Tàn Tồn

Tàn Tồn - Chương 23





Nam hài thoạt nhìn yếu đuối không xương, mệt mỏi duỗi toàn thân, cùng với đại bạch hổ đang nằm trên mặt đất đứng lên, bạch hổ thân dài một thước chín, thể trọng hai trăm cân, mặc cho ai cũng không dám tiếp cận với thân thể gầy yếu đến nỗi gió có thể thổi gục trước mắt.


Trên thực tế hắn tuyệt không nhược, năm năm này ngày nào hắn cũng kiên trì rèn luyện bản thân.


Lăng Nguyệt Vụ vỗ vỗ đầu bạch hổ ý bảo nó nhanh chóng cùng hắn đi ra khỏi thảm cỏ này, hiển nhiên đây là một phần của Lăng Lạc cung, khi bọn hạ nhân trông thấy đại hổ chiếm trọn đường đi, không ai dám can đảm tiếp cận một người một hổ này, bọn họ thoạt nhìn thực tương xứng.


Gương mặt trắng nõn của bạch y thiếu niên vì ánh nắng mặt trời chiếu lên mà trở nên hồng nhạt, đôi mắt đẹp bán mị như nước nhìn về phía bầu trời vô biên nơi xa xôi, người kia đã lâu không trở về.


Sau giờ ngọ, ánh nắng trở nên nhẹ nhàng, đem cả tâm tư của hắn vì thiếu mất một điều gì đó mà trở nên cô tịch, hắn cũng không biết kỳ thực là đang chờ người nào quay về.


Ba tháng rồi, Sương ở nơi nào?


Lần đầu tiên, Sương rời nhà đã lâu, không được gần gũi với lòng ngực ôn nhu kia, hắn luôn ngủ không yên.


Quay đầu bước đi mềm mại trở về nơi ở của mình, nhưng vừa đi qua thư phòng thì nghe được bên trong có thanh âm đang thảo luận, huấn luyện nhiều năm qua đã sớm luyện được công lực nghe tiếng cách tường, đừng hỏi hắn vì sao như vậy, hắn chỉ biết là có một lần nào đó tiểu bạch hổ đi lạc, hắn lẻ loi một mình đến phía sau núi tìm kiếm, kết quả gặp phải một lão đầu quái dị, lão nhân kia dạy cho hắn một quyển thư nói là tuyệt thế võ công gì đó, còn nói là có thể cùng Lăng Sương Nhược thiên hạ đệ nhất đối kháng.


Sau khi lão nhân ép buộc hắn, quả thực là đưa hết nội lực suốt đời truyền cho Lăng Nguyệt Vụ, lúc đó Lăng Sương Nhược không ở trong cung, cũng không có người phát hiện hắn đã mất tích, ba ngày sau khi hắn tỉnh lại lão nhân chẳng biết đi đâu, mà hắn vô duyên vô cớ lại có một thân nội lực. Dù sao hắn cũng không dùng được, thỉnh thoảng chỉ là trong rừng cây bay bay lủi lủi, có đôi khi cũng cầm lấy quyển thư mà lão nhân kia cho học theo, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.


Năm năm tới nhanh như vậy, người nhận lời dạy hắn võ công lại không biết ở nơi nào.


“Các ngươi bên kia có biết tung tích của cung chủ không?”


Thanh âm trầm thấp của nam tử cố ý đè thấp, rõ ràng không muốn chuyện bọn họ đang thương lượng bị bại lộ, Lăng Nguyệt Vụ đứng gần cửa lông mày không khỏi nhíu chặt, hắn vốn không biết công lực của hắn đã trên vài người ở đây.


Dường như nghe được một tiếng thở dài, “Còn không có, Thanh Y, ngươi cuối cùng nhìn thấy cung chủ là ở nơi nào?”


“Tại Liễu gia bảo.”


“Liễu gia bảo không phải cách Nhật Hồng giáo rất gần sao?”




Không biết là tiếng của ai đột nhiên lớn lên, Lăng Nguyệt Vụ càng chau mày, năm năm qua, Nhật Hồng giáo ba chữ chưa từng biến mất ở bên tai hắn, hắn biết việc Sương không thích nhất là nhắc tới Nhật Hồng giáo, mà hắn lại càng không hỏi tới chuyện mà hắn không hứng thú, hắn đối với tất cả mọi chuyện cũng không có hứng thú.


