Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 494




Chỉ thấy đám binh lính mặc quân trang, chỉnh tề đứng ở trong một cái hố gần như khuất tầm nhìn… bọn họ đang nhắm chặt hai mắt, không biết còn sống hay đã chết, Sở Du Ninh thậm chí không biết nên hình dung cảm giác của mình bây giờ như thế nào.

Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, Lôi Dịch bắt đầu thi hoá thì sau khi vào nơi này, thi đốm ở trên mặt lại từ từ lùi lại, chốc lát sau giống như đang nằm ngủ ở nơi đó.

“Đây… rốt cuộc là chuyện gì?”

“Những cái hố như này phân bố ở mỗi một góc ở trên địa cầu, lưu trữ toàn bộ binh lính trên thế giới.” Diệp Thần trầm giọng nói, đôi tay ôm lấy Sở Du Ninh, cố gắng xua đi lạnh giá ở xung quanh cô.

Ôm Sở Du Ninh, Diệp Thần nhìn về phía những binh lính đó: “Từ khi mạt thế bắt đầu, Sakan đã chuyển tất cả binh lính có tố chất cơ thể đạt yêu cầu xuống lòng đất, những người ở bên ngoài che chắn cho quần chúng rút lui đều bị loại bỏ. Nguyên nhân chính là vì tố chất thân thể không đạt yêu cầu của hắn, và lại chỉ một lòng nghĩ cách cứu viện trợ nên số lượng tử thương mới lớn như vậy.”

Diệp Thần tạm dừng một lát: “Sakan chính là cái xác khô ở trong quan tài.”

Sở Du Ninh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Diệp Thần, cô biết, cuối cùng Diệp Thần cũng đã chịu nói cho cô biết tất cả chân tướng.

Diệp Thần ôm Sở Du Ninh lắc mình tới một chỗ cao trên vách núi ngồi xuống, sợ Sở Du Ninh bị lạnh liền ôm cô đặt lên đùi mình.

Từ góc độ này nhìn xuống, bên dưới dày đặc binh lính, những người lính từng đem lại cảm giác an toàn cho mọi người nay lại yên tĩnh đứng ở nơi đó, cho dù là kẻ máu lạnh như Sở Du Ninh thì lúc này cũng nhịn không được mà đỏ mắt, bọn họ… đều đã biến thành thây ma sao?

Diệp Thần nhìn Sở Du Ninh, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dùng ngón cái lau nước mắt ở khóe mắt cô: “Anh đã nói rồi, thây ma mới là phương hướng tiến hóa chính xác nhất.”

“Là ai?” Giọng Sở Du Ninh nghẹn ngào hỏi, Diệp Thần nói, cái hố như này trải khắp toàn địa cầu, quân đội các nước đều yên tĩnh đứng ở trong hố đất, ai có sức mạnh lớn như thế này có thể làm được tất cả điều này trong cùng một thời gian như này?

Diệp Thần im lặng một lát, tầm mắt dừng ở trên người đám binh lính kia: “Theo như cách gọi của các em thì… có lẽ là “tổ tiên”!”

“Tổ tiên?” Sở Du Ninh sửng sốt.

Từ lần đầu tiên Diệp Thần làm thây ma tiến hóa thì Sở Du Ninh đã có suy đoán, ban đầu cô cảm thấy đây có lẽ là âm mưu của quốc gia nào đó, nhưng đồng thời không có quốc gia nào có thể thả virus thây ma lan ra toàn cầu trong cùng một thời điểm.

Sau đó cô liền suy nghĩ, liệu có phải là do bút tích của người ngoài hành tinh hay không, nhưng nếu như là người ngoài hành tinh vậy tại sao không phát hiện ra được phi thuyền hay tàu vũ trụ gì đó, cái làm người ta không thể hiểu nổi nhất chính là vệ tinh của trái đất vẫn bình yên vô sự. Nếu như là người ngoài hành tinh tấn công, chẳng lẽ thứ đầu tiên cần phải phá hủy không phải là hệ thống vệ tinh của địa cầu hay sao?

Sở Du Ninh thậm chí đã đoán có thể là “thần”, bởi vì dị năng của nhân loại và thây ma quá thần kỳ, cái này đã làm cho cô nghĩ đến tu tiên và ma pháp ở trong truyền thuyết, đây cũng không phải không có khả năng, nhưng mà… Diệp Thần lại nói tất cả những chuyện này là do tổ tiên của nhân loại làm…

Diệp Thần nhìn nơi xa xăm im lặng thật lâu, giống như… cũng hoàn toàn không muốn nhắc tới tất cả chuyện này, nhưng mà… anh vẫn quyết định nói cho Sở Du Ninh.

“Không ai biết chúng ta tồn tại từ bao giờ, cũng không biết khởi nguồn là ở nơi nào, cũng không biết khi nào sẽ bị tiêu diệt, dù sao từ khi có ký ức thì chúng ta đã xuyên qua từng góc ở trong vũ trụ.” Nói đến đây Diệp Thần hơi dừng lại: “Cướp đoạt, là bản chất của chúng ta!”