Ngoài dãy phòng học, mưa to như trút nước.
Sự cô đơn của một người, trở thành nỗi quạnh quẽ của hai người.
Đoạn Di ngồi xổm trên đất, Thịnh Vân Trạch dựa vào tường, ánh đèn của quảng trường trước trường hắt bóng hai người dài thườn thượt, in trên bức tường, dựa sát vào nhau không một kẽ hở.
“Tôi không đợi được nữa!” Đoạn Di bực bội căm tức, im lặng suốt năm phút, cuối cùng cũng đưa ra giải pháp đầu tiên: “Hay là chúng ta cứ liều mình chạy về vậy.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Tôi không muốn.”
Đoạn Di: “Tại sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Ngu ngốc.”
Đoạn Di bất phục: “Vừa rồi tôi còn dầm mưa chạy về đón cậu đấy!”
Thịnh Vân Trạch liếc cậu một cái: “Cậu đang cố nhắc nhở tôi xem cậu ngu ngốc đến mức nào à?”
Đoạn Di ấm ức ngồi xổm trên đất.
Cậu còn thấy áy náy với Thịnh Vân Trạch, vội vội vàng vàng chạy về đón, kết quả là cái thái độ chó má gì thế này?
Càng nghĩ càng tức, Đoạn Di cảm thấy cuộc đời thật bất công, đúng là đồ ngốc mà!
“Đang nghĩ gì đấy?”
Đoạn Di thuận miệng: “Tôi là đồ ngốc.”
Thịnh Vân Trạch khựng lại, cảm động lên tiếng: “Tôi cứ tưởng cậu đang lén mắng tôi trong lòng đấy chứ.”
Đoạn Di: “…”
Chết tiệt, đây là lần thứ hai trong tối nay cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Tôi nói cậu là đồ ngốc đấy!”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ, xúc phạm cán bộ lớp, trừ một điểm.”
Đoạn Di: “Này, cậu có còn ra cái thể thống gì nữa không vậy, lúc này rồi còn nhớ đến cái thân phận bí thư chi đoàn của cậu, tôi còn là lớp trưởng cơ mà…”
Thịnh Vân Trạch: “Nhớ rồi đấy, cậu còn dám xúc phạm cả lớp trưởng nữa hả, trừ hai điểm.”
Đoạn Di: “…”
Cậu trừng mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, hận không thể nhìn xuyên thủng một lỗ trên mặt hắn.
Kết quả nhìn một hồi lại hết giận, vì mặt Thịnh Vân Trạch quá đẹp trai.
Làn da trắng, tóc mái hơi dài, che khuất đôi mắt, toát lên vẻ đẹp trai lười biếng mà lạnh lùng.
Đoạn Di cảm thấy hết muốn nói, dời tầm mắt sang nhìn màn mưa như trút nước.
“Móng tay cậu làm sao thế?” Thịnh Vân Trạch lên tiếng.
“Phương Vân vẽ đấy.” Đoạn Di uể oải trả lời, tâm trí đã bay về kí túc xá với ấm nước nóng hổi, bắp chân đỏ hồng vì hơi nước, a… Trong đêm mưa lạnh lẽo, vừa ngâm chân vừa uống trà, lại còn được ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ, đúng là một điều hạnh phúc biết bao, thậm chí cả chậu Hello Kitty của Tưởng Vọng Thư cũng trở nên đáng yêu.
Cậu bị sao chổi nào rơi trúng đầu thế này, ở đây chơi trò tình yêu sét đánh dưới mưa với Thịnh Vân Trạch.
Nghĩ lại, Đoạn Di sực tỉnh, cậu đi lâu như vậy rồi, chắc Tưởng Vọng Thư lo lắng lắm, biết đâu lát nữa lại chạy đến dãy phòng học đưa ô cho cậu ấy chứ.
“Ha ha ha ha ha ha ha! Tôi mà lo lắng cho Đoạn Di? Nó có cái gì đáng lo chứ, muộn thế này mà chưa về chắc chắn là đi tán tỉnh Omega nào rồi.”
