Tần Tấn Chi Hảo

Chương 47




Gần tháng tư, mặc dù đã là đầu mùa xuân nhưng không khí vẫn mang theo hơi lạnh. Tại Nhàn Vân Cư, do không có người kể chuyện trên khán đài nên có vẻ hơi quạnh quẽ, nhưng các vị khách thích uống trà lại rất suиɠ sướиɠ với bầu không khí này.

Tần Tấn ngồi bên cửa sổ, một bình trà thảo mộc, hai phần điểm tâm đặt trên bàn. Cô có vẻ trầm mặc một chút, đôi mắt trong veo, ngồi yên một chỗ.

Thương nhân là phải sành sỏi việc nhìn mặt nói chuyện, từ những cái nhỏ mà nhìn ra cái lớn. Thịnh Nặc đã nhìn thấy điểm thiếu sót của Tần Tấn từ sớm, nên khi mời quan Đốc sát trò chuyện tại nhã gian, "bà" cố ý dặn dò cô ngồi ở sảnh để trau dồi thêm.

Tần Tấn nghiêm túc làm theo lời của "bà" nhưng cũng nhìn không ra cái gì, ngồi lâu, thân thể không khỏi bị cứng ngắc nên cô khẽ nhúc nhích người. Cô lấy một cái bánh bao con thỏ trong đĩa, vừa cắn một miếng thì lớp da bánh mềm mại đàn hồi, phối hợp với lớp nhân thơm ngọt khiến mắt cô sáng lên. Cô lại cắn thêm hai ba miếng để giải quyết đồ ăn trong tay, lại uống thêm mấy ngụm trà nóng, thở ra một hơi thật dài, cả người phấn chấn hẳn lên. Ăn ngon quá, nhìn trong đĩa còn lại một chút, cô tính toán sau khi tan việc nhất định phải tới nơi này mua một chút mang về nhà để cho Ân Huệ nếm thử.

Thịnh Dục đi vào quán trà nhà mình, thấy Tần Tấn ngây ngốc nhìn điểm tâm trên bàn bèn mỉm cười, trực tiếp đi đến chỗ Tần Tấn. Mẫn cảm phát hiện có người tới gần, Tần Tấn ngẩng đầu, thấy Thịnh Dục đến thì vội vàng đứng dậy: "Đại tiểu thư." Ánh mắt cô không tự chủ nhìn ra phía sau Thịnh Dục. Khi thấy vị Nhị tiểu thư hay khiến cô mất tự nhiên cũng không đi theo, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Dục khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh bàn, ra hiệu cho Tần Tấn không cần câu nệ: "Ngồi đi."

Đứng tại đại sảnh thật sự đột ngột, Tần Tấn theo lời ngồi đối diện: "Sư phụ ngài ấy còn đang ở trên lầu." Thịnh Nặc đã tuyên bố chính thức thu cô làm đồ đệ, tự mình dạy bảo.

Thịnh Dục bất giác nhìn lên nhã gian ở lầu hai. Thân là nữ tử, có một số xã giao cô không tiện tham gia. Biết phụ thân mời quan Đốc sát đến đây, cô cố ý đến để nhân cơ hội tận mắt nhìn vị quan gia chưa biết rõ là địch hay bạn này một chút.

Một lát sau, ánh mắt Thịnh Dục lại quay về Tần Tấn. Hai người đã gặp nhau mấy lần nên cũng không có vẻ xa lạ. Thịnh Dục rất quen thuộc hỏi công việc: "A Tấn, họ nói chuyện bao lâu rồi?"

Tần Tấn nghĩ một chút: "Gần nửa canh giờ rồi."

Thoáng tính toán, trong lòng Thịnh Dục đã có suy nghĩ riêng, đoán chừng hai người sắp nói chuyện xong, cô lại nghĩ đến một chuyện khác: "Áo cưới thêu thuận lợi chứ?"

Nghe hỏi như thế, Tần Tấn không khỏi nhớ đến bộ dáng của người yêu, nàng ấy cúi đầu, một kim một chỉ, thần sắc chuyên chú. Đáy mắt Tần Tấn lập tức ấm lên, ý cười không thể giấu được lan tỏa khắp khuôn mặt, hai đầu lông mày cũng thêm thần thái: "Đại tiểu thư yên tâm, Ân Huệ nói nhất định có thể hoàn thành đúng hạn."

