Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 87: Tiểu Sử Vinh Quang Của Chú Sinh




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Đối với câu trả lời của mẹ, Dương Húc Minh cũng đành thở dài bất lực. Bà mẹ hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều vô tư quá. Nói dễ nghe một chút thì gọi là vô tư, nói khó nghe thì gọi là vô tâm.

Ngày xưa mẹ hắn hiền lành dịu dàng, hào phóng dễ chịu, những câu thành ngữ công dung ngôn hạnh, huệ chất lan tâm đều có thể dùng để mô tả mẹ hắn không sai chút nào.

Nhưng từ khi cha hắn qua đời, mẹ hắn liền trở nên buồn bã cam chịu. Suốt ngày bà ngồi chơi mạt chược, xem phim bộ, quanh quẩn ở nhà sống tạm vui vẻ qua ngày, chẳng còn thấy phong thái ngày xưa đâu nữa.

Cho nên nói thời gian thật tàn nhẫn, nếu cha hắn dưới suối vàng nhìn thấy cô vợ trẻ trung, hiền lành hoàn mỹ, bây giờ biến thành một bác gái trung niên, không biết cha sẽ có cảm tưởng gì?

Dương Húc Minh vừa suy nghĩ vừa cảm thán thở dài.

- Mẹ, con hỏi mẹ việc này, mẹ phải nói thật cho con biết nha! Vì sao mẹ có thành kiến lớn như vậy với chú Sinh? Chú ấy là bạn bè tốt của cha con mà?

Bên kia điện thoại truyền đến giọng tỉnh bơ của mẹ hắn:

- Mẹ có thành kiến với tên bịp bợm giang hồ kia á? Ha ha, tên lừa đảo ấy chết rồi, mẹ còn quan tâm gã làm gì?

- Vậy sao lúc con đi tìm chú Sinh, mẹ lại nổi giận như vậy?

- À, ngày đó vận khí không tốt, mẹ thua mạt chược liên tục mất một mớ tiền, tâm tình bực bội nên thuận tiện trút giận thôi… Làm sao? Nhóc con giận hả? Tâm tính đàn ông mà nhỏ nhen như vậy?

Mẹ hắn nói tiếp:

- Bất quá đừng bực tức, mẹ chuyển khoản cho con hai ngàn tệ, con cứ tiêu gì thì tiêu, không đủ thì bảo mẹ.

Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ:

- Mẹ! Đây không phải là chuyện tiền!

Bà mẹ hơi kinh ngạc:

- Ai dà! Tiểu Minh nhà ta lớn rồi đấy, lại còn biết cò kè mặc cả… Được thôi mẹ cho con thêm hai ngàn nữa, con nhớ chi tiêu cho hợp lý…

- Mẹ, cái này thật sự không phải là chuyện tiền bạc! - Dương Húc Minh cười khổ - Chẳng lẽ mẹ không có thành kiến với chú Sinh thật sao? Thế mẹ còn gọi người ta là giang hồ bịp bợm?

- Thì bởi vì gã chính là bịp bợm giang hồ - Mẹ hắn đáp – Khi con còn nhỏ, làm sao biết được những việc xấu mà gã làm ra. Gã rủ rê cha con đi tìm gái đẹp các kiểu thì mẹ không thèm nói. Còn nhiều chuyện khác nữa.

Có lần dì Ba con bị bệnh, gã lại bảo dì bị tà ma quấy rối, trong nhà lập đàn làm phép cả đêm, kết quả dì Ba con chẳng những không đỡ mà bệnh còn nghiêm trọng hơn.

Qua ngày hôm sau phải đi cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ khám phát hiện ra bị viêm ruột thừa cấp, nếu đến chậm chút nữa là vỡ ruột thừa thì nguy hiểm vô cùng.

Vậy con bảo lão Sinh này có phải lừa đảo giang hồ hay không?

Lời của mẹ khiến Dương Húc Minh nhăn nhó cười khổ, hóa ra chú Sinh còn có loại tiểu sử vinh quang như này sao?

Thế nhưng chú Sinh không phải là cao thủ trừ ma hay sao? Thực lực rất mạnh, vì sao lại xuất hiện kiểu tình huống này? Chẳng lẽ vì ma quỷ quá ít nên chú ấy không tìm được, cho nên bình thường phải đi lừa đảo kiếm ăn?

Nếu bản thân không tự nghiệm chứng sự lợi hại của Sinh Tử Lục, sau khi nghe mẹ hắn nói chuyện, Dương Húc Minh có lẽ cũng đã coi chú Sinh là phường bịp bợm

Nghĩ nghĩ, Dương Húc Minh nói thêm:

- Mẹ, vậy mẹ còn nhớ rõ... Uhm, mẹ tin tưởng trên thế giới có quỷ không?

Ban đầu Dương Húc Minh định hỏi mẹ còn nhớ rõ cha hắn chết như thế nào không, nhưng cuối cùng hắn đổi ý, cha hắn chết bảy năm rồi, tốt hơn hết là hắn đừng khơi vết thương lòng của mẹ hắn ra.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm của bà mẹ:

- Quỷ? Nhóc con lại hỏi cái này làm gì? Có phải bạn gái con lại trở về tìm con trong giấc mộng hả?