Trong ký túc xá 301, Tưởng Vọng Thư vừa ôm bình nước nóng, vừa ngâm chân, vừa đánh bài, thản nhiên lên tiếng: “Còn không hiểu rõ cậu lớp trưởng của mấy người à, yên tâm đi, chơi chán rồi tự khắc sẽ quay về.”
Gã béo: “Mưa to như thế này thật sự không sao chứ?”
Mọt sách: “Gần mười giờ rồi…”
Tưởng Vọng Thư: “Yên tâm đi, có chuyện gì thì Đoạn Di sẽ gọi điện cho tôi.”
“Tắt máy rồi.”
Đoạn Di lấy điện thoại ra, ấn mạnh mấy cái vào màn hình.
Chân cậu tê cứng, vừa đứng dậy đã loạng choạng, Thịnh Vân Trạch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.
Đoạn Di yếu ớt lên tiếng: “Cảm ơn nhé…”
Thịnh Vân Trạch: “Không cần cảm ơn.”
Đoạn Di: “Cũng không cần phải cảm ơn tận tình như thế đâu.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Cậu lớn tiếng: “Giờ tôi phải về, có chết thì chết!”
Đoạn Di xắn ống quần lên rồi lao vào màn mưa, Thịnh Vân Trạch không kịp cản lại, cậu trượt chân, ngã cái “bịch” xuống bậc thang.
Ba phút sau, Thịnh Vân Trạch ngồi xổm trước mặt Đoạn Di, mặt không cảm xúc: “Rất tốt, giờ thì ngoài việc không về phòng được ra, cậu còn đạt được mục tiêu tự mình biến mình thành người tàn tật nữa chứ, có cần tôi trao tặng cho cậu một lá cờ “tàn mà không phế” hay không?”
Đoạn Di tự biết mình đuối lý, uất ức: “Sao tôi biết chỗ đấy có rêu chứ…”
Thịnh Vân Trạch: “Trời mưa đường trơn là chuyện đương nhiên.”
Hắn xắn ống quần của Đoạn Di lên, nhìn thấy mắt cá chân bầm tím của cậu.
Đoạn Di: “Gãy xương à?”
Thịnh Vân Trạch lắc đầu: “Chỉ là bong gân thôi.”
Đoạn Di lẩm bẩm: “Vừa rồi sao cậu không cản tôi lại?”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Tôi cản nổi chắc? Lao ra ngoài như con thỏ ấy.”
Đoạn Di: “Giờ phải làm sao, chẳng lẽ cậu bỏ mặc tôi rồi tự mình bỏ đi à…”
Cậu nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch, ánh mắt đầy lo sợ.
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhận ra Đoạn Di không phải đang giả vờ sợ hãi, mà là thực sự sợ hãi.
Vốn định trêu chọc cậu một chút, nhưng bây giờ lại thôi, giọng nói lạnh lùng mang theo sức mạnh, cũng tràn đầy cảm giác an toàn: “Sẽ không.”
Đoạn Di yếu ớt nói: “Tôi sợ bóng tối…” Sau đó, vội vàng bổ sung: “Thực ra là tôi sợ ma đấy, cậu đừng nói với ai nhé.”
Thịnh Vân Trạch: “Vì sao?”
Đoạn Di ghét bỏ chính mình: “Xấu hổ!”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chữ “ma”, Đoạn Di liền bắt đầu suy diễn.
Cậu nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh, dãy phòng học ban nãy vốn chẳng để ý, giờ đây như biến thành một con quái vật khổng lồ há to miệng, trong hốc tối đen như mực kia đang ẩn nấp vô số yêu ma quỷ quái.
Mấy cái cửa cầu thang kia là thứ Đoạn Di sợ nhất, cậu lập tức dời mắt sang nhìn chằm chằm bảng tên của Thịnh Vân Trạch.
Trong nháy mắt, những câu chuyện rùng rợn trong trường học cứ thế ùa vào trong đầu.
