Chương 5: Xác Chết.
Ở đằng xa giống như còn có một bao vải bị vỏ thuyền đè lên. Tiến lại gần, Trương Thành Công nhận ra đó chính là balo của mình, thứ mà hắn đã mang theo suốt chuyến đi.
Trương Thành Công vội kéo chiếc balo ra khỏi mảnh vỡ của thuyền du lịch và mở khóe kéo kiểm tra bên trong, hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong vẫn còn một số vật dụng quan trọng: một bình nước nhỏ, một túi thịt bò khô, bộ sơ cứu cá nhân và một chiếc đèn pin cỡ nhỏ cùng nhiều thứ đồ lình tinh khác. Dù nhiều thứ đã bị ướt và hư hỏng, nhưng những gì còn lại cũng đủ để giúp hắn trong thời gian ngắn tới.
Trương Thành Công vội vàng mở bình nước ra và uống một ngụm lớn, cảm giác như được sống lại khi cơn khát được giải tỏa. Cơ thể hắn ngay lập tức cảm thấy được hồi phục phần nào. Sau khi khoác lại balo lên vai, hắn tiếp tục di chuyển.
Nhưng sau một quãng thời gian dài đi bộ, khi sức cùng lực kiệt, Trương Thành Công không còn cách nào khác ngoài việc ngồi bệt xuống bãi cát. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn, và cơ thể hắn cảm thấy nặng nề. Hắn nhận thức rõ mình đang ở trong tình thế hiểm nghèo, nơi mọi thứ xung quanh đều xa lạ và đáng sợ. Dù vậy, hắn biết mình không thể ngồi yên. Sự sống là bản năng, và hắn phải chiến đấu cho sự tồn tại của mình.
Trương Thành Công lảo đảo đứng dậy, nhìn quanh. Những hàng cây dừa xa xa có thể là nơi trú ẩn tốt hơn, và có lẽ là nguồn nước ngọt. Hắn bắt đầu đi về hướng đó, mặc kệ cơn khát, những v·ết t·hương nhói đau và sự mệt mỏi đè nặng. Mỗi bước chân như một cuộc chiến, nhưng hắn biết rằng nếu dừng lại, hắn sẽ mất đi cơ hội sống sót.
Khi hắn càng tiến sâu vào trong đảo, một mùi h·ôi t·hối kỳ lạ, nồng nặc và khó chịu bắt đầu len lỏi vào mũi, làm hắn cảm thấy bất an. Hắn dừng lại, lấy tay che mũi để làm dịu đi cảm giác buồn nôn. Nhưng càng tiến gần, mùi h·ôi t·hối càng trở nên rõ rệt và ghê tởm hơn, như thể có thứ gì đó đang phân hủy gần đó. Hắn cẩn thận bước về phía mùi hôi, cảm giác tò mò nhưng đồng thời cũng rất lo lắng.
Chỉ vài bước nữa, Trương Thành Công chợt dừng lại khi nhìn thấy một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trước mắt. Nằm giữa đám cây cỏ rậm rạp là t·hi t·hể một n·gười c·hết. Nửa thân dưới lộ ra xương trắng, thịt và nội tạng bị thứ gì đó ăn mất.
Hắn không thể nhầm lẫn, đó là một trong những hành khách cùng đi trên chiếc thuyền du lịch. Hình dáng mập mạp và chiếc áo rực rỡ của người đàn ông này làm Trương Thành Công nhớ ngay đến cảnh gã ta cười nói vui vẻ khi họ còn trên tàu. Giờ đây, gương mặt kia đã méo mó và biến dạng, đôi mắt mở to vô hồn nhìn lên trời, như thể còn vương vấn nỗi kinh hoàng cuối cùng trước khi c·hết.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, sự sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể hắn. Thảm trạng của người đàn ông này là một lời nhắc nhở đau đớn rằng hắn không hề an toàn trên hòn đảo này. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế nỗi kinh hoàng đang dâng trào, nhưng không thể nào gạt bỏ được hình ảnh t·hi t·hể người đàn ông ra khỏi tâm trí.
Hắn biết, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi điều gì đó tồi tệ hơn xảy đến.
Trương Thành Công lùi lại, hoang mang và hoảng loạn bắt đầu tràn ngập tâm trí. Sương mù đỏ… Điều này không thể là ngẫu nhiên. Hắn nhìn quanh một lần nữa, nhưng chỉ có sự im lặng đáng sợ của hòn đảo đáp lại.
Bản năng sinh tồn thôi thúc hắn phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hắn quay đầu, chạy nhanh hết sức có thể về phía hàng cây dừa, hy vọng rằng nơi trú ẩn tạm thời này sẽ mang lại chút bình yên, ít nhất là cho đến khi hắn tìm ra cách thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng khi chạy qua những tán cây, Trương Thành Công không thể ngăn được hình ảnh xác c·hết của người đàn ông kia lởn vởn trong đầu.
