn mở miệng trước: "Kỳ thật, em không cần vì ta mà đáp ứng họ." Cô ôm thật chặt, nửa rủ mắt: "Thiệt thòi cho em." Trong giọng nói của cô tràn đầy sự áy náy.

Ban nãy trong nhà còn có khách, Ân Huệ đã nhận ra suy nghĩ trong lòng của người này, giờ nàng chính mắt nghe cô nói ra, trong lòng nàng cảm thấy phức tạp. Khi biết được ý đồ đến của đại tiểu thư, nội tâm nàng thật sự từng có tiếc nuối như vậy. Thế nhưng, nghĩ đến người luôn lấy nàng làm đầu, sự tiếc nuối mỏng manh kia tan thành mây khói trong nháy mắt. Cũng chỉ là bộ áo cưới mà thôi. Trên đời này có bao nhiêu cô gái mặc bộ đồ đỏ rực vẻ vang xuất giá, lại có mấy người may mắn như nàng, cùng người yêu người bên nhau, đồng tâm, nắm tay, một đời một kiếp một đôi người. So với việc ở bên nhau suốt đời với A Tấn, những nghi thức xã giao thế tục đó như hạt bụi nhỏ ven đường, không đáng giá nhắc tới.
Tay nhỏ "hung ác" nhéo nhéo thịt mềm trên cằm của A Tấn, Ân Huệ cười hỏi: "Thiệt thòi chỗ nào, sao em lại không thấy?"

Tần Tấn tùy ý vợ mình "quậy phá" trên mặt mình, biết nàng có tâm trấn an, nhất thời cô nói không ra lời.

Đã nghiện cái tay, lúc này Ân Huệ mới buông tha cô, chậm rãi ngồi thẳng người. Ánh mắt hai người ánh mắt để nằm ngang, đầu ngón tay Ân Huệ vuốt ve môi của Tần Tấn. Đầu xuân con người dễ bị nóng trong người, đôi môi người trong lòng nàng hơi khô nứt: "Người không thể cho em, em cũng không thể cho người, không phải sao? Người cảm thấy thiệt thòi cho em, nhưng em lại cảm thấy thiệt thòi cho người."

Dòng nước ấm từ trong lồng ngực Tần Tấn tuôn ra, đôi mắt nóng lên: "Không..." Hai chữ "thiệt thòi" bị nghẹn lại.

Gió thổi hiu hiu, một gốc dây leo cạnh góc tường lặng lẽ bò lên trên. Nụ hôn dài triền miên đến khi đôi môi hoàn toàn bị ướŧ áŧ, thì tiểu mỹ nhân mới ngừng lại, phút cuối còn lưu luyến không rời mà hôn một cái. Bình ổn hơi thở, Ân Huệ lại cọ đến trong ngực người yêu. "Tấn, người cảm thấy đại tiểu thư như thế nào?" Nàng đổi chủ đề, không muốn lại xoắn xuýt chủ đề trước.
Tần Tấn nghĩ nghĩ: "Đại tiểu thư là người tốt." Tần Tấn được Thịnh Dục giúp đỡ tại Yên Sơn, bây giờ cô lại được "Phụ thân" của Thịnh Dục nâng đỡ, vốn là người hay ghi nhớ trong lòng, cô thật thà nói.

Gật đầu nhẹ như có điều suy nghĩ, hiển nhiên Ân Huệ cũng có ấn tượng rất tốt với người này, nàng thoáng dừng lại: "Vậy, vậy Nhị tiểu thư thì sao?"

Nghe vợ mình nhắc đến Nhị tiểu thư, thân thể Tần Tấn có chút cứng đờ theo bản năng. Cô nghĩ đến cặp mắt không ngừng tìm tòi nghiên cứu, nghĩ thôi mà đã sợ rồi. Có lẽ vì bị Thịnh Nặc liếc mắt một cái đã biết được thân phận của mình, từ đó về sau, Tần Tấn luôn có chút mẫn cảm, sợ hãi lại bị người khác nhìn ra cái gì.

