Sở Du Ninh ngơ ngác ôm Lôi Dịch, mãi cho đến khi thân thể hắn dần dần lạnh băng thì trong mắt cô mới hiện lên một tia mờ mịt. Cô không hiểu, vì sao lại có người sẽ chết vì người khác, chẳng lẽ là vì cái thứ gọi là tình yêu?
“Anh ấy bị thây ma cấp 10 giết ch*t, có lẽ sẽ thi hóa…” Lục Dĩ Minh lạnh nhạt nói, ý rất rõ ràng, Lôi Dịch nếu như bị thi hóa thì nhất định sẽ rất nguy hiểm, cho nên trước khi hắn bị thi hóa thì nên chặt đầu hắn, đây chính là quy tắc bình thường ở mạt thế.
Thi hóa! Mắt Sở Du Ninh loé lên, đúng rồi, hắn có thể thị hóa!
Ở trong mắt người khác, nếu như biến thành thây ma chính là chết, nhưng Sở Du Ninh lại biết chân tướng, trở thành thây ma mới là phương hướng tiến hóa chính xác, vậy thì…
Sở Du Ninh đặt Lôi Dịch ở trên mặt đất, bình tĩnh dùng dị năng thay một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn cho mình, thây ma cấp 10 đã chết, đại quân thây ma cuối cùng đã nghe theo sự điều khiển của đội quân hộ vệ, dưới sự uy hiếp của bọn họ, đại quân thây ma đã dừng tấn công, lại quay về trạng thái vây chặt căn cứ Chiến Lôi như nêm cối.
Sở Du Ninh sẽ không làm mua bán lỗ vốn, nếu như cô đã phải bỏ một số vốn nhiều như này thì tất cả nơi này nên thuộc về cô!
Nhưng hình thức của căn cứ Chiến Lôi vẫn phức tạp như cũ, muốn hoàn toàn nuốt được cũng không dễ dàng, tầm mắt cô rơi xuống người Lục Dĩ Minh: “Hợp tác không?”
Lục Dĩ Minh khẽ gật đầu: “Giao cho anh.”
Sở Du Ninh để Cố Nam ở lại, cho dù hắn không làm gì thì cũng giữ thể diện được cho Lục Dĩ Minh, sau đó cô để đội quân thây ma hộ vệ bế Lôi Dịch lên, mấy người cùng nhau thuấn di về phòng thí nghiệm vực sâu.
Nhìn Lôi Dịch đang chuẩn bị thi biến thì K nhướng mày: “Sao lại thế này?” Chuyện Lôi Dịch K cũng biết, với tính cách của Sở Du Ninh dù cho hắn có chết thì cô cũng sẽ không có phản ứng gì, nhưng nếu đã đưa hắn đến nơi này vậy thì chứng minh ở nơi này chắc chắn có bí mật.
“Vì cứu em nên bị thây ma moi tim.” Sở Du Ninh lạnh nhạt nói, thoạt nhìn chẳng có chút nào giống như đang nói tới ân nhân cứu mạng của mình.
K đi lên nhìn một chút: “Không cứu được, dù là Tưởng Thanh Vũ ở đây cũng không cứu được.”
“Cứ để hắn thi hóa đi.” Kết quả tốt nhất hiện giờ chính là thị hóa.
K nghe xong Sở Du Ninh nói thì nhướng mày: “Cho dù hắn trở thành thây ma thì cũng không thể khôi phục được thần trí.”
Sở Du Ninh biết cách làm thây ma khôi phục thần trí, nhưng mà… bởi vì Diệp Thần không thích cho nên cô sẽ không làm như vậy. “Không cần!”
Nếu như Lôi Dịch thật sự bị chém mất đầu thì đó chính là hoàn toàn chết đi, trở thành thây ma thì tốt xấu gì cũng xem như vẫn còn sống. Sở dĩ Sở Du Ninh đưa hắn về cũng không phải là vì có tình cảm với hắn, Lôi Dịch có thể chết nhưng không thể bởi vì cứu cô mà chết. Trước giờ cô chưa từng thiếu nợ ai, sau này cũng sẽ không.
Đưa Lôi Dịch về vực sâu chính là đã trả ơn cứu mạng, còn về việc hắn có thể khôi phục thần trí được hay không… vậy thì dựa chính may mắn của hắn.
Đây là chuyện mà đúng là Sở Du Ninh có thể làm ra, K hiểu rõ gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Khi K định tìm chỗ nhốt Lôi Dịch thì giọng nói quen thuộc vang lên: “Đưa hắn giao cho tôi đi…”
Sở Du Ninh vừa nghe thấy thì vội vàng quay đầu lại: “Anh tỉnh rồi!” Cô kinh hỉ nhìn về phía Diệp Thần, sắc mặt của anh không tốt lắm, tái nhợt lại suy yếu, nhưng mà… đã làm cho trái tim lơ lửng của Sở Du Ninh rơi xuống. Diệp Thần đưa tay ôm lấy Sở Du Ninh, tầm mắt quét qua người Lôi Dịch, anh cũng không nói gì mà trực tiếp mang theo cả Sở Du Ninh và Lôi Dịch biến mất ở trước mặt K.
K giống như chẳng có việc gì quay người lại tiếp tục làm việc của mình, còn Sở Du Ninh lại cảm nhận được nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống. Sau khi hai chân chạm đất, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo đã lập tức bao quanh cô, đối mặt với bóng tối mà duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón thì tay Sở Du Ninh cũng không hề hoảng sợ.
Diệp Thần từ trong không gian lấy ra một quả bóng nhỏ có kích thước bằng quả bóng bàn, sau đó ngón cái ấn xuống thì ánh sáng dịu nhẹ lập tức lan ra mọi ngóc ngách. Đây là! Sở Du Ninh kinh ngạc và khiếp sợ nhìn tất cả xung quanh…