Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 257




Lục Dĩ Minh cười đủ rồi lẳng lặng nhìn Sở Du Ninh một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt cô bé xuống cái giường trẻ em.

Đây là một hình ảnh vô cùng bình thường, bé gái mười tuổi ngoan ngoãn nằm ở trên cái giường trẻ em nhỏ, đôi mắt to không biết chuyện đời lặng lẽ nhìn hắn.

Nhưng… Lục Dĩ Minh biết tất cả thật ra cũng không bình thường, cô bé nhỏ này xuất hiện chính là để làm hắn phát t.iết thú tính. Nghĩ đến đây máu trong người Lục Dĩ Minh có dấu hiệu kích động. Không ai có thể cự tuyệt thịnh yến như vậy!

Lục Dĩ Minh vươn ngón tay ra nhẹ nhàng cọ cọ trên gương mặt trắng nõn mũm mĩm của Sở Du Ninh, khác với lúc cô trưởng thành, miếng thịt này có chút trẻ con mập mạp hơn, nhìn trông rất đáng yêu khiến người ta muốn cắn một ngụm. Theo thói quen hắn định đảo qua môi của cô, đôi môi phấn nộn vì do chênh lệch độ tuổi nên có vẻ càng thêm kiều nộn.

“Baba, ba đang làm gì vậy?” Sở Du Ninh trừng đôi mắt to không biết chuyện đời tò mò nhìn hắn, giống như không biết mình chính là một tiểu bạch thỏ sắp bị hiến tế, không biết gì… lại cũng rất mê người.

Ánh mắt Lục Dĩ Minh hơi tối sầm lại: “Baba chơi cùng với con một trò chơi này có được không?” Lục Dĩ Minh chưa bao giờ cho rằng mình là một tên biến thái thích trò ấu d*m, hắn đã từng gặp rất nhiều đứa trẻ và chưa bao giờ có cái suy nghĩ này, nhưng một khắc hắn nhìn thấy Sở Du Ninh nhỏ nằm ở trên giường kia thì đầu óc liền rối bời. Ánh mắt của Sở Du Ninh nhỏ sáng lên, lập tức gật đầu.

Lục Dĩ Minh im lặng một lát, đứng lên nhìn Sở Du Ninh đang nằm ở trên cái giường công chúa màu hồng nhạt chậm rãi cởi dây lưng, giải thoát đại gia hỏa đã sớm cứng ngắc của hắn.

Sở Du Ninh tò mò nhìn cái đồ vật kia, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường: “Đây là cái gì?” Nói rồi cô bò về phía Lục Dĩ Minh.

Nhìn được cái hình ảnh này, đại gia hỏa Lục Dĩ Minh hưng phấn nảy nảy lên. Hình dung hình ảnh trước mặt này như nào nhỉ, Sở Du Ninh mười tuổi mặc chiếc váy hồng đáng yêu, không biết gì nhìn chằm chằm côn th*t lớn của hắn còn bò về phía hắn, vừa cấm ky vừa d*m mĩ…

Lục Dĩ Minh khó nhịn vuốt ve côn th*t lên xuống: “Là đồ ăn ngon, con tới nếm thử đi!”

Sở Du Ninh nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó tầm mắt rơi xuống côn th*t lớn, đại quy đ*u quen thuộc đã hưng phấn sung huyết, hùng dũng oai vệ, khí phách

hiên ngang ngẩng đầu, chờ Sở Du Ninh nhấm nháp.

Sở Du Ninh bò đến trước mặt Lục Dĩ Minh, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn cầm đại quy đ*u to như trứng gà. Lục Dĩ Minh không nhịn nổi đột nhiên hít vào một hơi.

Sở Du Ninh nhân cơ hội nhẹ nhàng liếm côn th*t một cái, còn mút nhẹ, sau đó có chút ghét bỏ lùi về phía sau: “Không thể ăn!”

“Rất ngon đấy, con thử lại đi!” Lục Dĩ Minh cẩn thận dụ dỗ, lời này cũng không có gì sai! Sở Du Ninh lại liếm lần nữa.

“Ngậm vào đi.” Lục Dĩ Minh dịu dàng vuốt ve mái tóc của Sở Du Ninh, khàn giọng ra lệnh.

Sở Du Ninh chần chừ một lát, khi Lục Dĩ Minh vỗ đầu thúc giục mới hé miệng, ngậm lấy phần đỉnh của đại quy đ*u.

“Hừ…” Lục Dĩ Minh nhịn không được rên rỉ thành tiếng, đột nhiên ấn phía sau đầu của Sở Du Ninh đem toàn bộ quy đ*u cắm vào trong miệng Sở Du Ninh. Sở Du Ninh sợ tới mức liên tục giãy giụa, nhưng cho dù cô có giãy giụa như nào thì bàn tay to của hắn vẫn đang đè chặt trên đầu cô, quy đ*u của hắn vẫn gắt gao ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn.

Chờ đến khi Lục Dĩ Minh buông tay, Sở Du Ninh vội vàng lùi về góc tường, đôi mắt thuần khiết ngây thơ hơi phiếm hồng mang theo ánh nước, cô sợ hãi nhìn Lục Dĩ Minh, không biết baba hôm nay bị làm sao vậy, vì sao lại muốn bắt nạt cô!

Lục Dĩ Minh nhìn cô một lát với côn th*t dựng thẳng đứng, không nói gì chỉ cúi người duỗi tay bắt lấy cổ chân của Sở Du Ninh

Sở Du Ninh hoảng sợ giãy giụa: “Baba, Ninh Ninh không muốn chơi nữa, Ninh Ninh buồn ngủ rồi!”

Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh, không nhịn được kéo cô tới bên người mình: “Được, chúng ta cùng ngủ!”