Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 392




Sở Du Ninh né ra phía sau, ghét bỏ nhìn Cao Dương một cái, chiến đoàn Phượng Hoàng? Hiện tại phần lớn dị năng giả đều thành lập thành chiến đoàn, chiến đội có thể tập kết hơn trăm người mới có tư cách xưng là đoàn trưởng.

Bởi vì bây giờ đang vô cùng rối ren, mọi người ít nhiều đều có chút không phục khó quản cho nên có rất ít chiến đoàn, mà chiến đoàn Phượng Hoàng chính là một trong số ít đó.

Nhưng chiến đoàn Phượng Hoàng vẫn luôn chiếm cứ đất Thục, vì sao đoàn trưởng lại tới phía Bắc, lại còn tới căn cứ Tự Do?

Đúng lúc này, cửa văn phòng Ngụy Tử Hân bị mở ra, nhìn Sở Du Ninh đứng ở bên ngoài Ngụy Tử Hân sửng sốt: “Ninh Ninh!”

“Hân tỷ!” Sở Du Ninh cười, cũng không để ý việc mình bị chặn, tầm mắt không dấu vết qua người đoàn trưởng Phượng Hoàng.

Vừa nhìn thấy thì Sở Du Ninh có chút kinh ngạc, thật… tiểu tỷ tỷ thật là soái! Chiến đoàn Phượng Hoàng vừa nghe hai chữ Phượng Hoàng cũng đã biết là phụ nữ rồi, nhưng người phụ nữ này so với đàn ông còn soái hơn. Ý không phải nói cô ấy đẹp trai, dù sao thì mấy người đàn ông bên cạnh Sở Du Ninh cũng không thiếu người đẹp trai, mà là do khí chất soái kinh người trên cô ấy nên đã làm cho cô ấy tỏa sáng.

“Em lại lên cấp?” Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh kinh ngạc hỏi, lúc trước K đã kiểm tra cho Sở Du Ninh, khi cô lên cấp cần lượng dị năng nhiều tới mức người bình thường không thể tưởng tượng, cho nên mọi người đều nhận định cấp bậc dị năng của cô sẽ không cao, cho nên mới muốn tìm đủ các loại biện pháp để có thể bảo mệnh cho cô.

Nhưng lần trước lên cấp mới bao lâu cơ chứ, thế mà cô lại lên cấp tiếp nữa rồi!

Sở Du Ninh ngọt ngào cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cho nên mới trở lại căn cứ để ổn định dị năng!”

Tất nhiên Ngụy Tử Hân cũng thấy vui cho Sở Du Ninh, cô ấy cười gật gật đầu, sau đó mới nhớ tới đoàn trưởng bên người: “Đây là Trịnh Phàn, đoàn trưởng chiến đoàn Phượng Hoàng.” Sau đó lại nhìn về phía Trịnh Phàn: “Đây là Sở Du Ninh, là thủ lĩnh của căn cứ chúng tôi!”

Trịnh Phàn nhẹ nhàng cầm tay Sở Du Ninh: “Xin chào!”

Sở Du Ninh cười nói: “Nghe danh đã lâu.”

Trịnh Phàn không có khả năng chưa từng nghe đến Sở Du Ninh, nhưng cô ấy lại không biểu hiện ra một chút sơ suất nào, cái này làm cho ấn tượng của Sở Du Ninh đối với cô ấy không tồi, ít nhất người phụ nữ này không phải là người không đầu óc. Ngay cả Ngụy Tử Hân ở bên cạnh trong mắt cũng hiện lên ý cười.

Trịnh Phàn cũng là vì chuyện chiến đấu với hải thú mà đến, bởi vì đất Thục thuộc đất liền, nếu như bọn họ muốn được phân một chén canh trong chuyện chiến đấu với hải thú thì cần phải đi đến vùng duyên hải.

Nhưng mà bây giờ các căn cứ ở vùng duyên hải căn cứ cực kỳ phức tạp, rất nhiều thủ lĩnh còn không cả đứng vững được gót chân của mình thì làm sao dám tiếp nhận quái vật khổng lồ như chiến đoàn Phượng Hoàng. Phải biết rằng chỉ cần Trịnh Phàn muốn thì cô ấy hoàn toàn có thể nhẹ nhàng nuốt chửng một căn cứ nhỏ, cho nên kế hoạch của Trịnh Phàn tiến hành cũng không thuận lợi, mãi cho đến khi cô ấy nghe về căn cứ Tự Do.

Khi Trịnh Phàn tới căn cứ Tự Do thì cực kỳ kinh ngạc, cô ấy đã đi tới rất nhiều căn cứ nhưng đa phần đều hỗn loạn không chịu nổi, căn bản là quy hoạch chỉnh tề như căn cứ Tự Do là không có. Hơn nữa… cô ấy nhìn thấy được tương lai, thấy được hy vọng từ cái quy hoạch ở căn cứ này.

Nói thật, một khắc đó cô ấy thật sự có suy nghĩ muốn chiếm luôn cái căn cứ này làm của riêng, nhưng… làm người thì vẫn phải có điểm mấu chốt.

Sau đó khi tiếp xúc với Ngụy Tử Hân thì cô ấy cực kỳ bội phục năng lực của cô gái này, có lẽ là vì ở trong mạt thế cũng là một người phụ nữ không cam lòng với số phận, gần như trong nháy mắt Trịnh Phàn đã xem Ngụy Tử Hân là tri kỷ.

Nói chuyện phiếm với Ngụy Tử Hân tất nhiên có nhắc tới Sở Du Ninh, trước đây từ lâu cô ấy đã nghe thấy cái tên Sở Du Ninh này, một người phụ nữ… cực kỳ xinh đẹp, rất có mị lực, vận khí lại không tồi.

Ở trong mắt nhiều người, Sở Du Ninh là Bá Nhạc của Ngụy Tử Hân, nhưng mà cô lại không biết xấu hổ chiếm lấy vị trí của Ngụy Tử Hân, cuối cùng lại còn đoạt luôn Cố Đông trong tay Ngụy Tử Hân, làm hại Ngụy Tử Hân bị sung quân nơi biên cương.

Nhưng Trịnh Phàn lại không nghĩ như vậy, nhìn thái độ của Ngụy Tử Hân khi nhắc tới Sở Du Ninh thì không khó để thấy Sở Du Ninh chính là người đã cho cô ấy một cuộc sống mới.