Đã nhận ra biến hóa rất nhỏ của người này, Ân Huệ ngửa đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô: "Người sao vậy?"
Tần Tấn lắc đầu: "Không có gì." Cô vô thức cúi đầu nhìn xuống cái ngực phẳng của mình. Hẳn là bản thân suy nghĩ nhiều quá.

"Ừm." Cô vợ nhỏ không có hỏi nữa, đôi tay nhỏ lại không an phận, lần này là sờ lên lỗ tai thật mỏng của người yêu, nhẹ nhàng giật lấy vành tai có chút đỏ. Có chút lành lạnh chạm vào tai, Tần Tấn giật mình một cái, theo phản xạ rụt cổ. Hoàn toàn không có ý dừng lại, Ân Huệ tiếp tục đùa giỡn khối thịt nhỏ kia.

"Nhị tiểu thư cũng rất xinh đẹp aahh."

...?

Tần Tấn thoáng sững sờ, lúc ấy cô bị Nhị tiểu thư nhìn đến chột dạ, trong đầu chỉ đầy suy nghĩ có phải mình bị lộ sơ hở không, nào có tâm tư đi chú ý người này có xinh đẹp hay không. Bây giờ nói đến chuyện này, nghĩ kỹ lại, hẳn là nhan sắc cũng không tệ đi. Hiển nhiên, vị này, ngoại trừ mỹ nhân nhà mình, đều không để ý người khác, cũng không thèm để ý.
"Ừa." Ngốc ngốc phụ họa vợ mình, A Tấn hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả khi nói như vậy.

"Híttt." Lỗ tai truyền đến chút đau nhức, làm cho cô lại rụt cổ một lần nữa.

Người bị đau mờ mịt nhìn cái người xuống tay độc ác nọ, thấy nàng ấy nháy mắt vô tội, cô nghĩ rằng vợ mình lỡ tay, bèn nhếch miệng cười một tiếng, ra hiệu không sao. Làn thu thủy hiện lên sự chột dạ, Ân Huệ nhẹ nhàng xoa chỗ mềm bị mình vặn đỏ lên, cười với A Tấn một tiếng, vu vơ nói nhỏ giống như vô ý: "Ngài ấy cứ nhìn người chằm chằm."

Tần Tấn giật mình, không nghĩ đến ngay cả Ân Huệ cũng chú ý tới điểm dị dạng này. Cô khẩn trương hỏi: "Em cũng phát hiện ư? Em nói xem, có phải ngài ấy nhìn ra điều gì không?" Khứu giác của người trì độn luôn luôn chệch hướng một chút.

Trong nháy mắt, như mở cờ trong bụng, Ân Huệ bị khúc gỗ nhà mình chọc cười, không nhịn được nở nụ cười từ đáy lòng, nhanh chóng chui vào ngực người yêu, thân thể không ngừng run rẩy.
"Em sao thế?" Tần Tấn bị vợ mình làm cho luống cuống chân tay.

Ân Huệ lắc đầu, hít sâu một hơi rồi mở mắt. Khuôn mặt nhỏ có đôi má hồng phấn trở nên nghiêm túc hơn, cặp mắt mê người lại cất giấu vài phần dí dỏm: "Đúng vậy, người phải cẩn thận một chút. Về sau nhìn thấy Nhị tiểu thư, người phải đi vòng chỗ khác, cách càng xa càng tốt." Vừa nói xong, Ân Huệ lại một lần nữa vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực A Tấn.

A Tấn tập trung gật đầu nhẹ, lại cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nửa kín nửa đậy.

Nàng ấy... Hôm nay sao thế nhỉ?

Tiếng cười nhẹ nhàng, vui vẻ lại lộ ra ranh mãnh vang lên.

Khi phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

Tần Tấn cong môi, nụ cười xấu hổ bò lên trên mặt, vòng tay quanh thắt lưng người yêu lặng lẽ tăng thêm lực.