"Không vội, nàng ấy cứ từ từ thêu. Nếu có cần thứ gì thì cứ nói, ngàn vạn không được khinh thường."

Biết việc này trọng yếu, Tần Tấn nhẹ gật đầu. Giao phó xong, Thịnh Dục nhìn điểm tâm đáng yêu trên bàn một chút, đột nhiên cô nghĩ đến cái người đang bị nhiễm phong hàn, bất đắc dĩ phải ở nhà nghỉ ngơi. Bánh bao con thỏ là món em ấy thích ăn nhất. Vừa nảy ra suy nghĩ, cộ gọi hỏa kế trong tiệm đến, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Trên lầu hoàn toàn không có động tĩnh, hai người rảnh rỗi nói chuyện một lát, phần lớn là những hạng mục công việc cần chú ý trong thương hội, một người cẩn thận giảng, một người chăm chú nghe.

Chẳng biết lúc nào mà mây đen kéo đến che đi ánh nắng, bầu trời trở nên u ám. Nhận thấy sắc trời ảm đạm, Tần Tấn bắt đầu mất tập trung, vô thức nhìn lên căn nhã gian phía lầu hai đang đóng chặt cửa.

Thịnh Dục không nói lời nào, thu hết sự lo lắng lơ đãng của Tần Tấn vào trong mắt, trong lòng cô thêm mấy phần ngờ vực. Người này quá mức trung thực, hoàn toàn không giấu được tâm sự. Phẩm tính này nếu là ở nơi khác thì cực tốt, nhưng làm một thương nhân, đôi mắt này thật sự quá mức thanh tịnh. Phụ thân không thể nào bỏ qua điểm ấy. Lần này phụ thân tuyển người là để trải đường cho tương lai của cô, người trước mắt này tuy là do cô chủ động đề cử, nhưng ít nhiều là vì hắn và vợ để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Nhưng cô thật sự không nghĩ ra lý do phụ thân cô gióng trống khua chiêng tuyên bố thu Tần Tấn làm đồ đệ, còn tự mình dẫn theo. Chẳng lẽ người này có chỗ gì hơn người mà cô không thể phát hiện.
May mắn lúc này Tần Tấn hoàn toàn không có tâm tư, không hề để ý đến việc bị đại tiểu thư nhìn lén. Lại qua một lát, cánh cửa nhã gian được mở ra, Thịnh Nặc theo vị Đốc sát đại nhân đi xuống lầu.

Thịnh Dục đứng dậy, Tần Tấn cũng đứng dậy theo. Thịnh Nặc thấy nữ nhi xuất hiện ở đây cũng không bất ngờ. "Bà" đã sớm nhìn rõ tâm tư của đứa nhỏ.

Thịnh Dục âm thầm đánh giá vị đại nhân này, ông có chút khác biệt so với tưởng tượng của cô. Dáng dấp nhã nhặn nho nhã, ông không giống quan lại ở kinh thành, ngược lại lại có mấy phần hương vị của người Giang Nam.

Hàn Cù đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt dừng trong phút chốc, Thịnh Nặc giới thiệu với ông. Ông không nói nhiều, chỉ là khách sáo vài câu, rồi cùng thị vệ rời đi.

"A Tấn, con thấy vị đại nhân này như thế nào?" Sau khi họ rời khỏi, Thịnh Nặc bắt đầu thử đồ đệ mình. Thịnh Dục biết dụng ý của "phụ thân" nên yên lặng không nói gì. Cô thật sự rất muốn biết chỗ đặc biệt của người này.
Tần Tấn không nghĩ tới Thịnh Nặc lại đột nhiên hỏi mình cái này. Cô lập tức sửng sốt, cố gắng nghĩ lại. Cô chưa từng quen biết người làm quan, lúc mới gặp lúc, cô có chút khẩn trương, cũng không dám trực tiếp nhìn người. Cô nhớ mang máng lúc sư phụ giới thiệu thân phận của mình, vị đại nhân này nhẹ gật đầu, tùy ý đánh giá mình vài lần, sau đó hai người liền đi nhã gian đàm luận. Khi ra ngoài, cô có lưu tâm nghe mấy câu vừa rồi, nhưng cũng chỉ là chút lời xã giao, cũng không có thâm ý gì. Bảo cô đánh giá vị đại nhân này, thật sự cô cũng không biết nói cái gì. Trong lúc nhất thời, lỗ tai của Tần Tấn nóng, không nói nửa câu nên lời.