Phòng giáo vụ biến mất, con đường xây dựng trên nấm mồ, cánh cửa cuối cùng của nhà vệ sinh nữ ở tầng ba không bao giờ mở được, bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện trong dãy phòng học, người bảo vệ tuần tra chết không nhắm mắt…
“Ai đấy?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!”
Tiếng hét thảm thiết đến xé lòng của Đoạn Di vang lên, sau đó bất chấp tất cả, cố gắng cuộn tròn người chui vào lòng Thịnh Vân Trạch.
Nhịp tim Thịnh Vân Trạch đột nhiên tăng tốc, hắn luống cuống tay chân một lúc mới ôm được Đoạn Di.
Cột đèn trắng rọi khắp nơi, tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, người bảo vệ ở cổng trường kéo kéo mũ, ngạc nhiên hỏi: “Học sinh hả? Muộn thế này rồi mà còn chưa về kí túc xá?”
Đoạn Di sợ đến mức hồn bay phách lạc, ôm chặt lấy Thịnh Vân Trạch không buông, Thịnh Vân Trạch không thể động đậy, chỉ có thể vỗ vỗ lưng cậu: “Bọn cháu… không có ô.”
Người bảo vệ: “Nghe thấy tiếng la nên chú mới chạy tới đây.”
Ông ấy chiếu đèn pin về phía Đoạn Di: “Bạn học này bị sao thế?”
Thịnh Vân Trạch giật giật khóe miệng, vẻ mặt phức tạp: “Cậu ấy bị bong gân.”
“Ôi trời, vừa rồi la thảm thiết thế, làm chú sợ chết khiếp.”
Đoạn Di cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt đỏ bừng, chui ra khỏi lòng Thịnh Vân Trạch.
Người bảo vệ đưa cho họ một chiếc ô, rồi tiếp tục đi tuần tra những phòng học khác.
Thịnh Vân Trạch nhét ô vào tay Đoạn Di, sau đó cởi cặp sách xuống, đeo ra phía trước.
“Lên đây.” Hắn ngồi xổm xuống.
Đoạn Di: “Lên đâu?”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi cõng cậu, cần phải nói lại lần thứ hai sao? Nếu cậu có thể tự mình đi về được, coi như tôi chưa nói gì.”
Đoạn Di vừa động đậy chân đã thấy đau, tất nhiên là không thể tự mình đi về được, cậu cầm ô, bò lên lưng Thịnh Vân Trạch, đột nhiên sinh ra một tia xấu hổ: “Tôi có nặng lắm không?”
Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc: “Nặng, heo con.”
Đoạn Di: “=口=!”
Cậu tức giận đập mạnh vào lưng Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu có thể nói thế chứ?!”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu là Omega chắc, còn muốn tôi dỗ ngọt nữa à?”
Đoạn Di: “…”
“Cầm ô.” Thịnh Vân Trạch chỉ đạo.
Đoạn Di bung ô, Thịnh Vân Trạch bước ra ngoài mưa.
Bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ.
Đoạn Di xoắn xuýt một lúc: “Tôi cảm thấy chất lượng ô của chú bảo vệ có vấn đề.”
Mưa rải rác rơi vào cổ áo đồng phục của Thịnh Vân Trạch: “Rõ ràng là tôi cũng nhận ra điều đó.”
Đoạn Di lạc quan nói: “Nhưng mà có cái che còn hơn không, đâu thể kén cá chọn canh chứ?”
Thịnh Vân Trạch: “Đúng thế nhỉ, hay là cậu đến cõng tôi đi? Tôi đảm bảo không kén chọn đâu.”
Đoạn Di không phục, hùng hổ “Hừ!” một tiếng, cầm ô, nhân tiện cúi người xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, áp mặt vào lưng hắn, hơi thở nóng hổi của thiếu niên phả vào cổ Thịnh Vân Trạch.
Hắn mím môi, định bảo Đoạn Di gần quá rồi.
Nhưng Đoạn Di không hề hay biết, tay hắn ôm lấy bắp đùi Đoạn Di, cặp chân thon dài trắng nõn của cậu cứ lắc lư trong màn đêm.