… Gần đây không có, bởi vì nàng đã tìm đến rồi, hiện tại đang ở trong căn phòng sát vách đây này - Dương Húc Minh nghĩ thầm chứ không dám nói ra.

- Quỷ ma cái gì, toàn là chính con ảo tưởng ra thôi – Mẹ hắn tiếp tục bài giảng – Nếu mà con vẫn còn gặp kiểu ác mộng kia nữa thì về nhà đây, mẹ sẽ dẫn con đi khám bác sĩ tâm thần. Sự thật chứng minh, đối phó những loại tình huống này thì bác sĩ sẽ có tác dụng hơn là mấy tên bịp bợm giang hồ.

- Dạ vâng, con sẽ chú ý ạ!

Dương Húc Minh thở dài cúp máy rồi bần thần ngồi trong phòng khách. Ban đầu hắn còn định kể hết tình huống của mình cho mẹ nghe. Nhưng bây giờ nhìn lại, trừ khi hắn đem Lý Tử đến trước mặt mẹ, để tận mắt mẹ hắn nhìn thấy Lệ quỷ hàng thật giá thật, nếu không mẹ hắn tuyệt đối không tin có quỷ.

Thế nhưng làm sao để mang Lý Tử đến Hồ Nam? Chẳng lẽ dọn cả tòa nhà đi Hồ Nam hay sao?

Mới hôm trước Dương Húc Minh về nhà trễ, Lý Tử liền nhắn tin chất vấn. Nếu hắn đi Hồ Nam cả đêm không về, chỉ sợ là sẽ bị Lý Tử miểu sát trong nháy mắt. Có khi Dương Húc Minh còn chưa kịp về tới quê nhà thì đã bị bay màu khỏi nhân gian.

Hơn nữa còn con Trành quỷ chạy thoát tối qua cũng phải nghĩ biện pháp tiêu diệt nó. Nguồn: bachngocsach. com

Hiện tại Dương Húc Minh quả thực bận rộn đầu tắt mặt tối, căn bản không có thời gian về quê để tuyên truyền ma quỷ mê tín cho mẹ hắn.

Lại nói, coi như chứng minh được cho mẹ tin là có quỷ đang theo hắn thì tiếp theo sẽ phải làm thế nào? Cuối cùng cũng chỉ có mình hắn chiến đấu với quỷ, lại còn làm mẹ hắn thêm lo lắng sợ hãi.

Đã như vậy chi bằng cứ để như hiện tại, cho mẹ hắn thoải mái tinh thần, ở nhà chơi mạt chược xem tivi, hưởng thụ cuộc sống an nhàn vui vẻ.

Thở một hơi dài, Dương Húc Minh mở wechat, tìm được “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”. Vương Trấn cho hắn quá ít thông tin, nên hắn định kiếm cô bé thổ địa Lục Bàn Thủy này hỏi thăm. Hơn nữa cô gái này tựa hồ biết rất nhiều truyền thuyết linh dị, có khi lại nắm rõ sự tình Bạch Vân Sơn Trang.

Trong lòng có chút mong chờ, Dương Húc Minh gõ tin nhắn.

“Dương Húc Minh”: - Gái xinh, có online không?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Gái xinh không onl, chỉ có gái xấu thôi! Làm seo? Anh định tìm em xem mặt hở?

“Dương Húc Minh”: - Đã bảo anh không có hứng thú với gái rồi mà. Sao em lại không tin?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Tìm em làm giề? Em đang bận chơi game.

“Dương Húc Minh”: -... Kỳ thật anh muốn hỏi em một chuyện quan trọng, hi vọng em có thể giúp được anh!

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Vấn đề gì ák?

“Dương Húc Minh”: - Ngươi biết sự kiện tà ma quỷ dị ở Bạch Vân sơn trang không?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Bít chứ!... Thế nèo? Sao anh lại để mắt tới Bạch Vân Sơn trang rùi? Không hứng thú với căn nhà đỏ ở Song Dát nữa hử?

“Dương Húc Minh”: - Vậy em có thể kể cho anh chút xíu chuyện ma quỷ ở Bạch Vân Sơn trang được không? Anh nghe người ta bảo bên trong chết hai cha con.

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Tin tức của anh cũng nhanh nhạy gứm hè… Người địa phương khác mà bít những chiện này coi như là không tệ rùi.

“Dương Húc Minh”: -... Nói vậy có quỷ ở Bạch Vân Sơn trang thật hả?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Ai bít được, dù sao cũng chẳng có ai thực sự đi kiểm chứng!.

“Dương Húc Minh”: - Thế em kể anh nghe kỹ càng tình huống năm đó một chút đi. Vì sao người cha kia lại phải giết chết con của ông ta?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Anh hỏi zị em bít trả lời sao? Bất quá nghe nói hình như vì tiếc rèn sắt không thành thép.

“Dương Húc Minh”: - Chuyện như thế nào?