Thịnh Nặc thấy cô quẫn bách nên cũng không ép hỏi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ra hiệu không sao: "Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, con chỉ cần nhớ kỹ lời của ta là được."
Nghĩ đến những điều sư phụ dạy bảo mình, Tần Tấn chăm chú gật đầu nhẹ.

Đối với kết quả này, Thịnh Dục tuy nhiều lần hơi thất vọng, nhưng lại có chút ngoài ý muốn. Mặc dù cô không biết phụ thân từng nói gì với người này, nhưng cô có thể cảm giác được sự yêu mến mà phụ thân dành cho người nay. Cô không khỏi hoang mang.

Không còn bị truy hỏi, Tần Tấn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt trốn tránh nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời tối sầm đi.

"Hôm nay không có việc gì, con về sớm đi." Thịnh Nặc thoáng qua thì đã nhìn thấu tâm sự của cô. Quả nhiên khi nghe nói vậy, ánh mắt Tần Tấn lập tức. Thấy cô như thế, trong lòng Thịnh Nặc có chút do dự. "Bà" không biết liệu việc dạy dỗ đứa trẻ đơn giản, chất phác trở thành người khéo đưa đẩy như mình là đúng hay sai.
Thịnh Nặc thầm than một tiếng, thế đạo này vốn phức tạp, dạng người giống họ càng không được có một chút sai lầm. Nếu muốn bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ thì nhất định phải thay đổi mình. Đây là điều bất đắc dĩ nhưng cũng là điều hiển nhiên phải làm.

Tiểu hỏa kế thấy đông gia muốn rời đi bèn vội vàng đưa hộp điểm tâm và cây dù đã chuẩn bị sẵn. Thịnh Dục lấy một phần trong đó đưa cho Tần Tấn: "Mang cái hộp điểm tâm này về cho Ân Huệ nếm thử đi, vất vả nàng ấy."

Không có giả bộ từ chối, Tần Tấn nhận lấy cái hộp, luôn miệng nói cảm ơn.

*Xích tử chi tâm, sự xoắn xuýt nhỏ trong lòng bị hành vi trung thực không khách khí của A Tấn hóa giải, Thịnh Nặc cười: "Mau đi đi."

*Xích tử chi tâm (赤子之心): Trái tim của trẻ thơ, trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là một trái tim trong sáng và nhân hậu. (Theo Mạnh Tử - Ly Lâu Hạ).
Nhận lấy cây dù tiểu hỏa kế đưa tới, Tần Tấn tạm biệt hai người rồi đi vào trong mưa.

"Người cũng không phải họ." Ân Huệ ngồi bên giường, đôi mắt đẹp nửa rủ xuống. Nghe Tần Tấn kể lại, cô gái nhỏ rất bất bình: "Em cũng không tin họ trời sinh liền biết nhìn người."

Cúi đầu, ngồi trên ghế nhỏ, Tần Tấn chuyên tâm xối chén thuốc lên trên bàn chân trơn bóng, lặp đi lặp lại xoa bóp cho vợ mình. Cô cười không nói, làm mà mà cô không hiểu được sự che chở trong lời nói của người yêu chứ. Mặc dù sư phụ không nói gì, nhưng cô vẫn tự hiểu lấy bản thân có điểm không giỏi.

"Tấn..." Thấy cô không nói gì, tiểu mỹ nhân không thuận theo, tinh nghịch co chân lên.

"Đừng phá nào." Bắt lấy cái chân nhỏ không nghe lời, Tần Tấn ngẩng đầu cười với nàng một cái. Cưng chiều không nói thành lời, tay cô không ngừng lại, mở miệng giải thích: "Sư phụ không nói ta không tốt, "bà" ấy để cho ta từ từ học."
Thấy cô cũng không thèm để ý, lúc này Ân Huệ mới yên lòng lại. Trên thực tế, nàng vô cùng tán đồng việc người hết sức đàng hoàng này có thể học được cách khéo đưa đẩy lõi đời một chút.

