Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng

Chương 32: Thiên Minh ngất xỉu




Đoàn xe của Thiên minh dừng trước cửa khách sạn, mọi người bắt đầu xuống xe, các robot t-800 và AXL từ trong khách sạn đi ra, bọn họ vừa mới hoàn thành kiểm tra toàn bộ khách sạn nên đi ra đón Thiên Minh và mọi người vào trong.

Khách sạn này có 3 tầng và một tầng hầm, tầng hầm dùng để xe, còn ba tầng còn lại mỗi tầng có bốn phòng để nghỉ ngơi, mỗi phòng có thể ở được 4 người vậy là vừa đủ để mọi người dừng chân.

Mọi người bắt đầu chọn phòng sau đó dọn dẹp và làm vệ sinh, Thiên Minh cũng phái một số t-800 đi phụ họ, loay hoay tới khuya mới xong, mọi người đều đói bụng liền đi xuống nhà ăn khách sạn, khi mọi người đi tới đã có rất nhiều thức ăn bày ở trên bàn ăn, thức ăn này là Thiên Minh đã chuẩn bị từ sớm cũng đã thông báo mọi người, nên họ không ngần ngại tiến lên và bắt đầu dùng bữa.

Trong khi mọi người đang dùng bữa thì Thiên Minh trong phòng vô cùng hưng phấn bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình, trận chiến đấu này vô cùng thảm thiết làm cậu tổn thất rất nhiều robot nhưng bù lại thu hoạch lại rất lớn, không nói số lượng cấp thấp tinh thạch, cấp 2 tinh Thạch đã có hơn 100 viên, cấp 3 Thanh Thạch còn có đến 10 viên, như vậy cậu đã thu thập đủ số lượng Tinh Thạch cần thiết để lên cấp 4, số lượng dư lại cũng đủ để minh thư lên cấp.Không chần chờ Thiên Minh liền cho hết số tinh thạch cấp 3 vào miệng

10 viên Tinh Thạch vừa vào miệng liền lập tức hòa tan, một luồng năng lượng nóng bỏng bắt nguồn từ sâu trong thân thể tràn ra,cảm giác đau đớn mãnh liệt lan tỏa toàn thân Thiên mình, cậu cảm giác như toàn thân mình từ tế bào cho đến các cơ các mô tới từng khúc xương đều như bị dập nát rồi lại trọng tổ, bên ngoài của cậu các lớp da từ từ bong tróc ra rồi lại sinh ra da mới, trán nổi đầy gân xanh, tròng mắt đỏ bừng, xung quanh có sương mù màu đỏ bao quanh người cậu đó chính là máu tươi của cậu bị bóc hơi mà tạo thành sự đau đớn không thể diễn tả bằng từ ngữ, còn đau hơn lần đầu tiên cậu trở thành dị năng giả, cơn đau làm muốn ngất đi, trong lúc mơ hồ cậu như cảm nhận được nguy hiểm, bản năng của cậu làm cho cậu không được ngất đi, phải tỉnh táo, nếu mà cậu ngất đi trong lúc này sẽ có một điều khủng khiếp sẽ xảy ra, vì thế cho nên Thiên Minh cố gắng tỉnh táo lại, cậu dùng hết tinh thần lực của 2 đời người để cường chống lại.

Lúc này đôi mắt của Thiên Minh xuất hiện biến hóa khi thì đen nhánh như trời đêm không sao, khi thì hiện ra bình thường có ánh sáng màu vàng nhạc tỏa ra, trên mặt gân xanh càng nổi càng nhiều, khuôn mặt càng lúc, càng dữ tợn. Minh Thư đứng xem đều thấy sợ hãi không dám nhìn, cô không nghĩ rằng thăng lên cấp 4 lại kinh khủng như vậy, nhìn thấy liền biết Thiên Minh đau như thế nào, cô nghĩ đến lát nữa mình cũng phải trải qua như vậy liền rùng mình, trong tâm sinh thoái ý.

Gần một giờ giằng co, Thiên Minh rốt cuộc cũng vượt qua quá trình thăng cấp, cậu thoát lực hôn mê đi, cậu nằm trên đất khắp nơi là máu tươi, quần áo của cậu bị xé rách, trên cơ thể tràng đầy vết thương, Minh Thư đứng kế bên liên tục kêu gọi nhưng mà Thiên Minh không có phản ứng, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng mà sợ làm cậu càng đau đớn hơn nên cô chỉ biết đứng đó không biết nên làm gì, hết cách trong tuyệt vọng cô đi tìm mẹ và thanh tú đến xem Thiên Minh.

