Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 325




Hôm sau lúc ăn bữa sáng, Thẩm Hạo Nguyệt nhìn Sở Du Ninh muốn nói lại thôi rất nhiều lần, đến mức Sở Du Ninh không thể hiểu được: “Nhìn tôi làm gì?

Cũng đâu phải tôi kêu đâu!”

Mặt của ba người Thẩm Hạo Nguyệt, Tưởng Thanh Vũ, cộng thêm Thẩm Hạo Nam thoắt cái đỏ ửng, cũng chỉ duy nhất Sở Du Ninh mặt không đỏ cũng không trắng.

Buổi tối Thẩm Hạo Nam lại lúng túng thò mặt qua, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi lại kêu cho em nghe được không?

Chậc… lại còn thực tủy biết vị*! Mắt Sở Du Ninh trợn trắng, hắn còn chẳng ngại mất mặt thì cô sợ cái gì chứ, vậy thì chơi tiếp.

(*Thực tủy biết vị: tủy xương có vị rất ngon, ăn vào sẽ muốn thử lại lần nữa. Đề cập đến việc muốn thử lại sau khi trải nghiệm một lần.)

Nghe thấy đối diện lại lần nữa phát ra âm thanh, Thẩm Hạo Nguyệt lo lắng nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ sắc mặt càng ngày càng không tốt, cô ta hơi mím môi, duỗi tay xoa xoa ngực của Tưởng Thanh Vũ: “Nếu không… chúng ta thử lại một lần?”

Tưởng Thanh Vũ lại bắt lấy tay của Thẩm Hạo Nguyệt trầm mặt nói: “Em không muốn sống nữa sao!”

Nhìn thấy bộ dạng này của Tưởng Thanh Vũ, Thẩm Hạo Nguyệt đỏ mắt, hai người bọn họ không phải chưa từng thử nhưng mà Tưởng Thanh Vũ quá lớn, cơ thể của cô ta không chịu nổi, cuối cùng Tưởng Thanh Vũ không bắn đã lùi ra ngoài.

“Nếu không… anh cưới một người khác đi.” Tuy rằng không cam lòng, nhưng… cô ta bá chiếm hắn lâu như vậy rồi, mà hắn cũng là một người đàn ông bình thường, cô ta không nên ích kỷ như vậy.

“Nói bậy gì đấy!” Tưởng Thanh Vũ thở dài: “Anh đâu thèm để ý chuyện này, sao em để ý làm gì.”

“Nhưng bây giờ là mạt thế, thân là gia chủ của Tưởng gia, cưới ít hay nhiều vợ cũng đâu phải không được, hất tất gì anh…” Một giọt nước mắt từ khóe mắt Thẩm Hạo Nguyệt trượt xuống.

Tưởng Thanh Vũ lại ôm Thẩm Hạo Nguyệt vào trong lòng: “Không cần nói nữa, đại trượng phu có việc có thể làm và có việc không thể.” Tưởng Thanh Vũ hơi dừng một chút: “Là mẹ anh đã ép em sao? Giao cho anh xử lý…”

Thẩm Hạo Nguyệt chôn mặt ở trong ngực Tưởng Thanh Vũ, nước mắt ngăn không được chảy xuống, cô ta biết Tưởng Thanh Vũ cũng không yêu cô ta, chỉ là xuất phát từ trách nhiệm cho nên sau mạt thế mới cưới cô ta về nhà. Nhưng mà… cơ thể của cô ta đúng thật là không biết cố gắng, đừng nói là sinh con, đến cả việc thỏa mãn dục vọng của hắn cũng không làm được, cô ta… sống còn có ý gì nữa?

Sở Du Ninh phát hiện gần đây tâm trạng của Thẩm Hạo Nguyệt không quá thích hợp, luôn luôn ở trong tình trạng phát ngốc. Trải qua sự quan sát của cô, thế mà lại phát hiện ra Thẩm Hạo Nguyệt không muốn sống nữa? Tình huống này là sao? Sở Du Ninh cũng có chút ngốc.

Nói đến cũng thật khéo, đúng lúc này Trần Dật lại tới Tưởng gia, nghe nói là được mẹ của Tưởng Thanh Vũ mời, xem tư thế kia… hình như là có ý tác hợp Trần Dật và Tưởng Thanh Vũ

Trần Dật không phải đồ ngu, có lẽ cô ta cũng đã nhìn ra, nhưng mà cô ta vẫn tới cửa, cuối cùng là vì Tưởng Thanh Vũ hay là vì để lấy tin tức nội bộ Tưởng gia?

Đúng vậy, Sở Du Ninh vẫn luôn nghi ngờ mục đích Trần Dật trở về không đơn giản, cô đoán ở Hoa Hạ khẳng định có đồ mà bọn họ muốn, có lẽ có liên quan

tới việc kết thúc tận thế, nhưng bọn họ cũng chỉ biết có thứ đó chứ cũng không biết nó ở đâu, cho nên… vẫn luôn không có hành động khác.

Sở Du Ninh có thể nghĩ đến thì tất nhiên Lục Dĩ Minh cũng có thể nghĩ đến, vừa nghe nói mẹ Tưởng mời Trần Dật tới ăn cơm thì hắn cũng đi theo tới cửa.

Có Lục Dĩ Minh nhắc nhở, Sở Du Ninh cũng chẳng sợ Tưởng Thanh Vũ ngây ngô trúng mỹ nhân kế, nhưng mà… Thẩm Hạo Nguyệt làm sao bây giờ?

“Trần Dật…” Sở Du Ninh liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Nguyệt một cái thật sâu nói: “Cô ta không phải là một người đáng giá để tin tưởng.”

Ánh mắt Thẩm Hạo Nguyệt đột nhiên chợt lóe: “Em…”

“Vì sao lại muốn chết?” Sở Du Ninh khó hiểu nghiêng đầu: “Nếu như chị không muốn liên lụy Tưởng Thanh Vũ, cùng lắm thì ly hôn với hắn là được, sau này Sở gia của tôi sẽ bảo vệ chị em hai người!”