“Đồng Phượng chết tiệt này không biết dùng cái gì mê hồn thuật đem cung chủ bắt đi, đã phái người điều tra tổng giáo của Nhật Hồng giáo chưa? Có tiến triển không?”


“Không có, Nhật Hồng giáo này từ trước đến nay hành sự bí mật, cung chủ cũng rất ít đem hành tung nói cho chúng ta, Đồng Phượng quấn lấy cung chủ nhiều năm như vậy tại sao không chịu buông tha?”


“Thiên hạ đệ nhất đối với Đồng Phượng dường như cũng vô dụng, Liễm Diễm trước đây ngươi gặp qua yêu nghiệt này rốt cuộc có diện mạo như thế nào?”


“Này, cung chủ lúc đó không có phản kháng, chúng ta cũng không dám sinh sự, ngươi cũng biết Nhật Hồng giáo giết người không chớp mắt.”


“Cung chủ vì sao không phản kháng, lẽ nào đúng theo lời đồn của ngoại nhân, cung chủ cùng Đồng Phượng là tình nhân?”


Dường như truyền đến âm thanh đầu của ai đó bị đánh, “Ngươi cảm thấy cung chủ như vậy sao?”


“Thế nhưng mỗi lần cung chủ bị Đồng Phượng bắt đi đều rất ung dung, đi là nhất định một hai tháng, ngay cả chúng ta cũng không biết được bằng cách nào mà Đồng Phượng bắt người đi.”


“Thủ đoạn này chúng ta chắc chắn điều tra ra, Danh Sâm, Tuyết Vụ, Liễm Diễm, các ngươi mấy người chia nhau tìm kiếm ở Nhật Hồng giáo, về phần ta cùng Chung Ly đi trước Liễu gia bảo nghe ngóng tin tức, Lăng Lạc cung có thể không có chúng ta nhưng không thể không có cung chủ.”


“Ân, hảo.”


Mọi người hỗ trợ lẫn nhau, lập tức bắt đầu hành động.


Nhưng khi họ vừa mở cửa thì kinh ngạc phát hiện tứ thiếu gia mà cung chủ yêu thương nhất đang đứng trước cửa, trong mắt mọi người tứ thiếu gia càng lớn càng lạnh mạc, càng lớn cũng càng tuấn tú, cũng càng ngày càng có khí thế của cung chủ, kỳ thực mấy người bọn họ ở trước mặt cung chủ đều có chút e ngại, nhưng vì sao tứ thiếu gia từ nhỏ lại không hề sợ cung chủ?


“Tiểu Nguyệt Vụ a, thế nào đi ra cũng không nói cho ca ca một tiếng?”


Tuyết Vụ nhảy tới trước mặt mỹ thiếu gia, yêu thương để tay đặt lên vai Lăng Nguyệt Vụ, chỉ là mỹ nhân đầu vừa chuyển, mắt lạnh đảo qua cái tay kia tự động lấy ra.



“Liễu gia bảo, ta đi.”


“Ách, a, ngươi vừa nói cái gì, tiểu Nguyệt Vụ?”


Thân ảnh gầy yếu nhìn mọi người rồi xoay mặt rời đi, mấy người giật mình tại chỗ hai mặt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ có nghe nhầm không, tiểu Nguyệt Vụ có thể nào biết bọn họ vừa nói cái gì.


Năm người lần thứ hai nhìn nhau cười, điều này sao có thể, cung chủ mất tích là thiên đại bí mật làm sao người bên ngoài biết được, cũng sẽ không có ai truyền ra ngoài.


“Đi thôi.”


“Buổi chiều thì có thể hành động.”





Khi bọn hắn không chú ý đến, khi bọn hắn không đem Lăng Nguyệt Vụ trở thành một chuyện để tâm, thì một người một hổ đã đứng trước đại môn chờ Thanh Y cùng với Chung Ly.


Bọn người hầu không dám tiến lên hỏi rõ nguyên nhân, còn thị vệ thì không có can đảm tiếp cận tứ thiếu gia so với cung chủ còn đáng sợ hơn, hắn đi tới đâu đều không có trở ngại.