Thành Vân và Thanh Tú đang cùng mọi người dọn dẹp bàn ăn thì bị Minh Thư kéo tay đi lên trên lầu, vừa đi em vừa nhỏ giọng kể về tình hình Thiên Minh gặp phải, hai người sau khi nghe thấy Thiên Minh ngất xỉu thì hoàn sợ, lo lắng nên bước chân đi càng nhanh hơn, rất nhanh liền đến phòng Thiên Minh, 3 người không do dự liền đi vào, nhìn thấy Thiên Minh vô cùng thê thảm mà nằm trên đất, Thanh Vân không tự chủ được mà rơi nước mắt, xém chút thì xỉu, Thanh Tú thì hoảng sợ, Minh Thư không ngờ mẹ mình phản ứng mạnh như vậy, xém chút không kịp đỡ, cô liên tục lay mạnh mới làm mẹ thanh tỉnh đi lên xem xét Thiên Minh, phát hiện cậu vẫn còn thở chỉ là hôn mê mà thôi cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này Lê Nhất liền xong vào trong phòng, hắn cảm nhận được chúa tể gặp nguy hiểm liền tức tốc trở về, do đang đi do thám ở ngoài khá xa nên đi về muộn. Không đợi 3 người lên tiếng, hắn khuôn mặt lạnh lùng liền lướt qua 3 người kiểm tra Thiên Minh, sử dụng các loại máy quét kiểm tra toàn thân Thiên Minh một lần phát hiện chỉ là quá mệt mỏi hôn mê mà thôi, hắn nâng Thiên Minh lên đặt ở trên giường, sau đó dùng gương mặt mỉm cười nói:

"Nhờ 3 người chăm sóc, vệ sinh thân thể của Chúa tể giúp tôi, ngài chỉ bị mệt mỏi quá độ mà thôi không có gì đáng ngại "

Nghe thế 3 người liền thở phào nhẹ nhõm, thanh Vân đáp:

" Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực chăm sóc cho Thiên Minh đến lúc cậu ấy tỉnh lại mới thôi "

Nghe như thế, Lê nhất gật đầu nói:" Vậy thì các cô cứ yên tâm ở lại đây chăm sóc Chúa tể đi, mọi chuyện bên ngoài tôi sẽ lo liệu thay các cô ".

Nói rồi liền đi ra phòng đóng cửa lại, tự mình canh giữ bên ngoài không cho bất luận kẻ nào đến gần, Thanh Tú muốn nói gì liền bị Thanh Vân kéo cánh tay nhắc nhở, nên không lên tiếng nữa, cô nhớ lại sắc mặt lạnh băng của Lê Nhất liền rùng mình, cô đã quên hắn chính là robot T-3000 được Thiên Minh tạo ra, vốn dĩ tính cách lạnh băng, vô tình thích giết chóc, vô cùng tàn bạo còn là không ưa nhân loại, nhờ có Thiên Minh nên bình thường mới dễ nói chuyện như vậy, nếu lúc nãy Thiên Minh mà xảy ra chuyện gì thì đã giết các cô cho bớt giận rồi. Bây giờ cô chỉ mong Thiên Minh mau sớm tỉnh lại, nếu mà để lâu không biết đám robot sẽ làm gì nữa.

Minh Thư không có nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ mong Anh Minh của cô mau sớm tỉnh lại là đủ rồi.

Thanh Vân thì ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Minh, từ lúc cô bị cha của Minh Thư bỏ rơi liền quyết định đời này cũng sẽ ở vậy một mình nuôi Minh Thư trưởng thành sẽ không đi chú ý người đàng ông khác, nhưng mà Thiên ý trêu người tận thế đến, zombie hoành hành khắp nơi, cô không dám ra ngoài, vì con gái, cô nhịn ăn đến sắp chết, chính con gái của cô dẫn người này đến cứu cô, cô rất mang ơn cậu ta, tuy thời gian ngắn ngủi 3 người ở chung với nhau rất vui vẻ giống như một gia đình, nhìn thấy cậu ấy mạnh mẽ, cậu ấy thần bí rồi chẳng biết lúc nào cô đã bị hấp dẫn bởi người đàn ông này, không thể rời mắt đi, rồi những sự cố xấu hổ xảy ra giữa cô và Thiên Minh, làm phương tâm lạnh băng của cô từng chút, từng chút tan rã, đến giờ phút này nhìn thấy Thiên Minh thê thảm như vậy, cô liền không kìm được mà sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi Thiên Minh, sẽ lại bị bỏ rơi, cô cũng biết cô đã yêu người Thanh Niên này rồi, không thể sống thiếu cậu ấy được.