Thiếu niên thật sự rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, khiến cho bản thân hắn bước đi cũng như dẫm lên bông.
Thịnh Vân Trạch chưa bao giờ cảm thấy con đường từ dãy phòng học về kí túc xá lại dài đến thế, cứ như thể không nhìn thấy điểm cuối vậy.
Đoạn Di tập tễnh bước vào phòng ngủ, khiến cho Tưởng Vọng Thư kêu trời kêu đất.
Cậu vừa thoa thuốc, thay quần áo cho Đoạn Di vừa ca thán, náo loạn đến tận nửa đêm.
Tắm rửa xong, Đoạn Di nằm úp sấp trên giường, giấu điện thoại dưới ổ cắm đầu giường để sạc.
Cậu gõ gõ vào giường người béo: “Thằng kia, lấy điện thoại của tao lên tầng hai cho tao.”
Gã béo đang mải mê đọc sách, lơ mơ ngồi dậy, làm rơi vãi sách vở đầy giường.
Đoạn Di nhận lấy điện thoại, bật lên, pin chỉ còn 40%, mở WeChat, lịch sử trò chuyện của “ai kia” vẫn dừng lại ở dòng “Ngủ ngon” cách đây hai ngày.
Cậu lăn lộn trên giường nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhắn một câu: Ngủ chưa?
Thịnh Vân Trạch không trả lời, Đoạn Di chống cằm, hai chân đá lung tung: Sinh nhật Giản Kiều cậu có đi không?
Thịnh Vân Trạch vẫn im re, Đoạn Di nghĩ bụng có lẽ hắn đã ngủ thật rồi, bèn lật người, định nghịch điện thoại, kết quả điện thoại trượt khỏi tay, rớt trúng mũi, đau đến nỗi cậu phải lăn lộn trên giường.
Tin nhắn của Thịnh Vân Trạch đến.
Người nào đó: Nửa đêm gửi tin nhắn cho tôi chỉ để hỏi cái này?
Đoạn Di ngạc nhiên: Cậu vẫn chưa ngủ à?
Người nào đó: Tôi ngủ rồi, giờ là ma đang nhắn tin với cậu đấy
Đoạn Di “hừ” một tiếng, lẩm bẩm: “Đùa tí cũng không được.”
Tên WeChat của Đoạn Di là “+v Bí kíp làm burger cua”, trước đây là “Nam sinh cấp ba bình thường Tiểu Đoạn”, giới thiệu bản thân là: Anh đẹp trai nổi tiếng địa phương.
Thay đổi nhanh như chớp, vừa nãy đột nhiên lóe sáng, cậu lại đổi tên thành “Tiểu Đoạn Tiểu Đoạn không ngại mưa”.
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy cậu đổi tên và avatar khi đang nhắn tin với mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đoạn Di lật người, nằm sấp trên giường, quyết định nói một câu cảm động lòng người: Này, cảm ơn cậu đã cõng tớ tối nay [cảm động.jpg]
Người nào đó: Ngủ rồi, ngủ ngon
Người nào đó: Kêu không tệ
Mặt Đoạn Di dần đỏ lên, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ bừng: “…”
Cậu gửi một câu “Ngủ ngon” cho hắn, tắt điện thoại, nằm xuống giường.
Lại mất ngủ rồi.
Câu nói này, Thịnh Vân Trạch của thế giới song song cũng từng nói với cậu – trên giường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến nửa đêm, Đoạn Di rốt cuộc nhịn không nổi, bỗng nhiên bật dậy, sợ hãi nghĩ: Hắn ta đang cố tình nói bậy bạ với mình đấy à? Gạ gẫm mình? Chẳng lẽ mình bị hắn trêu chọc rồi? Mẹ kiếp? Mình còn chưa thành vợ hắn mà hắn dám làm vậy?
Rồi trợn tròn mắt suy nghĩ miên man suốt mười phút, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tác giả có lời muốn nói:Hoa khôi: Vợ tôi đáng yêu như vậy, kiếp trước chắc chắn là bánh trôi nếp rồi.