Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 72: Chạy Trốn Zombies.




Chương 72: Chạy Trốn Zombies.

Âm thanh thông báo từ chiếc loa gắn trong mỗi toa tàu vang lên: “Chuyến tàu KTX 101 đi Busan sắp khởi hành.”

Cùng lúc với âm thanh thông báo, các cánh cửa toa tàu đồng thời được đóng lại, con tàu bắt đầu chầm chậm di chuyển. Động tĩnh lúc tàu khởi động làm bừng tỉnh Chik Song Sok khỏi dòng suy nghĩ, hắn như sực nhớ ra hô lên: “Đúng rồi! Có một cô gái nhiễm bệnh lọt lên trên tàu. Phải nhanh chóng tìm lấy cô ta.”

Đáng tiếc là cho dù hắn có biết trước được kịch bản, nhưng kế hoạch luôn sẽ không theo kịp diễn biến. Không chỉ có một người nhiễm bệnh leo được lên tàu, mà là năm người, ở năm toa khác nhau. Chik Song Sok muốn hành động, nhưng tàu đã chạy xa khỏi ga. Hắn và toàn bộ hành khác đều bị nhốt lại cùng với năm người bị nhiễm virus đang trong quá trình chuyển hóa thành zombie.

Ở khu nhà vệ sinh toa 11. Cô gái mà Chik Song Sok muốn tìm đang nằm trên sàn, ở chân có một vết cắn đã biến thành màu đen đậm, các mạch máu như mạng nhện hằn hẳn lên trên da, cô ta không ngừng lên cơn co giật. Một nữ nhân viên của tàu đang đi kiểm tra giữa các toa thì phát hiện ra được cô gái này.

Thấy được người dưới đất đang dãy dụa co giật, nữ nhân viên hoảng hốt chạy tới kiểm tra.

“Thưa cô? Thưa cô, cô có sao không?”

“Thưa cô, cô sao vậy?”

Nhưng dù có gọi thế nào thì người dưới đất cũng không hề có phản hồi. Nữ nhân viên cũng không có nghiệp vụ y tế, lại chưa từng gặp trường hợp như thế này lần nào khiến cô luống cuống tay chân, chỉ có thể gọi bộ đàm thông báo lên trưởng tàu: “Một ca khẩn cấp ở toa số 11!”

“Có một hành khách đang lên cơn co giật, xin được trợ giúp...”

Nhanh chóng báo cáo tình hình hiện tại cho nhân viên y tế của tàu xong, nữ nhân viên tiếp tục lung lay gọi cô gái kia: “Thưa cô? Cô nghe được tôi chứ?”

“Phải làm sao đây?” Nữ nhân viên hoang mang lo sợ không biết làm sao.



Đột nhiên cô gái kia ngừng co giật, nằm xụi lơ trên sàn tàu, bất động tựa như đ·ã c·hết.

“C·hết... C·hết người rồi...”

Điều này làm cho nữ nhân viên phát hoảng, đang lóng ngóng chỉnh lại bộ đàm để gọi lại thì trước mặt đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc vặn vẹo của xương cốt. Nữ nhân viên không tự chủ được từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Grừ... Grào! Chỉ thấy ngay trước mắt là một hàm răng trắng đang chảy dãi dòng dòng bất ngờ chộp thẳng tới cái cổ của nữ nhân viên.

Ahhh!

Một tiếng la thất thanh vang lên vì sự đau đớn. Nữ nhân viên hoảng sợ giãy dụa bỏ chạy, nhưng cô gái kia vẫn bám chặt lấy không buông, hàm răng không ngừng ghim sâu vào trong cổ, máu tươi chảy ròng như suối. Hai tay hai chân cô gái bám chặt lấy nữ nhân viên tựa như một con đỉa đang hút máu.

Nữ nhân viên vừa rên rỉ thống khổ chạy đi tìm kiếm sự giúp đỡ vừa cố hết sức để gỡ cô gái kia ra khỏi người mình. Cũng không biết từ lúc nào đã tiến sâu vào bên trong toa tàu, nơi có một đội bóng chày đang ngồi.

“Gì vậy?”

“Hai người kia đang làm trò gì?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Diễn phim sao?”



Nhóm cầu thủ bóng chày và các hành khách xung quanh rì rầm hỏi. Bất quá, câu trả lời rất nhanh được gửi đến bọn họ bởi hai con zombies đã hoàn toàn chuyển hóa xong.

Grào! Thảm họa trên chuyến tàu sinh tử đã chính thức được bắt đầu…

Chik Song Sok đang đi các khoang tàu để tìm kiếm cô gái bị l·ây n·hiễm thì thấy một nam nhân viên nét mặt tràn đầy kinh sợ chạy về hướng ngược lại, vừa đi anh ta vừa hô hào thúc dục những người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Mau lên! Mọi người chạy mau đi!”

“Đứng dậy mau!”

Nhận ra mình đã chậm, Chik Song Sok không nói lời nào cũng quay đầu thục mạng chạy.

Ahhh....!

“Ôi chúa ơi!”