Sau khi đi được nửa đường thì Lăng Nguyệt Vụ mở miệng hỏi Đồng Phượng là ai, Thanh Y cùng Chung Ly mới hối hận phát hiện, té ra tiểu Nguyệt Vụ thực sự bị bọn họ mang đi ra ngoài rồi, hình như đây là lần đầu tiên tiểu Nguyệt Vụ rời nhà đi xa.


Lăng Nguyệt Vụ ngồi trên lưng hổ dọc đường đi không hé răng, Thanh Y cùng Chung Ly phải thả chậm mã bộ cùng đi chậm rì với bạch hổ.


“Tiểu Nguyệt Vụ a, giang hồ hiểm ác đáng sợ, người thì còn nhỏ, không bằng để cho thúc thúc đem ngươi trở về, chờ ta gặp cha ngươi lập tức để hắn đi tìm ngươi có được không?”


Tiểu gia hoả này tám phần mười vì nhớ cha thành hoạ, hai người đều vì Lăng Sương Nhược cảm thấy vui mừng.


Lăng Nguyệt Vụ giương mắt nhìn quét Thanh Y, hắn không phải lần đầu tiên đi ra Lăng Lạc cung, thời gian Sương không ở bên hắn đều cùng bạch hổ ra ngoài, chỉ là không xuất hiện trước mặt người khác mà thôi.



“Nguyệt Vụ a, ngươi xem đường thì xa còn phải trèo non lội suối, người lại còn nhỏ, sau khi lớn lên cùng thúc thúc ra ngoài được không?”


Thanh Y tiếp tục cùng Lăng Nguyệt Vụ thuyết giáo, người kia hờn giận nhíu mày, trước kia nghĩ là Nam Cung phó nói nhiều, hiện tại phát hiện kỳ thực Thanh Y cùng Nam Cung phó cũng xấp xỉ như nhau, hai tay nắm chặt bộ lông của bạch hổ, dùng chân nhẹ nhàng điểm, bạch hổ liền xông ra ngoài, bọn họ thật ồn ào.


“Cái kia…” Thanh Y nói còn chưa hết sững sờ nhìn Lăng Nguyệt Vụ bạch y phiêu khởi ở phía trước, được Chung Ly nhắc nhở liền giục ngựa đuổi theo, là ai nói tiểu Nguyệt Vụ đi chậm, là ai nói con hổ kia chỉ biết mỗi ngày ăn ngủ như heo, là ai nói. . . .


“Còn sững sờ cái gì, nếu không đuổi theo, bảo bối của cung chủ mất tích ngươi có bao nhiêu cái mạng bồi thường?”


Chung Ly nói ra lãnh ngôn, mã tốc nhanh chóng đuổi theo bạch hổ chỉ mới xuất năm thành khí lực chạy đi, ngựa, căn bản không phải là đối thủ của bạch hổ, phía sau hai đầu thiên lý mã bị bạch hổ khinh bỉ nghiêm trọng.


“Chờ một chút a…” Phía sau truyền đến tiếng quát tháo của Thanh Y.


Lăng Nguyệt Vụ thì cảm thấy cùng bạch hổ chạy nhanh, không phải là một trò tiêu khiển tồi.


Bạch hổ được hắn huấn luyện theo khuôn mực, chí ít cũng đạt được trình độ lý tưởng, mấy năm trước bọn họ ăn ý đến nỗi làm Lăng Sương Nhược nhìn thấy mà ghen tỵ.


Đang tiếc người lại không biết ở nơi nào.


Ba người, nhất hổ lưỡng mã chạy đi trên con đường lớn rộng thênh thang.


Lưỡng mã thi chạy với bạch hổ, sắc trời cũng dần dần trở nên tối.


“Tiểu Nguyệt Vụ, chúng ta ở trấn này nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp.”


Cái gọi là cách biệt ba ngày gặp lại nhìn với cặp mắt khác xưa, Thanh Y cùng Chung Ly hiện nay mới hiểu loại cảm giác này, bọn họ đuổi theo mệt mỏi quá a, nhưng cũng rất kích thích, chưa từng chạy trốn sảng khoái như vậy, chỉ là cái mông của nam nhân có chút đau mà thôi, nhìn tiểu Nguyệt Vụ giống như không có gì xảy ra, bọn họ cũng không dám lên tiếng, mất mặt nhiều hơn!