Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 256




Lục Dĩ Minh giải quyết vấn đề trong tay xong rồi theo người phụ nữ như đàn ông vào Tiêu Hồn Động, nhưng điều làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn là cô ta lại không dẫn hắn tới thư viện, mà là dẫn hắn tới khách sạn tình thú.

Lục Dĩ Minh đứng ở ngoài cửa đề phòng nhìn người phụ nữ như đàn ông, cô ta cũng rất bất đắc dĩ: “Tuy rằng có chút không chân thật, nhưng mà lão đại thật sự bảo tôi dẫn ngài tới nơi này…”

Nơi này là một căn phòng công chúa màu hồng phấn, không phải là phòng của công chúa trưởng thành mà là phòng cho trẻ con. Tất nhiên, trước đây Tiêu Hồn Động cũng không có cái phòng tình thú nào như này, là do Sở Du Ninh tìm người bài trí suốt đêm.

Đồ vật bên trong phần lớn là tìm ở chợ đen, còn một số ít khác thì thật sự tìm không được Sở Du Ninh liền dùng dị năng biến ra, tóm lại lúc cô bài trí thật sự rất chăm chút.

Sau khi người phụ nữ trông như đàn ông rời đi thì Lục Dĩ Minh đứng ở cửa dùng tinh thần lực đảo qua một vòng, trong phòng không có người, chỉ có duy nhất một cái hộp lễ vật nhỏ xinh ở trên giường.

Nếu như không có người… Lục Dĩ Minh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau khi vào trong hắn nhìn lướt qua trang trí ở phòng, đồ đạc màu hồng nhạt, giường màu hồng nhạt, thảm màu hồng nhạt, đây là một căn phòng màu hồng phấn dành cho trẻ em.

Giường ngủ công chúa phong cách châu âu thiết kế rất tinh tế và hoa lệ, nhưng mà… có chút nhỏ… chính là giường đơn nhỏ dành cho trẻ em.

Trong phòng tràn ngập một mùi hương trái cây ngọt ngào, rất dễ làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.

Sau khi đánh giá xong, tầm mắt Lục Dĩ Minh dừng trên cái hộp quà ở trên giường, hộp quà có kích thước bằng một quả bóng rổ, chiếc hộp màu xanh Tiffany buộc bằng dải lụa màu hồng nhạt.

Chiếc hộp chứa đựng hơi thở quen thuộc của Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh nhướng mày, không biết bên trong là cái gì, là nội y hay là quần lót?

Hắn chậm rãi đi tới, cầm lấy cái hộp, sau khi đánh giá một chút thì kéo cái dải lụa, sau khi hắn mở cái hộp ra thì hộp trong tay đột nhiên nặng lên, đột nhiên: “Phanh!” Một tiếng, không thấy chiếc hộp đâu nữa mà là một cô gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp mỹ lệ treo ở trên người hắn.

“Baba!” Cô gái nhỏ nũng nịu gọi một tiếng, sau đó ôm chặt cổ Lục Dĩ Minh.

Nói thật, mới nãy chớp mắt một cái Lục Dĩ Minh thật sự hoảng sợ, còn tưởng mình đã bị tính kế, mãi cho đến khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc kia hắn mới yên lòng.

Tập trung nhìn vào, ánh mắt hắn đột nhiên sững sờ, đây là… tiểu Ninh Ninh mười tuổi?

Lần này Sở Du Ninh biến mình thành một bé gái mười tuổi, trên người mặc một chiếc váy phồng màu hồng nhạt xen với màu xanh Tiffany, mái tóc đen thẳng ngang vai dùng được thắt nơ con bướm màu hồng nhạt, trông thật thuần khiết và đáng yêu, pha chút… hơi thở d*m mĩ.

“Baba!” Sở Du Ninh chớp chớp đôi mắt to thuần khiết cười tủm tỉm nhìn Lục Dĩ Minh: “Có thích lễ vật đêm nay không?”

Không thể không nói, Sở Du Ninh chơi cũng quá hay, chỉ bằng một câu này Lục Dĩ Minh đã cứng rồi. Nhưng hắn cũng không vội vàng, một tay ôm Sở Du Ninh để cô ngồi lên cánh tay hắn, một tay khác rảnh rỗi nhéo cái mũi nhỏ của Sở Du Ninh: “Thích, chỉ cần là lễ vật Ninh Ninh đưa cho baba, baba đều thích!”

Chậc… con hàng này nhập vai cũng rất nhanh.

Sở Du Ninh thẹn thùng đỏ mặt: “Vậy thì baba còn chờ cái gì!”

Lục Dĩ Minh cười cười, ôm Sở Du Ninh tới ngồi xuống giường: “Làm xong bài tập chưa?”

Sở Du Ninh cứng đờ, bài tập? Bài CMN tập ý! Còn muốn vui vẻ chơi không thế.

Lục Dĩ Minh nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Sở Du Ninh cuối cùng cũng nhịn không được cười haha, lần này là thật sự vui vẻ, cả lồng ngực tràn ngập vui sướng.