Thẩm Hạo Nguyệt choáng váng, cô ta không nghĩ tới việc Sở Du Ninh lại có thể nhìn ra được suy nghĩ của mình, nhìn ra được cũng chưa nói, thế mà Sở Du Ninh còn nói… về sau Sở gia sẽ che chở hai chị em bọn họ.
Đôi mắt Thẩm Hạo Nguyệt đỏ bừng, nói không cảm động là giả, mấy ngày nay cô ta đều bị chuyện này tra tấn hành hạ, muốn chết để giải thoát cho Tưởng Thanh Vũ nhưng lại không yên lòng Thẩm Hạo Nam. Nếu như tiếp tục sống sót thì lại không thể đối mặt với những áp lực đến từ Tưởng gia, cô ta sống quá thất bại…
Nhưng khi cô ta cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ thì ở trước mặt Sở Du Ninh cũng chẳng có gì to tát. Ly hôn… tuy rằng thật sự rất luyến tiếc nhưng cũng không phải là không thể…
“Nhưng mà trước khi tôi giết ch*t Trần Dật thì chị phải ngồi vững ở cái vị trí này cho tôi.” Sở Du Ninh thấy đôi mắt của Thẩm Hạo Nguyệt đã khôi phục lại được một chút ánh sáng, sau đó mới thấp giọng nói. Sở Du Ninh nói thì dễ nghe, nhưng làm cô vứt bỏ cái đùi Tưởng Thanh Vũ đùi thì khẳng định cô không muốn.
“Cái gì?” Được rồi, tin tức này đã trực tiếp oanh tạc Thẩm Hạo Nguyệt, quên luôn cả việc tìm đến cái chết. Chỉ hai câu nói đơn giản của Sở Du Ninh đã tạm thời làm Thẩm Hạo Nguyệt đánh mất cái ý tưởng tìm chết, còn về sau này cô ta còn tiếp tục nữa hay không thì sau này lại nói tiếp.
“Sao vậy? Chị chưa nghe nói tiện nhân kia đã chọc vào tôi sao? Con người tôi chính là rất mang thù, cho dù là ai chọc vào tôi thì nhất định cũng phải trả một cái giá tương xứng!” Thực ra Sở Du Ninh cũng không phải người ghi thù, là người không có quan hệ tới lợi ích thì cô cũng chẳng để để ý đến, nhưng Sở gia bây giờ không thể chấp nhận được việc bị người trêu chọc.
Sở Du Ninh không thèm để ý Tưởng Thanh Vũ có kết hôn lần nữa hay không, hay là muốn cưới ai nhưng khẳng định không thể là Trần Dật đã kết thù với cô, cho nên… Thẩm Hạo Nguyệt vẫn phải lên tinh thần đi.
Thẩm Hạo Nguyệt cũng mơ hồ nghe được người Tưởng gia có nhắc sơ qua một chút nhưng những người đó đều vô cùng ghét Sở Du Ninh cho nên đều đứng về phía Trần Dật, nghe Sở Du Ninh nói như vậy cô ta hơi nhíu mày. Hôm nay Trần Dật tới nhà ăn cơm, Tưởng gia đặc biệt náo nhiệt, có rất nhiều người cố ý buông hết mọi việc trong tay để trở về, sắc mặt Tưởng Thanh Vũ vô cùng không tốt, suốt chặng đường đều đi cùng Thẩm Hạo Nguyệt để tỏ thái độ, hôm qua hắn vừa cãi nhau với mẹ Tưởng một trận, không nghĩ thế mà ngay hôm nay mẹ Tưởng đã gọi Trần Dật tới nhà, điều này đã làm cho mặt hắn rất khó coi, đặc biệt là không thể đối mặt với Thẩm Hạo Nguyệt.
Thẩm Hạo Nguyệt lại rất bình tĩnh chẳng nói một câu nào. Thật ra cô ta cũng biết Trần Dật thích Tưởng Thanh Vũ, nhưng con người Trần Dật không xấu, từ sau khi biết Tưởng Thanh Vũ định hôn với cô ta rồi thì lúc ở chung với Tưởng Thanh Vũ cũng chẳng có tình cảm gì nảy sinh, chỉ dừng lại ở lễ phép, không biểu hiện cái gì quá mức, nhưng mà…
Thẩm Hạo Nguyệt không phải đồ ngu, Trần Dật xuất hiện ở đây là vì cái gì? Chắc chắn không đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm.
Đây là lần đầu tiên Sở Du Ninh nhìn thấy mẹ Tưởng, đây là một người phụ nữ trung niên nhìn qua trông rất đơn bạc gầy yếu, còn ngồi trên xe lăn. Trách không được bình thường chưa bao giờ Sở Du Ninh gặp được bà ta.
Khi mẹ Tưởng đối mặt với Thẩm Hạo Nguyệt thì rất lạnh lùng, nhưng lúc nhìn về phía Trần Dật thì mặt tràn đầy tươi cười, cái này đã khiến cho sắc mặt Tưởng Thanh Vũ càng thêm khó nhìn.
“Thanh Vũ, con ngồi xa như vậy làm cái gì, tới đây ngồi chỗ này đi.” Nói rồi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh Trần Dật: “Không cần, con ngồi bên cạnh Nguyệt Nhi là được rồi.” Tưởng Thanh Vũ thờ ơ nói.
Nụ cười của mẹ Tưởng hơi khựng, sau đó trầm mặt nhìn Thẩm Hạo Nguyệt: “Nguyệt Nhi cũng muốn con ngồi chỗ này đấy.” Nói xong, trong mắt lập lòe một tia uy hiếp: “Đúng không Nguyệt Nhi?”
Nếu như trước đây Thẩm Hạo Nguyệt có lẽ đã thật sự tiếp lời thuận theo mẹ Tưởng, sau đó chọc giận Tưởng Thanh Vũ khiến hắn rời đi, cũng không phải mới chỉ một lần hai lần. Nhưng mà…
Thẩm Hạo Nguyệt nhìn Sở Du Ninh một cái, em dâu của cô ta cô ta không che chở thì che chở cho ai? “Mẹ, hôm nay con muốn ngồi gần Thanh Vũ.” Thẩm Hạo Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ người Tưởng đều lâm vào trong yên lặng, từ khi cô ta vào cửa cho đến bây giờ, mặc kệ người Tưởng gia nói nhiều hay là vô cớ gây rối như nào thì Thẩm Hạo Nguyệt chưa bao giờ qua loa lấy lệ, hôm nay như này là…
Tưởng Thanh Vũ vốn còn cho rằng Thẩm Hạo Nguyệt lại sẽ giống như trước, hắn còn đang định mở miệng từ chối đấy, không nghĩ Thẩm Hạo Nguyệt lại không như lúc trước đã từ chối thẳng, điều này thật đúng là một kinh hỉ* lớn.
(* Kinh ngạc + vui mừng)