Tàn Tồn

Tàn Tồn - Chương 22





Tuyết rơi.


Bông tuyết tựa như tơ ngỗng từ bầu trời chậm rãi bay xuống, dừng ở trên mái ngói, rơi vào giữa tán lá cây, dừng ở tầng tuyết đã sớm bao trùm thật dày trên mặt đất, cũng dừng trên vết thương màu hồng nhạt ở cánh tay nhỏ bé.


Lăng Nguyệt Vụ mở ra tay phải vừa mới phục hồi, trước cửa sổ vươn tay muốn tiếp được bông tuyết kia đang hạ xuống, tuyết trắng xoá, trên cành cây lộ ra một cây gậy tuyết, hắn chưa bao giờ có cơ hội ăn gậy băng, không biết cành băng thật dài này có vị gì.


Mùa thu sớm trôi qua, nghênh đón mọi người là mùa đông lạnh giá. Tuyết, thực thuần trắng, rất đẹp, thiếu chút nữa làm cho hắn quên đi bản thân mình, nếu không bị tiểu bạch hổ trong lòng ngực cắn xé quần áo, chắc là hắn cũng không phát hiện mình đang ngẩn người.


Ba tháng trôi qua, mùa thu trở thành mùa đông, ôm lấy tiểu bạch hổ đang ngáp vào lòng, Lăng Nguyệt Vụ mặc quần áo mỏng manh đi ra Sương cư, gió lạnh nhẹ thổi, góc áo nho nhỏ khẽ bay, sức nặng của áo bông luôn có hạn.


Đi theo mép một con đường nhỏ, nhìn dãy ***g đèn kết màu của Lăng Lạc cung, hắn đột nhiên nhớ tới sáng nay nha hoàn đem nước ấm vào phòng cho hắn rửa mặt, nói hôm nay là đêm 30, buổi tối tất cả mọi người sẽ tụ tập cùng một chỗ, sau đó tiểu hài tử sẽ nhận được tiền lì xì mà các đại nhân mang theo.


Dẫm lên tuyết mềm trên mặt đất, tuyết gần như làm giày vải của hắn trở nên ẩm ướt, hồi lâu cảm giác được bị tuyết làm ẩm, Lăng Nguyệt Vụ đem tiểu bạch hổ trong ba tháng qua trở nên nặng hơn đặt xuống mặt đất, tiếp theo đưa tay gỡ xuống một mảnh băng ngắn trên lá cây, nhẹ nhàng để vào trong miệng, băng lạnh quanh quẩn trong miệng, thì ra băng là vô sắc vô vị, bỏ vào miệng liền biến mất.


Đi tới, đi tới, không biết đi đến sân người nào, âm thanh vui cười từng trận truyền đến từ phía trước, đứng ở cây nhỏ bên cạnh, Lăng Nguyệt Vụ sau khi được Lăng Sương Nhược chăm sóc cẩn thận đã lớn hơn không ít, nhưng vẫn bị cây nhỏ bao phủ bên trong.


“Ha ha ha, trúng chiêu, bây giờ xem ta đây, ca ca, tiếp chiêu.”


Ba.


Một quả tròn tròn gì đó bay về phía Lăng Nguyệt Vụ, đầu hơi nghiêng một chút, tuyết cầu đánh vào nhánh cây phía sau.


Tiểu hài tử cùng hạ nhân đang chơi đùa đều đem ánh mắt phóng tới bên người hắn.


Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy bọn họ lại đem ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, cúi đầu khom người xuống ôm lấy tiểu bạch hổ ú ú, mùa xuân tới nên đem cái tên béo ú này đi huấn luyện, nếu không càng nuôi càng béo, sau này sẽ không là lão hổ nữa mà trở thành tiểu miêu.


“Tứ đệ. . . . .”


Một tiểu nam hài gương mặt bị gió thổi trở nên đỏ bừng chạy lại hướng Lăng Nguyệt Vụ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở lên nụ cười tươi sáng, Lăng Nguyệt Vụ đứng ở tại chỗ nhìn hắn, không biết hắn gọi mình vì chuyện gì.




“Tứ đệ.”


Người của tiểu nam hài trở nên ướt rịn vì mồ hôi gọi Lăng Nguyệt Vụ, rồi sau đó người rõ ràng đã gần ba mươi tuổi nhưng lại bị tiểu quỷ kêu thành đệ đệ, trong lòng hơi có chút không được dễ chịu, nhẹ nhàng vỗ về bộ lông mềm mại của tiểu bạch hổ, không nói lời nào thẳng nhìn bọn họ.


Hàn ý của Lăng Nguyệt Vụ xấp xỉ Lăng Sương Nhược làm cho hạ nhân cùng tiểu hài tử đang chơi đùa vui vẻ đều trầm mặc, không dám lên tiếng.


“Tứ đệ, muốn, cùng nhau chơi không?”