Cuối cùng, sau khi dùng khăn vải sạch lau sạch sẽ cặp chân nhỏ kia, trên mặt Tần Tấn mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Được rồi, nhanh che lại đi, đừng để bị lạnh." Thấy Ân Huệ chui vào trong mền rồi, lúc này Tần Tấn mới cầm thùng nước đi ra ngoài phòng. Đợi cô dọn dẹp xong hết, trở lại trong phòng, thì thấy Ân Huệ cầm một kiện trường bào mới tinh, ngồi quỳ chân trên giường, cười nhẹ nhàng nhìn cô.

"Lại đây thử áo choàng mới một chút đi."

Tần Tấn bất đắc dĩ cười một tiếng, bước nhanh đến bên người nàng, cởi ngoại bào thay món đồ mới kia vào. Giống ngày bé, Ân Huệ chăm chú chỉnh lại giúp cô, nhưng sau khi cô ăn mặc chỉnh tề thì nàng lại nhíu nhíu mày: "Tấn, có phải em làm bị nhỏ rồi?"
Nâng nâng cánh tay, cảm thấy có chút chật, Tần Tấn gật đầu nhẹ. Nhận được câu trả lời chắc chắn, lần đầu tính sai kích thước lại khiến trong mắt tiểu mỹ nhân đột nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, miệng nhỏ cong lên, cúi đầu kéo đai lưng người trong lòng.

"Ân Huệ?" Tần Tấn sững sờ, không tránh né tùy ý để cô gái nhỏ nới dây lưng nhanh chóng cởϊ áσ. Ném áo bào mới qua một bên, Ân Huệ kéo cái người đang mờ mịt lại bên người, hai tay vòng lấy eo của cô, chăm chú ôm lấy.

Quả nhiên...

Hồi lâu, Ân Huệ mừng rỡ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười đắc ý làm người ta chói mắt: "Cuối cùng người cũng có thịt."

Có thịt? Cái người thành thật này nâng nâng tay mình, đè đè lên lưng, hình như là mập lên một chút. Dạo này trong tay dư dả, Ân Huệ lại làm cho cô không ít món ăn ngon, hơn nữa từ lúc đi theo Thịnh Nặc không làm việc gì tốn thể lực. Đều nói ngày xuân mập ra, không nghĩ tới bản thân cũng ứng với câu nói này, Tần Tấn ngốc hô hô cũng cười theo.
Hy vọng nhiều năm cuối cùng toại nguyện, Ân Huệ vui vẻ hôn lên mặt người yêu một cái, sau đó thả chị ấy ra, thu áo choàng lại: " Để mai em sửa áo to một chút, may mắn hai cái kia còn chưa khâu lại."

"Còn nữa ư?" Tần Tấn nghe thấy lời này, đi đến bên cạnh vợ mình đón lấy áo choàng: "Ta đã đủ mặc, em không cần gấp đâu." Vừa thêu áo cưới, lại phải làm áo mới cho mình, làm sao Tần Tấn chịu để nàng ấy khổ cực như vậy chứ.

"Làm sao đủ được, mấy món kia của người đều cũ hết rồi." Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng, nay thân phận Tần Tấn đã khác biệt, nàng cũng không muốn người này vì ăn mặc keo kiệt mà bị người ta xem thường.

Thấu hiểu tâm tư của vợ mình, Tần Tấn để áo choàng lên trên tủ nhỏ, rồi quay lại nắm tya nhỏ của vợ mình: "Ta thật sự không cần nhiều như vậy, ngược lại là em, em cũng nên thêm mấy món mới."
"Em không ra khỏi cửa, mặc cho ai nhìn." Ân Huệ chẳng hề để ý, lại không biết lời này vô tình chạm tới tâm sự của Tần Tấn. Cô đã từng hứa hẹn sẽ dẫn Ân Huệ du sơn ngoạn thủy, nhưng hôm nay cô chỉ có thể cho nàng một khoảng trạch viện nho nhỏ này. Nhẹ nhàng ôm vợ mình vào trong ngực, ngửi mùi hương thoang thoảng giữa những sợi tóc, Tần Tấn đè nỗi day dứt trong lòng xuống: "Ân Huệ, lần sau *mộc hưu, chúng ta mang theo Tuyết Nhi đi *đạp thanh đi."

*Mộc hưu (沐休): Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật (休沐日).

*Đạp thanh: Đi chơi xuân (ví như bàn chân giẫm trên bãi cỏ xanh). "Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh" (Truyện Kiều). Nguồn tham khảo: Đại Từ điển Tiếng Việt