Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 393




Nghe nói Sở Du Ninh đã trở lại, Triệu Tiêm Tiêm liền phái người tới mời các cô tối nay sẽ làm một bữa tiệc nướng BBQ, cũng chưa kể tài nguyên bây giờ vô cùng khan hiếm, Triệu Tiêm Tiêm có thể làm ra một bàn đồ nướng BBQ cũng rất không tệ.

Sở Du Ninh về nhà tắm rửa rồi đổi một bộ quần áo mới, lúc đi ra thấy Cao Dương với khuôn mặt ủy khuất đứng ở cửa, vừa rồi hắn cũng muốn đi vào theo nhưng lại bị Sở Du Ninh lưu loát nhốt ở ngoài cửa.

Thấy hắn muốn đi theo Sở Du Ninh hơi dừng một chút nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản hắn, không nghĩ tới lúc đến nhà Triệu Tiêm Tiêm thì Trịnh Phàn cũng ở đây, xem ra quan hệ giữa cô ấy và Triệu Tiêm Tiêm cũng không tồi.

Người có thể được Ngụy Tử Hân và Triệu Tiêm Tiêm đồng thời chấp nhận… Sở Du Ninh cười, sau đó thái độ lúc đối xử với Trịnh Phàn cũng bớt khách sáo hơn.

Nhà của Triệu Tiêm Tiêm không hổ được xưng là hậu cung, nơi nơi đều là những người đàn ông rất đặc sắc, nhìn bọn họ bận rộn cầm đủ mọi thứ đi đi lại lại, không rõ bọn họ giống như phục vụ hơn hay là đầu bếp trong gia đình hơn, nhưng mà… thật đúng là rất đẹp mắt.

Sở Du Ninh quét mắt nhìn một vòng: “Lại thêm người mới à?”

Triệu Tiêm Tiêm nhướng mày: “Biểu tình gì đấy, tao đang làm việc thiện đó biết không!”

“Làm việc thiện?” Sở Du Ninh kinh ngạc, cái này sao lại được coi là làm việc thiện.

“Có thể thông qua được kiểm tra của tao thì mới được ở lại, tao cũng phát tiền lương và tài nguyên tu luyện đấy nhé, sau này cảm thấy cánh cứng cáp rồi thì tao cũng không giữ lại, tùy ý đi lúc nào cũng được, không muốn đi thì cả đời là

một người bình thường, tao cũng không bạc đãi bọn họ, đây không phải là làm việc thiện thì là cái gì!”

Sở Du Ninh vừa nghe thì nhướng mày: “Không sợ người cô thích muốn rời đi à?”

“Cắt…” Triệu Tiêm Tiêm châm một thiếu thuốc rồi hút: “Cái gì mà thích hay không thích, dù thích nhưng nếu muốn đi tao cũng không hiếm lạ.”

Sở Du Ninh cười không nói cái gì nữa, loại chuyện như là tình cảm này cũng như việc uống nước, ấm hay lạnh cũng chỉ có người đó tự biết, không ai có tư cách dạy đời người khác.

Lúc ăn cơm vô cùng ồn ào náo nhiệt, có tiểu soái ca nướng xiên thịt, có chó con đút trái cây cho cấp, lại còn có tiết mục biểu diễn… tất nhiên… đều là ở bên cạnh Triệu Tiêm Tiêm.

Vốn dĩ Triệu Tiêm Tiêm muốn sắp xếp mấy người bên cạnh mỗi người, nhưng mà khi đi tới gần Trịnh Phàn thì bị Trịnh Phàn uyển chuyển từ chối, còn phía Sở Du Ninh thì đều bị Cao Dương trừng mắt phóng hỏa hù dọa. Còn về phía Ngụy Tử Hân…

Ban đầu Ngụy Tử Hân từ chối nhưng sau khi liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái thì lại gật đầu chấp nhận. Đồng ý thì đồng ý nhưng đối mặt với sự nịnh nọt của đám tiểu soái ca kia thì cũng không có quá nhiều phản ứng.

Trịnh Phàn nhìn Ngụy Tử Hân ánh mắt hơi lóe, thông minh như cô ấy tất nhiên nhìn ra sự khác thường của Ngụy Tử Hân, sau đó kín đáo quét mắt nhìn Sở Du Ninh một cái.

Sở Du Ninh lại không cảm thấy gì, đàn ông mà thôi, thích thì chơi.

Nam sủng của Triệu Tiêm Tiêm có hai người là tiểu ca ca biết khiêu vũ, một người biết nhảy cổ điển, một người biết nhảy hiện đại, âm nhạc vừa lên thì không khí lập tức thay đổi.

Thấy một màn như vậy ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, cô đột nhiên nghĩ tới Cố Nam… Cũng không biết cái tên trẻ con này chạy đi đâu rồi, nếu như còn dám tới tìm cô… Sở Du Ninh cầm rượu vang đỏ suy ngẫm nhấp một ngụm, vậy thì làm cho hắn có đi mà không có về!

Đột nhiên một giọng nói sạch sẽ vang lên ở trước mặt Sở Du Ninh: “Ninh tỷ… em có thể hát cho chị nghe một bài có được không?”

Sở Du Ninh vừa ngẩng đầu đã thấy, đây không phải là chó con lúc trước đã gặp ở Tiêu Hồn Động sao? Chỉ thấy hắn đang ôm một cái đàn ghita trong tay, đôi mắt trông mong nhìn cô, giống như nếu cô từ chối thì là đã gây ra tội lỗi cực kỳ lớn.

“Không được!” Cao Dương hung tợn trừng mắt nhìn chó con một cái: “Hát ai mà không biết, tôi cũng biết hát!”

Sở Du Ninh tà tà liếc Cao Dương một cái, sau đó thờ ơ nói: “Hát đi!” làm Cao Dương tức giận trừng mắt.