Lăng Thu gương mặt bị gió thổi trúng trở nên đỏ bừng, lôi kéo góc áo của Lăng Phượng đang hỏi Lăng Nguyệt Vụ, mọi người trầm mặc, sợ hãi vị tứ thiếu gia này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác lại làm ra hành động gì đó, mấy người hầu trung thành đã sớm trộm đi tới bên người thiếu gia của mình, để bảo vệ cho chủ tử không bị thương hại.


Lăng Nguyệt Vụ đem hành động của mọi người đều để vào mắt, nhưng không để trong lòng, hắn không nhất thiết phải giải thích cho người khác hiểu hắn ra sao, là kẻ điên cũng tốt, là ngốc tử cũng thế, vô luận như thế nào hắn vẫn là chính mình.


“Tứ đệ, có muốn chơi chung cùng chúng ta không?”


Gặp tam đệ mở miệng nhưng không được tứ đệ trả lời, làm nhị ca như Lăng Phương lại mở miệng “Cùng chúng ta chơi ném tuyết được chứ?”


Lăng Nguyệt Vụ liền lấy ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn bọn họ, rồi lắc đầu, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn cùng hai huynh đệ này có tiếp xúc gần nhất, bình thường đi học hắn đều trầm mặc ít lời chưa bao giờ mở miệng, mỗi lần Dương tử phu tử nhắc tới hắn không phải đổ mồ hôi lạnh thì cũng là khoé miệng run rẩy, làm hại Diệp Hạ nghĩ là Dương tử phu tử bị bệnh, mỗi ngày đều lôi kéo chữa bệnh cho hắn.


Vừa muốn xoay người, thân mình đột nhiên trở nên nhẹ bổng, Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa có nửa điểm kinh ngạc, ngược lại là tất cả mọi người trước mắt lại trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn hắn chằm chằm.


Lăng Nguyệt Vụ bị Lăng Sương Nhược lấy tốc độ so với gió còn nhanh hơn ôm lấy cả người, gương mặt bị gió thổi trở nên lạnh cảm giác được hơi nóng của hắn, Lăng Nguyệt Vụ vùi vào vai hắn “Trời lạnh như thế này chạy ra ngoài cũng không chịu mặc nhiều quần áo, muốn sinh bệnh có phải hay không?”


Lăng Nguyệt Vụ ngậm môi lắc đầu, hắn nghĩ Lăng Sương Nhược sẽ không trở về nhanh như vậy cho nên bỏ chạy đi ra nhìn xem, tiểu bạch hổ trong ngực Nguyệt Vụ bị thị vệ phía sau Lăng Sương Nhược tiếp nhận, Lăng Sương Nhược đương nhiên không có khả năng lại đi ôm một con hổ, lúc trước nếu không phải vì tay của Vụ nhi bị thương, nếu không cảm thấy được Nguyệt Vụ cô độc đã sớm kêu người đem nó ném ra ngoài Lăng Lạc cung rồi.


“Thu nhi, Phượng nhi, đêm nay phụ thân sẽ nhìn biểu hiện của các ngươi, chuẩn bị cho tốt, sắc trời cũng không còn sớm, tất cả mọi người nhanh đi ra đại sảnh đi.”


Lăng Nguyệt Vụ không biết Lăng Sương Nhược trong hồ lô bán thuốc gì, lời Lăng Sương Nhược nói hắn một chữ cũng nghe không hiểu, người này muốn hai tiểu tử chuẩn bị cái gì?



Lăng Thu cùng Lăng Phượng đột nhiên bị Lăng Sương Nhược nói đến trên mặt có chút khẩn trương, sau khi hành lễ với phụ thân, không biết là vì thời tiết rét lạnh hay là vì hơi thở của Lăng Sương Nhược khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo, hạ nhân bị doạ đến phát run dẫn hai huynh đệ rời đi, lúc gần đi, Lăng Thu cùng Lăng Phượng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ đang được Lăng Sương Nhược ôm vào lòng.


Kỳ thật bọn họ cũng hy vọng có thể được phụ thân ôm vào trong ngực, nhưng bọn họ không có lá gan kia, nương cũng không xem trọng bọn họ, phụ thân càng không thể thích bọn họ như thích tứ đệ.


Tiểu hài tử vẫn chưa đến mười tuổi trên mặt nổi lên nhiều điểm bi thương, nhưng sau một hồi bọn họ lại tươi cười, phụ thân không phải nói đêm nay bọn họ phải hảo hảo biểu hiện sao?


Như vậy bọn họ nên biểu hiện thật tốt, ý nghĩ này nhất thời làm cho vẻ mặt bọn họ có chút lo lắng. Tuyết rơi trên bầu trời tựa hồ chẳng lạnh như vậy nữa, đêm ba mươi của năm nay. . . . .


Lăng Nguyệt Vụ khó hiểu kéo kéo áo của Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong tay áo vươn ra giúp Lăng Sương Nhược phủi phủi tuyết rơi trên vai, sau đó bị người phủ thêm một lớp áo lông tinh xảo đáng yêu, ấm ấm, êm êm, mềm mềm.