Ba người ở trong phòng chăm sóc Thiên Minh, Minh Thư thỉnh thoảng cũng sử dụng dị năng của mình phục hồi cho Thiên Minh, Thanh Vân và Thanh Tú thay phiên xem xét tình trạng của Thiên Minh, đặc biệt là Thanh Vân chăm sóc cậu vô cùng tận tâm, từ vệ sinh thân thể cậu đến việc ăn uống của cậu cô đều lo hết, Minh Thư thì không cảm thấy gì vì bình thường cô bệnh mẹ cô cũng hay làm thế, chỉ có Thanh Tú như phát hiện cái gì nhưng mà cô cũng không mở miệng nói gì, thời gian từng chút trôi qua

Thiên Minh hôn mê suốt 2 ngày, vào đêm ngày thứ 2, Thiên Minh nằm trên giường từ từ mở đôi mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, cậu quay sang bên phải thì phát hiện Nguyễn Thanh Vân đang ngồi ngủ bên tay của cậu, bàn tay còn đang nắm tay của cậu không buôn, trên khuôn mặt xinh đẹp đôi mày hơi nhăn lại giống như đang làm một giấc mộng không tốt lắm, Thiên Minh theo bản năng tính đưa tay vuốt tóc an ủi cô

Tay cậu vừa động Thanh Vân liền giật mình tỉnh lại, cô mờ mịch nhìn về phía Thiên Minh, phát hiện cậu đã tỉnh liền quá vui mừng mà nhàu vào lòng cậu, cô ôm thật chặt nước mắt chảy ước áo của Thiên Minh làm cậu không biết như thế nào bèn ngồi im mặc kệ cô nằm trong lòng của mình

Lúc này Lê nhất bên ngoài nhận thấy được Thiên Minh tỉnh lại liền đi vào trong, hắn thấy được tình cảnh bên trong liền hiểu ý lui ra sẵn tiện đóng lại cửa phòng. Thiên Minh biết Lê nhất vừa mới vào phòng liền đi ra cũng đoán được hắn hiểu lầm cái gì nhưng mà cậu cũng lười giải thích nên cứ để mặc kệ luôn

Nguyễn Thanh Vân khóc một lúc lâu mới hồi thần lại, cô xấu hổ lập tức tránh thoát ra khỏi người Thiên Minh, ấp a ấp úng không biết nói gì, 2 người nhìn nhau làm bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu, mập mờ, Thiên Minh đang tính mở miệng nói chuyện, Thanh Vân thấy vậy liền như con mèo bị đạp đuôi bật lên cô nói:" để chị đi báo tin cho mọi người biết", nói rồi cô liền chạy như bay ra ngoài phòng, Thiên Minh thấy vậy khoé miệng giật giật cũng không nói gì, nhân lúc mọi người còn chưa đến, cậu bắt đầu nhìn khắp người mình, phát hiện các vết thương đã biến mất, cậu nghĩ chắc là Minh Thư làm, lúc này Lê Nhất đi vào phòng nhìn thấy Thiên Minh đứng dậy liền tiến đến hỏi thăm sức khỏe của cậu, được Thiên Minh xác nhận tất cả bình thường nên an tâm, bắt đầu báo cáo những chuyện xảy ra sau khi cậu hôn mê.

Sau khi Thiên Minh hôn mê, đoàn xe liền dừng ở chỗ này không đi, tuy cậu hôn mê 2 ngày nhưng mà mọi người đều không thiếu thức ăn hay nước uống vì lúc nào cậu cũng tạo dư để dự phòng, sinh hoạt của mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì, trong 2 ngày này đoàn xe có thêm 10 người gia nhập, làm số người trong đoàn xe tăng lên 54 người, 10 người này đa số là phụ nữ và trẻ em, chỉ có 2 người đàng ông mà thôi. Bọn họ gia nhập không làm đoàn xe bị ảnh hưởng gì đều rất an phận, qua dò hỏi bọn họ đều là từ cách 2 km xung quanh khách sạn, phát hiện đoàn xe nên tưởng của quân đội, liền bất chấp nguy hiểm đi đến đây để được bảo vệ. Thiên Minh nghe vậy thì rất kinh ngạc, người thường ra khỏi nơi trú ẩn đã là cửu tử nhất sinh, mà bọn họ có thể đi xa đến 2 km đến được đây, trên người không có vũ khí còn đa phần là phụ nữ và trẻ em mà không chết đúng là kỳ tích, Lê nhất liền giải thích do zombie không biết vì lý do gì mà 3 ngày trước đột nhiên rời khỏi khu vực xung quanh đây nên mới để họ đến được đây.

Thiên Minh nghe vậy thì nhớ đến 3 ngày trước hình như là đêm đó mình cho nổ 2 trái bom tiểu đương lượng hạt nhân thì phải, chẳng lẽ trong lúc vô tình mình đã giúp bọn họ. Lê nhất tiếp tục báo cáo về việc tuần tra trong 2 ngày này, Thiên Minh nghe không xảy ra chuyện gì liền an tâm, cậu tiếp tục dặn dò Lê Nhất cần thận thăm dò, ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát đi tiếp, Lê Nhất lĩnh mệnh liền đi ra ngoài.