“Điều gì đang xảy ra với cái thế giới c·hết tiệt này vậy?” Hắn sợ hãi tự hỏi.
Liệu hắn có thể sống sót qua ngày mai, khi bóng tối bao trùm và lũ quái vật giống như người phụ nữ điên kia hay sương mù đỏ xuất hiện?
Trương Thành Công càng chạy, tim hắn càng đập mạnh hơn. Mỗi nhịp đập trong lồng ngực như thể chỉ cần chậm lại một chút, bóng tối đáng sợ sẽ nuốt chửng hắn. Đầu óc hắn mơ hồ với những ý nghĩ lộn xộn về sương mù đỏ và quái vật. Cảm giác như một thế lực vô hình nào đó đang đuổi theo hắn, mỗi bước chân đều khiến hắn cảm thấy c·ái c·hết đang cận kề.
Hắn không ngừng quay đầu nhìn lại, cố gắng chắc chắn rằng không có gì đang bám theo. Nhưng mỗi lần hắn quay lại, chỉ có những tán cây đung đưa theo gió, và không gian im lìm đến rợn người. Dù vậy, cảm giác nguy hiểm vẫn không ngừng lan tỏa trong từng tế bào của hắn.
Cuối cùng, khi đôi chân hắn không còn chịu đựng được nữa, Trương Thành Công dừng lại thở dốc, tay bám chặt vào một thân cây lớn để giữ thăng bằng. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, hòa lẫn với nỗi sợ hãi và cơn mệt mỏi kinh khủng. Hắn tự hỏi mình có thể chịu đựng được tình cảnh này bao lâu nữa.
Khi hắn nheo mắt nhìn về phía bờ biển, Trương Thành Công bất chợt phát hiện một thứ gì đó lấp ló giữa những con sóng trắng xóa và bãi đá ngầm. Đó là một phần của con tàu du lịch mà hắn và các hành khách khác từng ở. Nửa đuôi tàu đã bị sóng đánh dạt vào bãi đá ngầm, mắc cạn và vỡ nát. Nhưng vẫn còn đó những gì từng là niềm hy vọng của hắn, một nơi chứa đựng thức ăn và nguồn tài nguyên có thể giúp hắn tồn tại trên hòn đảo hoang vắng này.
Không nghĩ ngợi thêm, Trương Thành Công tập trung toàn bộ sức lực còn lại để bước những bước nặng nề về phía nửa con tàu. Cơ thể hắn rã rời, từng bước chân đều đau đớn như bị dao cắt, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Phải tìm thấy nơi trú ẩn và thức ăn trước khi bóng đêm buông xuống, và trước khi thứ gì đó đáng sợ hơn xuất hiện.
Khi đến gần hơn, Trương Thành Công nhận ra nửa đuôi tàu chính là phần chứa phòng bếp. Cánh cửa phòng bếp bị lật ngửa, một phần bị kẹt giữa những mảnh gỗ vỡ và sắt thép méo mó. Hắn leo lên trên tàu, cẩn thận nhòm vào bên trong phòng bếp để xác nhận rằng không có thứ gì nguy hiểm đang rình rập.
Hắn đẩy cánh cửa nặng nề và tiến vào phòng bếp, không gian ẩm thấp và lạnh lẽo. Nơi này không chỉ che chắn hắn khỏi cái lạnh từ gió biển mà còn có thể bảo vệ hắn khỏi những gì có thể đang lẩn khuất bên ngoài.
Bên trong phòng bếp, mọi thứ vẫn còn tương đối nguyên vẹn, ít nhất là so với sự tàn phá bên ngoài. Hắn nhìn quanh và thấy một vài tủ lạnh lớn, những thùng thực phẩm, và một số chai nước rơi rải rác trên sàn. Hắn không thể tin vào mắt mình, cảm giác giống như thần may mắn cuối cùng đã không bỏ rơi hắn.
“Thế mà không bị cuốn trôi hết vào trong biển.” Trương Thành Công vui mừng vừa nói vừa nhanh chóng kiểm tra các tủ và thùng thực phẩm, hy vọng rằng ít nhất một vài thứ trong đó vẫn còn sử dụng được.
Hắn tìm thấy một số lon thực phẩm đóng hộp và vài chai nước chưa bị mở ra. Mặc dù không phải là nhiều, nhưng trong tình huống này, đây là cả một kho báu. Hắn ngồi bệt xuống sàn tàu, mở một lon thực phẩm và bắt đầu ăn ngấu nghiến, cảm nhận từng miếng thức ăn lạnh lẽo nhưng quý giá. Đối với Trương Thành Công, đây là lần đầu tiên trong nhiều giờ, hắn cảm thấy mình có chút an toàn và hy vọng.