“Muốn biết bọn họ phải biểu hiện gì?”


Lăng Nguyệt Vụ ôm cổ Lăng Sương Nhược, đem mặt vùi vào cổ hắn, như vậy gió sẽ không diễn tấu trên mặt, Lăng Sương Nhược kỳ thật chỉ dùng một thành công lực vào khinh công, hắn không nỡ để tiểu quỷ quật cường này lại bị thương nữa.


Tốc độ đi tới chậm lại, Lăng Sương Nhược đổi thành đi bộ trên mặt đất, mấy tháng này đều bận bịu chuyện ở bên ngoài đã lâu không trở lại nơi này, trong lòng luôn giống như vướng bận cái gì đó, luôn không yên lòng. Lúc này nhìn thấy tiểu quỷ quần áo đơn bạc đứng trong tuyết cùng hắn hai người nhìn nhau.


“Ân, Lăng Sương Nhược.”


“Ngươi có thể gọi ta phụ thân hay không?”


Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu hai tay để trên gương mặt xinh đẹp của Sương Nhược vỗ vỗ, “Không thể.”


Lăng Sương Nhược mắt lạnh đảo qua, một tay ôm hắn một tay vỗ vào mông hắn, làm cho Nguyệt Vụ nhìn hắn hai mắt phẫn nộ.


“Hàng năm đêm 30 ta sẽ cho bọn họ đem sở học gì đó học trong một năm trình diễn trước mặt ta, nếu sở trường của bọn họ được hạng nhất, qua mười tuổi bọn họ có thể đi bái sư học võ, ta sẽ cho Thu nhi cùng Phượng nhi học tập, bọn họ tuổi cũng gần.”


Lăng Nguyệt Vụ thu hồi bàn tay nhỏ bé để trên mặt Lăng Sương Nhược sưởi ấm, ngược lại bỏ vào trong ngực, hắn biết bọn họ đang bước trên con đường hướng về đại sảnh, về phần Lăng Sương Nhược giải thích gì đó cho hắn, hắn có nghe thấy, sau khi hiểu được hắn không còn vấn đề gì khác nữa, nhưng vấn đề lại luôn tìm tới hắn.



“Vụ nhi, ngươi muốn khi nào thì bái sư học võ?”


Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn thẳng Lăng Sương Ngược, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tựa như đang suy nghĩ, nhưng rồi lại không giống suy nghĩ, thuật phòng thân gì đó hắn có thể tự học, chưa từng có dự định đi bái sư học võ.


“Không muốn học?”


Hắn không thích tiếp cận với người khác, đương nhiên không thể đi bái sư, Lăng Sương Nhược không khỏi nhăn mày, “Không chịu học tập tốt sau này như thế nào giống như ca ca của ngươi, ân?”


Lăng Nguyệt Vụ không để ý chuyện đó, huống hồ hắn chưa từng đem hai tiểu quỷ kia trở thành ca ca, làm con của hắn còn được nữa kìa, đáng tiếc một đời trước hắn vẫn chưa kết hôn.


“Lăng Sương Nhược, dạy ta.”


Lăng Sương Nhược sửng sốt, hai bàn tay đang chắp lại của hắn vươn ra xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, thực lạnh, “Hảo, mấy tuổi bắt đầu học?”


“Mười hai.”


Đây là Lăng Nguyệt Vụ chính mình quyết định, Lăng Sương Nhược cũng đáp ứng, võ học là bác đại tinh thâm, Lăng Nguyệt Vụ cũng không muốn tiếp xúc sớm như vậy, hắn vẫn còn muốn vùi vào trong lòng ngực ấm áp này vài năm nữa.


Trong ánh mắt lãnh liệt thường thấy hiện lên một tia nhu hoà, Lăng Sương Nhược ôm Lăng Nguyệt Vụ vượt qua cửa đại sảnh, đây là năm đầu tiên hắn cùng tiểu quỷ lạnh lùng này vượt qua.


Năm thứ hai của bọn họ, Lăng Nguyệt Vụ bắt đầu gọi Lăng Sương Nhược là “Sương.”


Năm thứ ba của bọn họ, Lăng Sương Nhược bị Nhật Hồng giáo giáo chủ đối phó, Lăng Nguyệt Vụ một mình cùng tiểu bạch hổ ăn cơm tất niên.


Năm thứ tư, thân hình Lăng Nguyệt Vụ bắt đầu trưởng thành, tướng mạo cũng bắt đầu biến hóa, nhưng khí thế của hắn vẫn như cũ, trong Lăng Lạc cung, tất cả mọi người không hề đem hắn so sánh với cung chủ, bên ngoài cũng không có ai biết đến sự tồn tại của Lăng Nguyệt Vụ, mà Lăng Sương Nhược vẫn bị Đồng Phượng vướng víu, về phần giang hồ phân tranh cũng càng ngày càng nghiêm trọng. . . . .


Đến tận năm thứ năm của bọn họ. . . . . . .