“Cái quái gì vậy!”

“Những người kia bị điên rồi sao?”

Các toa tàu hỗn loạn vô cùng. Người người chạy trốn xô đẩy lẫn nhau. Những người ở toa khác thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì, hiếu kỳ đứng nhìn về phía sau. Chik Song Sok chạy tương đối nhanh, thoáng cái đã vượt lên dẫn đầu dòng người. Bỗng nhiên hắn bắt gặp vị sếp trong nhiệm của mình cũng đang ưỡn cổ lên hóng hớt phía đằng sau, thấy vậy hắn cũng cuống lên gào lớn: “Chạy ngay đi sếp!”



“Cậu Chik, có chuyện gì vậy? Cậu có nhìn thấy Soo An không?”

“Con bé đang ở nhà vệ sinh toa phía trước!”

“Mau chạy đi, không còn kịp nữa rồi!” Vừa hô Chik Song Sok vừa lôi kéo người sếp mặc vest đen bỏ chạy, đã không có thời gian để mà giải thích. Chạy không nhanh để lũ zombies phía sau đuổi kịp sẽ c·hết chắc...

Trên chuyến tàu KTX 101 có hàng trăm con người.Một cặp cha con đang trên đường về thăm mẹ. Một cặp vợ chồng đang chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng, người chồng vô cùng can đảm khỏe mạnh nhưng lại rất sợ vợ. Một đội bóng chày cấp ba tràn đầy nhiệt huyết, tình cảm học trò của cặp đôi gà bông. Một cặp chị em trung niên với tính cách cổ quái. Một lão doanh nhân ích kỷ và thực dụng. Một người ăn xin lẻn lên tàu cùng rất nhiều những kiểu người khác nhau.

Có thể nói, trên chuyến tàu này có đủ mọi thành phần, đủ loại tầng lớp, tựa như là một cái xã hội thu nhỏ. Thế nhưng, khi đối mặt với bè lũ zombies nhanh nhẹn tàn ác, thì tất cả, dường như cũng giống nhau mà thôi.

Tốc độ chuyển hóa thành zombies dựa theo mức độ nghiêm trọng của v·ết t·hương, cũng như sức khỏe của người bị truyền nhiễm. Bởi vậy nên những người bị v·ết t·hương trí mạng ở cổ chỉ mất mấy giây đã biến thành một con zombies khát máu. Còn người bị cắn ở tay, chân hoặc có sức khỏe cao thì sẽ chuyển hóa lâu hơn, thậm chí là còn có thể dùng ý chí kháng cự lại vài phút.

Như tất cả đã biết, khi bị bó hẹp không gian nhỏ sẽ khiển con người cảm thấy bí bách, trong những tình huống khẩn cấp thì tinh thần càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Những người trong tàu vô cùng hoang mang khẩn trương lo sợ toán loạn chạy trốn.

Tại tận thế, chúng ta sẽ nhận ra được một sự thật không thể phủ nhận. Lòng người, thứ còn đáng sợ hơn cả những con zombies. Zombies hại người trong trạng thái vô thức, còn sự ích kỷ độc ác của con người được đánh thức từ bên trong. Họ sẽ sẵn sàng hại người khác, có ý thức, có chủ đích, thậm chí còn lặp đi lặp lại.

Vì để chạy trốn, có một cô gái trẻ tuổi không do dự đẩy ngã người yêu của mình lại phía sau nhằm cản bước lũ zombies, để anh chàng kia c·hết trong sự thống khổ đầy oán hận. Chik Song Sok nhìn thấy cảnh này cũng không thể làm gì được ngoại trừ việc gia tăng tốc độ cùng với vị sếp Seok Woo lúc này vừa mới bế được cô con gái chạy sang toa an toàn không có zombies.

Ba người hai lớn một nhỏ điên cuồng chạy trốn, băng qua hai toa tàu trống mới tới được toa tàu nơi những hành khách sống sót tụ tập.

Thình lình một lão trung niên đứng bật dậy chỉ tay về phía hai chồng vợ đang mang thai bị đàn zombies đuổi sát phía sau hét toáng lên: “Đóng cửa! Đóng cửa lại!”

Những người khác bên cạnh cũng dồn dập phụ họa theo. Seok Woo là người đứng gần cánh cửa nhất, anh ta ngay lập tức xông về phía cánh cửa và đóng sập nó lại. Người vợ mang thai bị nhốt ở bên ngoài vô cùng hoảng hốt đập đập cửa. Người chồng đang ngăn cản zombies tới thấy vậy cũng quát lớn: “Mau mở cửa!”

Nhưng Seok Won vẫn giữ chặt cánh cửa nối giữa hai toa không có ý định buông bỏ. Đứa con gái của Seok Woo nhận ra được người phụ nữ kia vừa kéo tay áo vừa hô lớn về phía ba mình: “Con biết cô ấy! Ba mau để cô ấy vào đi!”

Seok Woo thoáng do dự một chút cuối cùng cũng mở cửa để hai vợ chồng kia chạy vào.